5
Ta đưa Hạ Viên Bích đi dạo khắp phủ.
Hạ Viên Bích hết lời khen ngợi về việc bày trí yến hội lần này và còn hỏi ta ai là người đứng ra chủ trì yến hội. Đồng thời, còn nói người đó thật sự rất giống với người tri kỷ của hắn và muốn ta giới thiệu với hắn nữa.
Ta không nói gì mà chỉ mỉm cười, Xuân Đào ở phía sau nhanh nhẹn mà lên tiếng nói giúp: “Hạ công tử, tri kỷ mà ngài nói chính là công chúa của chúng ta”
Hạ Viên Bích hơi giật mình, có lẽ hắn nghĩ đến những lời hắn nói về sự đồng điệu về tâm hôn kia nên mặt mày đỏ ửng, lúng túng nói: “Công chúa, thần đắc tội với ngài rồi”
Không sao không sao, cho dù ngươi có đắc tội thêm nữa thì cũng chẳng sao hết nha!
Đôi mắt ta chợt sáng bừng lên: “Lời mà Hạ công tử vừa nói cũng chính là suy nghĩ của bổn công chúa, có gì đâu mà thất lễ?”
Sắc mặt của hắn lập tức sững sờ.
Sau đó, ta lại lấy miếng ngọc bội của Giang Dục ra rồi đưa cho Hạ Viên Bích: “Hôm nay được quen biết với Hạ công tử, ta mới biết được thế nào là quân tử đoan chính. Ta thật sự rất vui, nên ta muốn tặng vật này cho Hạ công tử”
Xuân Đào hiểu ý nên lập tức lên tiếng: “Ngọc bội này chính là thứ mà công chúa yêu thích nhất!”
Ta lén lút giơ ngón tay cái lên với Xuân Đào nhưng trên mặt lại hiện lên sự trách móc: “Vật yêu thích thì đã sao? Ngọc tốt thì xứng với quân tử. Hạ công tử xứng đáng để nhận nó”
Hạ Viên Bích chợt ngẩn người rồi vội vàng lên tiếng: “Công chúa quá khen, thần không dám nhận”
Nhưng ta lại nhất quyết nhét miếng ngọc bội này vào trong tay Hạ Viên Bích.
Ngươi mau mau mà nhận lấy vật của ta đi mà, để ta xem sau này còn có ai dám gả cho ngươi nữa không ha.
Trong lúc hai người bọn ta giằng co qua lại với nhau, đột nhiên phía sau lại truyền đến giọng nói: “Công chúa”
Ta vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Giang Dục đang đứng cùng với các vị đại nhân cách bọn ta không quá xa.
Có lẽ khi nhìn thấy tình hình bên này nên các vị đại nhân kia cũng chẳng dám quấy rầy.
Nhưng trái lại, Giang Dục lại dám bước đến á nha.
Hắn tiến lên hai bước đến trước mặt ta, nghiêm túc hành lễ: “Công chúa”
Mặc dù thấy ta không đáp những có vẻ hắn cũng không cảm thấy xấu hổ mà bình tĩnh đứng lên: “Công chúa”
Đột nhiên ánh mắt của hắn rơi vào miếng ngọc bội trong tay ta, sắc mặt hơi khựng lại. Sau đó lại nhìn ta với Hạ Viên Bích thì giọng nói mang theo sự ẩn ý.
“Ngọc bội này…Thần thấy hơi quen”
Sắc mặt ta không chút thay đổi, ta siết chặt lấy ngọc bội trong tay, nói: “Chỉ là ảo giác thôi, Giang đại nhân”
Giang Dục bình tĩnh nhìn ta với ánh mắt không hề lẫn tránh, bầu trời trong veo xanh biếc, bóng dáng cao lớn của hắn lại được phản chiếu trên làn nước trong hồ.
Ta nhíu mày lại.
Không sao hết, chuyện gì khó thì có Xuân Đào lo. Thấy vậy, Xuân Đào lập tức lên tiếng giúp ta giải vây: “Ngọc bội này là do tiên hoàng đế ban tặng cho công chúa, nó có kiểu dáng tinh xảo nên trong thiên hạ dễ dàng mà làm giả”
“Có lẽ Giang đại nhân đã nhìn thấy một trong những món hàng giả đó rồi”
Giang Dục à, ngươi nghe mà không hiểu sao? Ý Xuân Đào muốn nói thứ mà trước kia ta tặng cho ngươi chính là đồ dỏm đó trời.
Khuôn mặt Giang Dục chợt sững sốt, còn ta lại cười thoải mái: “Trí nhớ của Giang đại nhân tốt đó nhưng cũng đáng tiếc, mắt của ngài có vẻ không được tốt cho lắm”
Nghĩ lại cảm thấy mình tệ ghê, suốt ba năm trời ròng rã công lược hắn mà hắn không có một chút rung động vào với mình.
Thật khó mà biết được mắt hắn có kém hay là không đấy!
Dù sao, đó cũng là chuyện xưa, ta cũng chẳng muốn nhiều lời với hắn nữa, tránh cho việc Hạ Viên Bích có thêm nghi ngờ.