3
Tuy thời gian có hơi gấp gáp nhưng trái lại, ta cần phải thận trọng hơn. Vì bây giờ làm gì còn thời gian mà thử này sai kia.
Ta lập tức cho hạ nhân đi điều tra sở thích của nam phụ Hạ Viên Bích, đồng thời cầu xin hoàng huynh cho ta chủ trì yến hội mùa thu năm nay.
Ta tiếp tục gửi các thiếp mời đến những người bằng hữu có mối quan hệ thân thiết với Hạ Viên Bích, rồi lại cho mời nhiều văn nhân học sĩ đến.
Trong yến hội lần này, từ mỗi loại hoa đến cây cỏ, thậm chí những thứ lặt vặt khác đều được ta bày trí theo đúng như sở thích của Hạ Viên Bích.
Hắn muốn tìm một người có sự đồng điệu về tâm hồn thì chính ta, ta sẽ là người khiến cho hắn cảm thấy hối tiếc vì đã gặp gỡ nhau quá muộn màng.
Phải nhanh nhanh mà bắt lấy nó thôi!
4
Yến hội mùa thu vốn là một lễ hội lớn trong kinh thành. Nhưng lần này nó lại càng lớn hơn vì Hoàng đế đã hạ chỉ có công chúa đứng ra chủ trì.
Tất cả các quý tộc thế gia trong kinh thành đều có mặt tham gia, ngay cả Hạ Viên Bích cũng không ngoại lệ.
Hắn khoác trên người bộ trang phục gấm màu xanh ngọc, mặt mày tuấn tú. Song song, còn pha chút sự rụt rè của công tử thế gia cùng với phong thái thư sinh nho nhã, đúng là quá tuyệt đẹp.
Ta âm thầm quan sát biểu cảm của hắn. Quả nhiên, khi hắn vừa bước vào cửa, khuôn mặt đã lộ ra sự ngưỡng mộ, ta giả vờ không quen biết mà bước đến tiếp đón: “Hạ công tử, huynh đã đến rồi”
Ánh mắt của hắn lập tức rơi người của ta.
Ta bình tĩnh mím môi nhìn hắn.
Để có được bộ dạng trang phục ngày hôm nay, ta đã mất hai canh giờ để chuẩn bị lận đó. Nếu như người khác có mắt nhìn thì chắc chắn sẽ yêu ta từ cái nhìn đầu tiên.
(2 canh giờ = 4 tiếng)
Đột nhiên, đôi mắt của Hạ Viên Bích chợt lóe sáng lên nhưng sau đó lại giật mình, hắn chắp tay hành lễ: “Tham kiến công chúa”
Ta vội vàng đỡ lấy tay hắn, đầu ngón tay khẽ chạm vào với nhau nhưng chỉ trong chớp nhoáng, ta nhanh chóng rút tay về, đỏ mặt nói: “Hạ công tử, không cần đa lễ”
Hắn đột nhiên đỏ ửng mặt mày, đầu ngón tay hơi cong lại. Rõ ràng là hắn đang trở nên lúng ta lúng túng, vậy mà trên khuôn mặt của hắn vẫn nguyên vẻ nghiêm túc.
Lần này thì ngon rồi nha!
Sáu tháng cơ á? He he, ta đây chỉ cần sáu ngày là được nhá.
Nhưng ngay lúc này, ta lại nghe thấy có người báo tin: “Giang đại nhân đến”
Ta lập tức ngước mắt lên nhìn.
Nếu so với Hạ Viên Bích, có lẽ Giang Dục ăn mặc đơn giản hơn thì phải.
Giang Dục chỉ khoác lên người một bộ trang phục đơn giản.
Thậm chí chiếc trâm cài trên đầu của hắn cũng chỉ là một chiếc trâm gỗ bình thường.
Ấy vậy mà, khuôn mặt này khi kết hợp với đôi mắt lạnh lùng như trăng kia, cho dù hắn không nói một lời thì vẫn làm lú mờ tất cả mọi người.
Đúng là vẻ đẹp rực rỡ mà không ai sánh bằng!
Chậc!
Ta chẳng biết mọi người đang vô tình hay cố ý mà đều hướng ánh mắt về phía ta.
Nhưng dù sao thì tất cả mọi người cũng biết ta đã thích Giang Dục nhiều năm như thế kia mà.
Ta lập tức quay mặt về hướng khác, cũng chẳng thèm quan tâm mà tiếp đón hắn, quay sang nói với Hạ Viên Bích: “Nghe nói Hạ công tử thích sự thanh nhã của hoa cúc, vừa hay trong phủ ta cũng có trồng. Không biết Hạ công tử có muốn đi xem không?”
Hạ Viên Bích ngẩn người ra nhưng rồi nhanh chóng chắp tay, nói: “Thần cầu còn không được”
Ngay lập tức, dường như có ánh mắt đang dán chặt lên người ta nhưng khi ta quay đầu lại thì chẳng thấy ánh mắt nào.