Bịch, bịch, bịch!
Chứng kiến cảnh tượng trước mắt, Chu Minh Thụy hoảng sợ lùi lại vài bước, dường như người trong gương không phải là mình, mà giống như một xác chết khô héo.
Một người bị thương nặng như vậy làm sao có thể còn sống được!
Hắn không thể tin được, lại nghiêng đầu sang một bên để kiểm tra mặt bên kia. Dù khoảng cách xa hơn, ánh sáng mờ ảo, hắn vẫn có thể nhìn thấy vết thương xuyên thấu và vết máu đỏ sẫm.
“Đây là…”
Chu Minh Thụy hít một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh.
Hắn đưa tay lên ngực trái, cảm nhận được nhịp tim đập nhanh, mạnh mẽ và đầy sức sống.
Lại sờ lên làn da lộ ra bên ngoài lớp vải, cảm giác hơi lạnh che giấu dòng chảy ấm áp bên dưới.
Ngồi xổm xuống, xác nhận đầu gối vẫn có thể gập lại, Chu Minh Thụy đứng dậy, không còn hoảng loạn như vậy nữa.
“Chuyện gì thế này?” Hắn cau mày lẩm bẩm, định kiểm tra kỹ vết thương ở đầu một lần nữa.
Đi về phía trước hai bước, hắn đột nhiên dừng lại, bởi vì ánh trăng máu bên ngoài cửa sổ khá mờ, không đủ để hắn 'kiểm tra kỹ lưỡng'.
Một mảnh ký ức chợt lóe lên khi Chu Minh Thụy quay đầu nhìn những đường ống màu trắng xám và chiếc đèn lưới kim loại trên tường ngay cạnh bàn làm việc.
Đây là loại đèn gas phổ nhất thời bấy giờ, ngọn lửa ổn định, hiệu quả chiếu sáng cực tốt.
Với hoàn cảnh gia đình của Klein Moretti, đừng nói đến đèn gas, ngay cả đèn dầu cũng đã là giấc mơ xa vời không nên mong đợi, việc sử dụng nến mới là biểu hiện phù hợp với thân phận và địa vị của họ.
Nhưng bốn năm trước, khi cậu ta thức khuya học bài, phấn đấu cho kỳ thi tuyển sinh vào Đại học Khoy, anh trai cậu ta - Benson cho rằng đây là một sự kiện quan trọng liên quan đến tương lai của gia đình, nên cho dù có phải vay nợ cũng phải tạo điều kiện học tập tốt nhất cho cậu ta.
Mà đương nhiên là Benson - người biết chữ và đã đi làm được vài năm, hoàn toàn không phải là một người liều lĩnh, thiếu thủ đoạn và không suy nghĩ đến hậu quả gì cả.
Anh ta đã thuyết phục chủ nhà chi tiền để hoàn thành việc cải tạo cơ bản với lý do “nâng cấp tiêu chuẩn căn hộ bằng cách lắp đặt đường ống dẫn khí để tăng khả năng cho thuê trong tương lai”.
Còn bản thân anh ta lại lợi dụng sự thuận tiện khi làm việc tại công ty xuất nhập khẩu để có được chiếc đèn gas kiểu mới với giá gần như bằng giá gốc.
Cuối cùng, tất cả những gì anh ta cần là sử dụng tiền tiết kiệm của mình mà chẳng cần phải vay mượn ai.
Sau khi đoạn ký ức vụt qua tâm trí, Chu Minh Thụy tiến đến bàn làm việc, mở van ống dẫn và bắt đầu vặn công tắc đèn khí gas.
Tạch, tạch, tạch.
Tiếng đánh lửa vang lên liên tục, nhưng ánh sáng không xuất hiện như Chu Minh Thụy dự đoán.
Tạch, tạch, tạch!
Hắn lại vặn thêm vài lần nữa, nhưng đèn gas vẫn tối om như cũ.
"Hừm..." Hắn thu tay về, ấn lên thái dương trái, Chu Minh Thụy cố gắng vắt kiệt những mảnh ký ức vụn vặt, tìm kiếm nguyên nhân sự việc.
Vài giây sau, hắn quay người, bước về phía cửa lớn, đến trước một thiết bị máy móc cũng được gắn trên tường và có những đường ống màu trắng xám nối với nó.
Đây là đồng hồ tính phí gas!
Liếc thấy các bánh răng và ổ trục lộ ra, Chu Minh Thụy lấy ra một đồng xu từ túi quần.
Nó có màu vàng sẫm và có ánh đồng lấp lánh. Mặt trước của đồng xu được khắc chân dung một người đàn ông đội vương miện, mặt sau là hình bông lúa mạch ôm lấy số "1".
Chu Minh Thụy biết đây là đơn vị tiền tệ cơ bản nhất của Vương quốc Loen, được gọi là đồng penny. 1 penny có sức mua thực tế tương đương với 3 hoặc 4 tệ ở nơi hắn sống trước khi xuyên đến đây. Loại tiền xu này còn có các mệnh giá như 5 penny, nửa penny và một phần tư penny, nhưng vẫn chưa đủ hoàn chỉnh. Trong cuộc sống hàng ngày, đôi khi vẫn phải gom góp chút ít mới có thể mua được đồ.
Sau khi đồng penny bằng đồng - mới được phát hành khi Vua George III lên ngôi - lăn trên đầu ngón tay vài vòng, Chu Minh Thụy dùng ngón tay kẹp lấy nó, nhét vào "cái miệng" hẹp dài, thẳng đứng của đồng hồ đo khí gas.
Cạch! Keng!
Sau khi đồng xu rơi xuống đáy đồng hồ, âm thanh của bánh răng nghiến vào nhau vang lên ngay lập tức, tạo ra một nhịp điệu cơ khí ngắn ngủi nhưng du dương.
Chu Minh Thụy nhìn chằm chằm vài giây, rồi lại trở về bên bàn gỗ, đưa tay vặn công tắc đèn khí gas.
Tạch, tạch, tạch, phừng!
Ánh lửa lửa bùng lên và nhanh chóng lớn dần.
Ánh sáng chói rực trước tiên chiếm lấy bên trong đèn treo tường, sau đó xuyên qua lớp kính trong suốt, phủ lên căn phòng một màu sắc ấm áp.
Chu Minh Thụy cảm thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút khi bóng tối đột ngột rút đi và lớp màn đỏ đỏ kia biến mất khỏi cửa sổ. Hắn nhanh chóng bước đến trước gương soi, cẩn thận kiểm tra vùng thái dương, không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.
Sau khi so sánh kỹ lưỡng, hắn nhận thấy ngoài vết máu ban đầu, thì vết thương khủng khiếp kia đã không còn chảy máu nữa, như thể nó đã được cầm máu và băng bó lại một cách tốt nhất rồi.
Đại não màu trắng nhợt chậm rãi chuyển động, máu thịt bầy nhầy nơi miệng vết thương đang lành lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường cho thấy quá trình chữa lành đang diễn ra. Có lẽ sau ba mươi hoặc bốn mươi phút, hoặc hai ba giờ gì đó, thì chỗ ấy sẽ chỉ còn một vết xước mờ nhạt thôi.
"Hiệu ứng phục hồi mà xuyên không mang lại à?" Chu Minh Thụy nhếch mép, khẽ lẩm bẩm.
Tiếp đó hắn thở ra một hơi thật dài, mặc kệ thế nào, chí ít thì hắn vẫn còn là một người sống!
Sau khi ổn định tinh thần, hắn kéo mở một ngăn kéo, lấy ra một miếng xà phòng nhỏ, sau đó lại vớ một chiếc khăn cũ treo bên cạnh tủ, rồi mở cửa đi về phía phòng vệ sinh chung của người thuê nhà trên tầng hai.
Ừ thì, vết máu trên đầu phải được xử lý chút, chứ không thì chẳng khác gì hiện trường án mạng cả. Doạ sẽ luôn trông giống như hiện trường vụ án. Dọa mình thì không sao, nhưng nếu dọa cô em gái Melissa kia khi cổ dậy sớm vào sáng mai thì toang lắm!
Hành lang bên ngoài tối om, chỉ có ánh trăng đỏ rực le lói từ cửa sổ cuối hành lang phác họa đường nét của những vật thể nhô ra, khiến chúng trông giống như những con mắt quái vật lặng lẽ nhìn chằm chằm vào người sống trong đêm đen sâu thẳm.
Chu Minh Thụy rón rén bước nhẹ, có chút sợ hãi đi về phía phòng vệ sinh chung.
Bước vào bên trong, ánh trăng càng rực rỡ hơn, hết thảy đều trở nên rõ ràng hơn. Chu Minh Thụy đứng trước bồn rửa, vặn vòi nước.
Khi nghe thấy tiếng nước chảy ào ào trong tai, hắn đột nhiên nhớ đến chủ nhà của mình, ông Franky.
Vì tiền nước đã bao gồm trong tiền thuê nhà, nên người đàn ông đội mũ, mặc áo ghi lê, áo khoác ngoài màu đen, nhỏ bé và gầy gò này luôn tích cực đi tuần tra các phòng vệ sinh, nghe lén tiếng nước chảy bên trong.
Nếu nước chảy quá lớn, ông Franky sẽ bất chấp phong thái quý ông của mình mà vung cây gậy một cách hung dữ, đập vào cửa phòng vệ sinh và hét lớn lên: "Tên trộm chết tiệt!"
"Lãng phí là điều đáng xấu hổ!"
"Ta sẽ nhớ kỹ mi!"
"Nếu để ta nhìn thấy một lần nữa thì hãy vác theo mớ hành lý dơ dáy của mi mà cút ra ngoài đi!"
“Tin ta đi, đây chính là căn hộ có giá tốt nhất ở cả Tingen, mi sẽ không tìm thấy chủ nhà nào hào phóng hơn ta đâu!”
Gạt những suy nghĩ đó sang một bên, Chu Minh Thụy dùng khăn ướt lau đi lau lại vết máu trên mặt.
Sau khi kiểm tra bản thân bằng chiếc gương ọp ẹp trong phòng tắm và xác nhận rằng tất cả những gì còn lại chỉ là một vết sẹo xấu xí và một khuôn mặt tái nhợt, Chu Minh Thụy nhẹ nhõm hơn không ít.
Sau đó hắn lại cởi áo sơ mi lanh ra, dùng xà phòng chà sạch những vết máu dính trên đó.
Ngay lúc đó, hắn cau mày, nhớ ra rằng có thể còn có những rắc rối khác:
Vết thương lớn, chảy nhiều máu nên ngoài trên người mình ra, chắc chắn còn có dấu vết khác ở trong phòng nữa!
Vài phút sau, Chu Minh Thụy cuối cùng xử lý xong chiếc áo sơ mi lanh. Hắn cầm chiếc khăn ướt nhanh chóng trở về phòng, lau sạch vết tay máu trên bàn, rồi dựa vào ánh sáng của đèn khí gas để tìm kiếm những dấu vết còn sót lại khác.
Tìm kiếm một hồi, hắn ngay lập tức phát hiện ra có một vài vệt máu bắn tung tóe trên sàn nhà và dưới đáy bàn, và một viên đạn màu vàng bên cạnh bức tường phía tay trái.
"... Dùng súng lục dí vào thái dương và bóp cò?" Các manh mối trước và sau đột nhiên được kết nối, Chu Minh Thụy đại khái đã hiểu được nguyên nhân cái chết của Klein rồi.
Hắn không vội vàng xác minh phỏng đoán của mình, mà trước tiên cẩn thận lau sạch vết máu, xử lý "hiện trường" đã, sau đó mới mang đầu đạn trở lại bàn làm việc, mở ổ đạn của khẩu súng lục và đổ những viên đạn bên trong ra.
Lách cách... tổng cộng có năm viên đạn và một vỏ đạn, tất cả đều ánh lên màu đồng thau.
"Quả nhiên..." Chu Minh Thụy liếc vỏ đạn trống rỗng, vừa nhét từng viên đạn trở lại ổ đạn, vừa gật đầu nhẹ.
Ánh mắt hắn chuyển sang trái, nhìn câu 'Tất cả mọi người rồi sẽ chết, kể cả tôi' được viết trên cuốn sổ đang mở, trong lòng dâng lên nhiều nghi vấn hơn.
Súng từ đâu ra?
Tự sát, hay là ngụy trang thành tự sát?
Một sinh viên tốt nghiệp ngành lịch sử xuất thân từ thường dân có thể gặp phải chuyện gì?
Tại sao kiểu tự sát này lại chỉ để lại ít vết máu như thế? Có phải vì mình đã xuyên đến kịp thời và có khả năng tự chữa lành không?
Trầm ngâm một lúc, Chu Minh Thụy thay một chiếc áo sơ mi lanh khác, ngồi xuống ghế và bắt đầu suy nghĩ về những vấn đề quan trọng hơn.
Những gì Klein gặp phải hiện tại không phải là trọng tâm mà hắn quan tâm, vấn đề thực sự là tìm ra lý do tại sao hắn lại xuyên không và liệu rằng hắn có thể quay trở lại thế giới cũ nữa hay không?
Cha mẹ, họ hàng, bạn thân, bạn bè, thế giới mạng phong phú, đủ loại món ngon... Đây đều là những lý do khiến hắn khao khát được trở về!
Lách cách, lách cách, lách cách... Tay phải của Chu Minh Thụy vô thức xoay ổ đạn súng lục, rồi lại đóng nó lại, hết lần này đến lần khác.
“Ừm, khoảng thời gian này không khác gì so với trước đây, chỉ là xui xẻo hơn một chút thôi, tại sao mình lại đột nhiên xuyên không nhỉ?”
“Xui xẻo... Đúng rồi, tối nay trước khi ăn cơm mình đã làm một nghi lễ chuyển vận!”
Một tia chớp lóe lên trong đầu Chu Minh Thụy, soi sáng những ký ức đang bị che phủ bởi màn sương mù hỗn loạn của hắn.
Là một nhà chính trị bàn phím, nhà sử học bàn phím, nhà kinh tế học bàn phím, nhà sinh vật học bàn phím, nhà dân tộc học bàn phím đủ tiêu chuẩn, hắn luôn tự xưng là "biết một chút về mọi thứ". Tất nhiên là bạn thân của hắn cũng thường chế giễu hắn là cái đồ "chỉ biết một chút về mọi thứ" mà thôi.
Và phương thuật* là một trong số đó.
(*) Phương thuật (方术): Phương thuật được người Trung Quốc tôn sùng làm một trong ngũ thuật (bao gồm sơn, y, mệnh, bặc, tướng; trong đó sơn là chỉ phương thuật).
Vào thời Tiên Tần, Đạo giáo chưa hình thành, những người nghiên cứu tìm hiểu về các loại phương thuốc pha chế từ khoáng vật, thực vật và nghiên cứu về cơ thể người được gọi là phương gia hoặc phương sĩ, bởi vậy hoạt động của họ được gọi là phương thuật.
Vào thời kỳ nhà Đông Hán, Ngũ Đấu Mễ đạo của Trương thiên sư xuất hiện, những phương thuật có mục đích cầu việc thành tiên được gọi là "tu đạo", từ đó phương sĩ tôn sùng học thuyết vô vi trong Đạo giáo của Lão Tử.
Đạo gia vốn là lý luận triết học từ đó được cụ thể hóa thành phương "pháp" và kỹ "thuật", bởi vậy phương thuật cũng được gọi là đạo thuật (道术).
Năm ngoái về quê, hắn đã tìm thấy một cuốn sách in dọc theo kiểu truyền thống có tên là [Ghi Chép Về Phương Thuật Bí Truyền Thời Tần - Hán] ở một quầy sách cũ.
Trông nó khá thú vị và nghĩ rằng nó có thể giúp hắn khoe khoang trên mạng nên hắn đã mua nó về. Nhưng tiếc là hứng thú đến nhanh mà đi cũng nhanh, kiểu chữ dọc mà nó sử dụng khiến trải nghiệm đọc trở nên thật khủng khiếp. Tất cả những gì hắn làm là lật qua những trang đầu tiên trước khi ném nó vào một góc.
Cho đến tháng trước, khi hắn liên tục gặp vận xui: mất điện thoại, khách hàng bỏ trốn, làm việc sai sót,...những điều không may cứ lần lượt xảy ra, hắn mới chợt nhớ đến một nghi lễ chuyển vận được đề cập ở đầu cuốn [Ghi Chép Về Phương Thuật Bí Truyền] , yêu cầu cũng cực kỳ đơn giản, không cần bất kỳ kiến thức cơ bản nào:
Tất cả những gì hắn cần là lấy bốn phần thức ăn chính trong khu vực của mình và đặt chúng ở bốn góc phòng. Chúng có thể được đặt trên đồ nội thất như bàn và tủ. Sau đó, đứng giữa phòng, hắn phải đi bốn bước ngược chiều kim đồng hồ để tạo thành một hình vuông.
Bước đầu tiên thành tâm mặc niệm "Phúc Sinh Huyền Hoàng Tiên Tôn".
Bước thứ hai niệm "Phúc Sinh Huyền Hoàng Thiên Quân".
Bước thứ ba niệm "Phúc Sinh Huyền Hoàng Thượng Đế".
Bước thứ tư niệm "Phúc Sinh Huyền Hoàng Thiên Tôn".
Sau khi đi xong, nhắm mắt lại, đợi tại chỗ năm phút, nghi lễ coi như thành công.
Với tâm lý dù sao cũng không mất gì, hắn đã lật cuốn sách ra và làm theo hướng dẫn trước bữa tối. Nhưng mà, nhưng mà, lúc ấy chẳng có chuyện khỉ gì xảy ra cả.
Ai mà ngờ, đến nửa đêm, hắn lại xuyên không chứ!
Xuyên không đó!
"Có khả năng là do nghi lễ chuyển vận đó... Ừm, ngày mai thử lại ở đây, nếu đúng là vì nó, vậy là mình có hy vọng quay trở lại rồi!" Chu Minh Thụy ngừng xoay ổ đạn súng lục, đột nhiên ngồi thẳng dậy.
Bất kể thế nào, hắn cũng phải thử một lần!
Ngựa chết cũng phải thành ngựa sống!