Thời gian trôi đi, bầu trời tối dần.
Giữa trưa ăn quá nhiều, mọi người đều tỏ vẻ không quá đói bụng.
Phó Yên liền làm món mì suông với rau xanh đơn giản, bên ngoài để một quả trứng gà chiên, trong mỗi cái chén lại rắc chút hạt mè và dầu mè, ăn kèm với dưa muối mùa đông, hai huynh đệ Tiêu Liệt vẫn ăn sạch sẽ.
Một chén canh mì suông lại có thể ăn ngon lành như vậy, sau khi ăn xong no nê ấm áp, Tiêu Liệt lại mừng thầm trong lòng một lần nữa, cưới tức phụ này về như có được bảo bối! Ta phải giữ chặt lấy tức phụ nhà ta.
Dùng xong cơm, thừa dịp bầu trời vẫn còn sáng, Phó Yên thu dọn đồ vật, còn Tiêu Liệt đang mừng thầm trong lòng đi sắc thuốc cho Tiêu Giản.
Hiện tại thân thể Tiêu Giản đã gần hồi phục, nhưng thể chất của cậu bé yếu ớt, lão đại phu vẫn cho cậu bé uống thuốc thêm một năm nữa để từ từ điều dưỡng cơ thể.
Cứ 5 tối thì uống một lần là được, nửa năm sau có thể thay đổi nửa tháng uống một lần.
Nghe thấy lại phải uống thuốc, Tiêu Giản bĩu môi.
Chén thuốc rất đắng, lại còn làm ca ca tốn thật nhiều tiền.
Cậu bé hơi mất hứng mà ngồi ở trên băng ghế nhỏ trước cửa.
Phó Yên thận trọng, nhìn thấy bóng dáng ủ rũ nhỏ nhắn của Tiêu Giản, lặng lẽ về phòng tìm được một cái túi, bên trong có một ít đồ ăn vặt mà trước đó Lý ma ma đưa cho nàng, sợ nàng bị đói bụng ở trên đường.
Bên trong có kẹo mạch nha, đậu phộng, đường cùng mứt mơ.
Phó Yên cầm túi đường ra, ngồi xổm ở trước mặt Tiêu Giản.
"Làm sao vậy? A Giản không vui sao?"
"Tẩu tử, A Giản còn phải uống thuốc trong bao lâu nữa?"
"A Giản nghe lời đại phu nói, sớm dưỡng tốt thân thể thì sẽ không cần phải uống thuốc nữa."
"A Giản sợ thuốc đắng sao?" Phó Yên sờ sờ đầu của cậu bé.
"A Giản đã lớn rồi, lớn rồi thì không sợ đắng nữa! Mua thuốc phải tốn rất nhiều tiền, làm ca ca phải đi vào sâu trong núi mới có thể săn được con mồi đổi tiền, Trường Minh thúc thúc nói săn thú rất khó."
Đứa trẻ trưởng thành sớm, hiểu chuyện càng khiến người ta đau lòng.
"Trước kia ca ca kiếm tiền để chăm lo tốt cho A Giản, chờ A Giản khôi phục, chẳng lẽ lại mặc kệ ca ca sao?"
"A Giản sẽ không như thế! A Giản sẽ vẫn luôn ở bên ca ca." Tiêu Giản kiên định mà trả lời, nghĩ nghĩ một lát rồi bổ sung nói: "Còn cả tẩu tử nữa."
Phó Yên thấy cậu bé trưng ra bộ dáng nhỏ nhắn nghiêm nghị mà bật cười, nhét túi đường vào trong bàn tay nhỏ của cậu bé.
"A Giản dũng cảm lương thiện như vậy, tẩu tử muốn thưởng cho A Giản.
Nè, mở ra nhìn xem đi."
Tiêu Giản tò mò mà cầm lấy túi đường, mở ra: "Oa! Là đường! Rất nhiều đường!"
Cậu bé trợn to hai mắt, con ngươi sáng lấp lánh nhìn chằm chằm viên đường, cẩn thận ngửi ngửi, mùi đường thơm ngọt ngào, chỉ cần ngửi được mùi mà trong lòng cậu bé đã có cảm giác tràn đầy vị ngọt.
Ngửi ngửi xong, Tiêu Giản trả lại túi đường cho Phó Yên, "Cảm ơn tẩu tử, đệ biết đường rất đắt, Nhị Hầu ca ca ở nhà thôn trưởng thúc thúc nói, nãi nãi của ca ấy chỉ khi nào đến tết mới có thể mua cho ca ấy ăn.
A Giản không ăn đường, tẩu tử ăn đi."
Phó Yên hơi chua xót một chút, càng quyết tâm hướng đến mục tiêu đưa mọi người đến tương lai tốt đẹp, về sau có đường thì ăn thoải mái!
"Chỗ tẩu tử vẫn còn, túi đường này là khen thưởng A Giản, chờ đệ uống xong thuốc thì ăn một viên cho ngọt miệng.
Có điều không thể ăn nhiều, mỗi ngày chỉ có thể ăn một viên, bằng không hàm răng của đệ sẽ hỏng đó."
Tiêu Giản do dự, liếc mắt nhìn ca ca bên cạnh, Tiêu Liệt cười gật gật đầu với cậu bé thì cậu mới dám nhận lấy.
"Cảm ơn tẩu tử! Đệ nhất định sẽ không ăn nhiều." Sau đó mừng rỡ mà ôm túi đường vào trong ngực, thường thường ngửi một chút.
Sau khi Tiêu Giản ngoan ngoãn uống xong chén thuốc, Tiêu Liệt dẫn cậu bé xuống phòng bếp rửa mặt, còn Phó Yên rửa mặt ở trong phòng ngủ.
Chờ đến khi Tiêu Giản rót nước xong, dọn dẹp đóng cửa vào phòng thì trời cũng đã hoàn toàn tối sầm.
Màn đêm dâng lên, trong thôn cũng an tĩnh lại, thỉnh thoảng truyền ra vài tiếng chó sủa.
Phó Yên châm lửa đèn dầu, lẳng lặng mà chờ hắn trở về.
Ngắm mỹ nhân dưới ánh đèn mờ ảo càng thêm đẹp hơn.
Trong lòng có người chờ đợi càng cảm thấy bình yên, càng khiến người ta say mê.
Hai ngày nay, Tiêu Liệt nhiều lần cảm nhận được hương vị ấm áp của gia đình, vô số lần cảm thấy may mắn khi có thể cưới được Phó Yên.
Hắn đi đến một chỗ góc tường phía sau giường, dẫm dẫm xuống, Phó Yên tò mò nhìn theo động tác của hắn.
Tiêu Liệt móc ra một viên gạch, từ bên trong ôm một cái bình gốm nhỏ ra, đổ toàn bộ tiền bạc bên trong ra chiếc bàn bên cạnh Phó Yên.
"Nơi này tổng cộng có bảy lượng 350 đồng tiền, đều cho nàng hết, gia dụng phí tổn đồ dùng trong nhà nàng quản lý hết.
Hiện tại mỗi tháng A Giản phải chi cho việc uống thuốc mất một lượng bạc, nửa năm sau mỗi tháng hai lần chỉ cần chi hơn 300 đồng.
Một năm cũng cần tám lượng."
"Tiền không nhiều lắm, nhưng mà nàng không cần lo lắng, ta sẽ đi vào trong núi nhiều hơn để săn thú, mỗi tháng tranh thủ săn nhiều hơn, nếu có thể săn được thú lớn, một con cũng có thể bán được nhiều bạc."
Tiền không nhiều lắm, Tiêu Liệt hơi ngây thơ, lo lắng Phó Yên bận tâm tới cuộc sống sinh hoạt chật vật trong tương lai, vội vàng an ủi nàng.
Phó Yên nghe nói qua một ít chuyện về săn thú, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy.
Săn được một con thú lớn còn sống thì càng có thể bán được số tiền lớn, nhưng đổi lại thợ săn phải liều mạng mới được.
Bằng không ai ai cũng đi săn thú hết, chứ làm gì có ai thanh thản ổn định làm ruộng.
Tài bắn cung của Tiêu Liệt không tồi, hành động cũng nhanh nhẹn hơn so với người thường, nhưng hắn cũng là người bình thường, sẽ bị thương.
Phó Yên lắc đầu, "Những thứ này cũng đủ để chúng ta sinh hoạt hằng ngày, bạc cứ kiếm từ từ, không vội.
Chàng cũng đừng mạo hiểm đi sâu vào trong núi, an toàn là hàng đầu."
"Chúng ta hiện tại là người một nhà, phải cố gắng cùng nhau.
Nếu chàng xảy ra chuyện, hai chúng ta mới khổ cực."
Phó Yên chủ động kéo tay của Tiêu Liệt qua, khuyên giải an ủi hắn, có tiền đương nhiên là tốt, nhưng người một nhà tề tụ đầy đủ mới quan trọng hơn.
Huống chi, đối với việc kiếm sống sau này, nàng cũng có một số ý tưởng, muốn thử một phen.
Tức phụ chu đáo hiểu lòng người như vậy, làm sao kiềm chế được chứ?
Tiêu Liệt ôm ngang bế Phó Yên lên, đi về phía giường bạt bộ.
Phó Yên đột nhiên bị ôm, kinh ngạc vội vàng duỗi tay ôm cổ hắn, "Từ từ! Chúng ta còn chưa nói dứt lời đâu!"
"Tức phụ à, tiền do nàng quản hết, ta và A Giản cũng do nàng quản lý.
Về sau nhà của chúng ta do nàng quyết định!"
"Không còn chuyện gì khác nữa?" Tiêu Liệt nghĩ nghĩ, trong nhà lớn như vậy nhưng kỳ thực không có gì để sắp xếp cả.
Phó Yên ngã vào cái chăn mềm mại, chống đỡ ngực của Tiêu Liệt, hỏi hắn: "Chuyện của cha mẹ chàng thì sao? Có thể nói cho ta không? Hôm nay A Giản ở bên cạnh, ta không tiện nhắc đến bọn họ."
Tiêu Liệt ôm chặt lấy Phó Yên, vùi đầu vào cổ nàng.
"Không có gì.
Nương của ta sau khi sinh đệ đệ vì khó sinh mà mất, sau đó thân thể của cha vẫn luôn không tốt lắm.
Ba năm trước đây cha không chịu đựng nổi phong hàn liền mất, đại bá cùng đại bá mẫu liền chia nhà, đuổi chúng ta ra ngoài.
May mà có thôn trưởng cùng sư phụ giúp chúng ta."
Tiêu Liệt nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng ba năm trước đây hắn cũng chỉ mới 17 tuổi, cuộc đời đột nhiên gặp phải biến cố, còn phải nuôi sống đệ đệ hai tuổi.
Phó Yên thương tiếc mà vỗ về búi tóc của hắn, lặng lẽ an ủi hắn.
Hai người lẳng lặng mà nằm ôm nhau trong chốc lát, Phó Yên cảm giác một bàn tay to khẽ sờ soạng vén áo nàng lên, khẽ vuốt dọc theo vòng eo mịn màng của nàng.
Phó Yên đè lại cánh tay của Tiêu Liệt, mềm mại mà mở miệng, "Eo của ta còn đau đó, đều tại chàng! Ngày mai còn phải leo núi, nếu không đi được thì muộn mất, chàng muốn ta ra cửa bị người ta chê cười vô lễ sao?"
"Được, được, được, đêm nay chúng ta nghỉ ngơi, nàng đừng tức giận nha." Tiêu Liệt đuối lý, thấy nàng thật sự không thoải mái cũng không nỡ lại dày vò nàng, nhẹ nhàng xoa eo cho nàng.
Chờ Phó Yên ngủ, nhìn tức phụ thơm tho mềm mại, Tiêu Liệt chỉ có thể bò dậy khỏi giường, sau đó đi tắm nước lạnh…