Ánh mặt trời mờ ảo, phía sau nhà ở của tri phủ Thạch Châu đã dần dần vang lên tiếng người.

Giờ Dần, lão gia phu nhân cùng thiếu gia tiểu thư đã thức dậy, rửa mặt, nha hoàn và gã sai vặt ở khắp nơi đều đã chuẩn bị sẵn sàng.

Nếu so với thời hiện đại, hôm nay Thủy Trúc cũng dậy từ lúc hơn 5 giờ, sau khi dọn dẹp ổn thỏa liền vội vàng uống vài ngụm cháo, gọi nha hoàn mang nước ấm đến để hầu hạ tiểu thư rửa mặt.

"Thủy Trúc, hành lý đã sắp xếp ổn thỏa hết chưa? Hôm qua mẫu thân đã sai người tới truyền lời, đầu tháng tư phải xuất phát về kinh." Trưởng nữ Triệu Vân Yên của nhà Triệu gia cất giọng nhẹ nhàng hỏi.

Thủy Trúc bên cạnh vừa vấn tóc cho nàng, vừa đáp: "Bẩm cô nương, quần áo trang sức, cùng những bức tranh và thơ từ mà hàng ngày ngài xem, nô tỳ đã cùng Xảo Lan sắp xếp xong xuôi, trước khi xuất phát có thể trực tiếp cho vào hòm."

"Thủy Trúc, ngươi có nguyện vọng rời khỏi phủ không?"

Bàn tay đang bận rộn lập tức ngừng lại.

Mười hai năm, nàng vẫn nhớ rõ, nàng không phải là Thủy Trúc, mà là Phó Yên, một nhân viên văn phòng bình thường đến từ đất nước Trung Hoa ở thế kỷ 21.

Liên tục tăng ca hơn hai tuần, nàng đã kịp chuyến tàu điện ngầm cuối cùng để trở về nhà.

Tàu điện ngầm lắc lư, Phó Yên thật sự quá mệt mỏi, mơ màng ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh lại, nàng thấy mình ở cùng một đám tiểu cô nương trong một gian phòng bằng đất, toàn thân rã rời, ý thức mơ hồ.

Trong triều đại Khang Bình năm thứ mười, mưa lớn liên miên đã gây ra nạn lũ lụt, khiến cuộc sống của đông đảo bá tánh trở nên khó khăn.

Sau đại nạn này, cha mẹ của nguyên chủ đều qua đời, tiểu cô nương Phó Yên sáu tuổi cùng ca ca bảy tuổi bị mẹ mìn bắt đi, chia cắt.

Đi đường gian nan, tiểu cô nương vừa mệt vừa sợ hãi, cuối cùng không thể chịu đựng thêm nữa.

Vừa lúc gặp Triệu gia, tri huyện Phong Dương, cần mua một nhóm người làm nha hoàn.

Chủ mẫu Trịnh Ngọc Châu của Triệu gia đã chọn trúng Phó Yên - sắc mặt trắng bệch nhưng ánh mắt sáng trong cùng một tiểu cô nương khác, lần lượt sửa tên thành Thủy Trúc và Xảo Lan để hầu hạ Triệu Vân Yên, con gái duy nhất của bà.

Nếu không, trong tình cảnh lúc đó của Phó Yên, phần lớn có thể sẽ lưu lạc đến nơi tăm tối.

Trịnh thị có tấm lòng lương thiện, Phó Yên trở thành đại nha hoàn bên cạnh tiểu thư, hằng ngày đọc sách và chơi đùa cùng tiểu cô nương 4 tuổi, đồng thời dần dần hồi phục sức khỏe.

Đáng tiếc, niềm vui ngắn chẳng tày gang, chỉ một năm sau, thân thể Trịnh Ngọc Châu dần ốm yếu, trước khi lâm chung đã giao nhũ mẫu Lý ma ma cùng khế ước bán thân của Phó Yên và các nô tỳ thân tín khác cho Triệu Vân Yên.

Sau đám tang không lâu, gia chủ Triệu Thanh Tùng của Triệu gia đã đưa thiếp thị Phương Hoa lên làm chính thê.

Phương Hoa xuất thân từ nhị phòng Phương gia giàu có ở địa phương.

Con của vợ cả đại phòng Phương gia đã đỗ khoa cử với Triệu Thanh Tùng, sau đó nhanh chóng thăng tiến, làm quan đến chức thừa tướng.

Mạch nước ngầm sau lưng đại gia tộc trỗi dậy, Phó Yên không địa vị, không tự do trong hậu trạch này bắt đầu thận trọng từng lời nói và việc làm.

Mười hai năm qua, Phó Yên cũng âm thầm tiết kiệm được một ít bạc và trang sức, chịu đựng luật lệ của thời đại, quyết tâm chuộc thân ra khỏi phủ.

Cuối cùng, nàng trở thành người độc lập, với nền giáo dục hiện đại, nàng luôn nhắc nhở mình về giá trị bản thân và sự tự do.

Thà chấp nhận cuộc sống nghèo khó của gia đình bình thường còn hơn là làm thông phòng hay thị thiếp của những gia đình giàu có mà không được sống theo ý mình.

Phó Yên hồi phục tinh thần, cụp đôi mắt xuống.

"Nô tỳ đều nghe lời cô nương."

"Ngần ấy năm qua, ta đã quen việc có ngươi bên cạnh.

Nhưng……"

Triệu Vân Yên ngước mắt nhìn vào gương đồng, mũi quỳnh mày liễu, bờ eo thon thả, làn da trắng nõn, điềm tĩnh nhã nhặn, góc mắt bên trái có một nốt ruồi son làm tăng thêm phần quyến rũ khiến người ta xao xuyến.

Mặc dù trên người mặc bộ váy nha hoàn màu xanh nhạt song cũng khó giấu được phong thái toàn thân.

Chẳng trách.

Chẳng trách nhị đệ kia bị nuông chiều hư hỏng, lại rung động trong lòng.

"Thủy Trúc, ta chỉ sợ không thể bảo vệ ngươi! Các ngươi và Xảo Lan không còn nhỏ tuổi nữa, để ta đi bẩm báo với phụ thân, thả các ngươi ra khỏi phủ thôi."

Tự do đột ngột xuất hiện khiến Phó Yên cảm thấy không chân thực, nàng chậm rãi bình tĩnh lại.

"Tiểu thư, nếu nô tỳ và Xảo Lan đều rời đi, ai sẽ hầu hạ tiểu thư? Nô tỳ đã hứa với phu nhân đời trước rằng sẽ chăm sóc tốt cho tiểu thư."

Nhắc đến mẫu thân, hốc mắt Triệu Vân Yên hơi ửng đỏ.

"Ngươi đừng lo lắng cho ta. Hôm kia ngoại tổ mẫu gửi thư, chờ ta về kinh, bà sẽ đưa hai nha hoàn cùng ma ma lại cho ta. Phu nhân sẽ vì sĩ diện, trưởng bối ban cho không thể từ chối."

"Không phải ngươi còn muốn đi tìm ca ca sao? Đi thôi."

"Ân tình của tiểu thư, nô tỳ suốt đời không quên!" Phó Yên lui ra một bước, cúi người hành lễ.

"Tiểu thư! Tiểu thư!" Xảo Lan vén rèm lên, cao giọng gọi. "Nhị thiếu gia, tam tiểu thư, tứ tiểu thư đều đã tới đại đường dùng cơm, chúng ta cũng mau qua thôi."

Phó Yên cùng Xảo Lan đỡ Triệu Vân Yên đứng dậy, đi về phía đại đường. Sau khi dùng bữa, mọi người trong nhà Triệu gia theo thường lệ ai làm việc nấy.

Triệu Thanh Tùng xử lý công việc giao tiếp hành chính. Nhị thiếu gia Triệu Thừa Tín, mười lăm tuổi, nhỏ hơn Triệu Vân Yên một tuổi, sau khi Phương Hoa được nâng lên làm chính thê, càng được chiều chuộng như bảo bối, hô mưa gọi gió.

Dù không biết đọc sách, hắn cũng thành thạo những thú vui ăn nhậu. Triệu Thừa Tín vừa dùng bữa, thỉnh thoảng liếc nhìn Phó Yên đứng phía sau Triệu Vân Yên, tự cho mình là giấu kín.

Triệu Vân Mộng ngẩng đầu thấy vậy, bĩu môi và trợn mắt nhìn về phía đại tỷ Triệu Vân Yên. Triệu Vân Yên thản nhiên cúi đầu, coi như không thấy gì.

Khi phụ thân rời đi, Triệu Thừa Tín liền ném chén đũa sang một bên: "Nương, con đi trước, hôm nay có hẹn với đám đường huynh đi chơi cờ!" Nói rồi, hắn lập tức chạy mất dạng.

Phương Hoa ra sức sai đám nô tài đuổi theo Triệu Thừa Tín, để ý đến thiếu gia. Triệu Vân Mộng, muội út cùng mẹ với hắn, mười ba tuổi, kiêu kỳ bá đạo. Trong khi đó, Tam tiểu thư Triệu Vân Vũ cũng mười ba tuổi nhưng tính tình ngoan ngoãn vâng lời, thường theo sau Triệu Vân Mộng.

Sắp tới ra cửa, trong phủ cần phải dọn dẹp sửa soạn không ít đồ vật. Triệu phu nhân bảo ba tỷ muội tự về phòng sửa soạn và nghỉ ngơi.

Tới chạng vạng, sau khi Triệu Thanh Tùng trở về, Triệu Vân Yên dẫn theo Phó Yên và Xảo Lan tới thư phòng. Quản gia nhìn thấy đại tiểu thư tới đây liền vào bẩm báo một tiếng, dẫn Triệu Vân Yên vào.

"Có chuyện gì?" Triệu Thanh Tùng, đã đứng tuổi, vừa mới vào phủ, trên người vẫn mặc công phục chưa kịp thay, vừa viết chữ vừa hỏi nữ nhi vốn trầm mặc ít lời từ xưa đến nay.

Sau khi Triệu Vân Yên hành lễ, nàng dịu dàng nói: "Chúng ta ít ngày nữa sẽ phải quay về kinh. Theo lệ thường, đám nha hoàn bên cạnh nữ nhi cũng đã đến tuổi kết hôn, có thể thả ra khỏi phủ. Nữ nhi muốn trước khi quay về kinh thả bọn họ ra, tránh sau này mọi việc bề bộn lại phải làm phiền phụ thân và phu nhân."

"Ừ, con suy xét chu đáo. Việc ở hậu viện con cứ nói với phu nhân là được."

"Phụ thân, bọn họ là do lúc mẫu thân còn sống chọn mua, đã làm bạn với nữ nhi hơn mười năm. Nữ nhi muốn cho mỗi người bọn họ một phần lễ vật hồi môn, thả họ ra khỏi phủ để tự do kết hôn, cũng là để trọn phần duyên số của mẫu thân và nữ nhi."

Nghe con gái nhắc tới phu nhân đời trước, ngòi bút của Triệu Thanh Tùng chợt ngừng lại, ông hơi ngơ ngẩn một chút. Người kia đã qua đời cũng đã hơn mười năm rồi. Ngay sau đó, ông lại cầm bút lông lần nữa, tiếp tục viết.

"Nếu như vậy, con cứ quyết định là được. Lễ vật ta sẽ sai quản gia đưa cho con."

"Nữ nhi cảm tạ phụ thân đã chấp thuận, con xin cáo lui trước."

"Ừ… Về đi."

Triệu Vân Yên rời khỏi thư phòng. Vừa trở lại viện Lạc Hà, quản gia đã đưa tới bốn mươi lượng bạc. Cảm tạ quản gia xong, Triệu Vân Yên chia bạc thành hai phần, đẩy về phía Phó Yên và Xảo Lan.

Xảo Lan nghi hoặc nhìn tiểu thư, không hiểu ý nghĩa của hành động này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play