Phó Yên quan sát phòng bếp.
Ngày hôm qua tổ chức tiệc đãi khách, hôm nay còn thừa rất nhiều nguyên liệu nấu ăn.
Thịt heo, thịt bò, cải trắng, đậu giá, miến, cà tím v..v.
Triều Lý mở cửa mậu dịch trên biển, nhiều đồ vật được du nhập vào.
Phó Yên cũng không rõ ràng lắm hiện tại đến tột cùng là tương ứng với triều đại của thời nào, nhưng lúc Phó Yên ở Triệu phủ đã nhìn thấy bông, ớt cay, khoai tây, ngô.
Những thứ này đều đã lưu thông trong đời sống sinh hoạt của bá tánh, Phó Yên không hiểu nhưng cũng không đi sâu vào tìm tòi.
Với đám đồ ấy, cuộc sống của người dân bao giờ cũng thuận lợi hơn.
Có điều một số đồ vật chưa được phát huy và tận dụng triệt để như ở đời sau.
Phó Yên nghĩ nghĩ, quyết định trưa hôm nay nấu đồ ăn gồm 3 món mặn, 1 món canh, đủ cho ba người bọn họ ăn.
Cà tím xào thịt băm, cải trắng ngâm dấm, rau hẹ xào giá đỗ, canh mì thịt bò.
Phòng bếp trong nhà Tiêu Liệt có hai cái bệ bếp, có thể đồng thời nhóm lửa nấu ăn.
Trước hết nàng rửa sạch hai cái nồi to.
Múc ba chén gạo vào vo đi vo lại rồi rửa sạch sẽ, bỏ vào trong cái nồi phía sát tường, sau đó đổ nước vào, cơm nấu chín cần một thời gian khá dài, cho nên phải nấu trước tiên.
Tiêu Giản ló đầu vào cửa sổ của phòng bếp, nhỏ nhẹ mở miệng, "Tẩu tử, để đệ giúp tẩu nhóm lửa nhé?"
Bé trai non nớt và đáng yêu, trên đầu còn buộc hai búi tóc nhỏ, nghiêm túc muốn đến giúp nàng, Phó Yên bị bộ dáng đáng yêu kia của cậu nhóc chinh phục.
"Trong phòng bếp quá bụi bặm, đệ đi ra ngoài viện chơi đi."
"A Giản, đi ra ngoài đi, để ta nhóm lửa." Tiêu Liệt đặt đồ vật xuống, đi đến bệ bếp liền ngồi xuống đốt lửa.
"Vậy chàng đun hai nồi này trước, ta đi tới hậu viện cắt một ít rau hẹ về đây." Phó Yên lau lau tay, đi ra khỏi phòng.
Tiêu Giản thấy ca ca đã ngồi xuống nhóm lửa, vội nhấc cái rổ nhỏ và lưỡi hái ở góc tường lên.
"Tẩu tử, đệ và tẩu cùng đi hậu viện đi.
Đệ biết rau hẹ mọc ở chỗ nào."
Phó Yên nhẹ nhàng cười cười, sờ sờ búi tóc trên đầu Tiêu Giản, tiếp nhận rổ rau rồi cùng cậu nhóc đi.
Chỉ cần cắt một ít rau hẹ để nấu một bữa cơm, không cần cắt nhiều, chỉ một lát hai người bọn họ đã trở lại.
Lúc này hai cái nồi trên bếp cũng được nấu sôi.
Tiêu Liệt nhận lấy cái rổ, vừa nhóm lửa, vừa nhặt rau hẹ.
Tiêu Giản cũng ngồi xổm ở bên cạnh hỗ trợ.
Phó Yên tay chân lanh lẹ rửa sạch và cắt nhỏ cà tím, cải trắng, đậu giá và thịt, đặt ở một bên dự phòng.
Người nhà nông ăn mặc cần kiệm, nấu ăn cũng không nỡ cho dầu muối hoặc các gia vị khác, cho nên đồ ăn đa phần là nhạt, cơ thể thiếu dầu mỡ và nước khiến con người cũng dễ mất sức.
Phó Yên nhấn mạnh rằng nấu ăn phải nấu cho ngon, không thể bạc đãi chính mình.
Nàng làm thức ăn chay trước, sau đó mới nấu món thịt để giữ nguyên hương vị.
Đổ lượng mỡ vừa phải vào nồi, cho ớt cay đã cắt xong, hành, gừng, tỏi bỏ vào xào cho dậy mùi, sau đó thả cải trắng vào, khi nào thỉnh thoảng cho lửa lớn.
Không cần xào lâu, căn đồ ăn đến khi sắp chín mềm thì cho vào ít dấm cùng nước xì dầu, đường, chờ một lát thì có thể nhấc nồi ra.
Sau khi rửa qua cái nồi, Tiêu Giản đưa rau hẹ đã rửa sạch cho Phó Yên, Phó Yên nhanh chóng cắt thành đoạn ngắn.
Rau hẹ xào giá đỗ, trước hết xào giá đỗ xong thì thả rau hẹ vào, sau đó cho ít nước xì dầu, muối, bày ra đĩa, để riêng.
Đơn giản mau lẹ.
Cà tím cắt thành miếng vừa ăn, Phó Yên ngâm chúng với dấm trắng để tạo hương vị cho ngon miệng, đồng thời phòng ngừa oxy hoá.
Xào thịt băm trước, bởi vì thịt heo vốn là chọn thịt ba chỉ, nạc mỡ đan xen, khi xào sẽ chắt ra mỡ, vì vậy Phó Yên cho ít mỡ hơn khi xào rau.
Nơi này không có rượu nấu ăn, Phó Yên liền tìm rượu trắng ngày hôm qua mua đổ một ít vào trong nồi để khử mùi tanh cùng gừng và tỏi.
Đợi đến khi mỡ từ trong thịt băm được chắt ra, nhìn béo ngậy, bóng nhờn thì cho cà tím vào, bảo Tiêu Liệt rút một ít củi lửa ra, xào trên lửa nhỏ, cuối cùng cho xì dầu, đường muối, nước, v…v, xào đều tay, rắc hành lá thái nhỏ lên trên rồi bắc nồi ra.
Chỉ còn một món ăn cuối cùng, canh mì thịt bò.
Lúc này mùi đồ ăn đã thơm ngào ngạt tràn ngập trong phòng bếp, hai anh em ngồi xổm sau bệ bếp không tự chủ được mà nuốt nước miếng, ngước mắt nhìn chằm chằm bàn tay mềm trắng nõn của Phó Yên nấu ăn như đang biểu diễn kia.
Chính đôi tay này làm ra từng món ăn có hình thức mà màu sắc hoàn chỉnh, chưa ăn mà đã thơm đến mức không cưỡng lại được.
Rau củ hầm, thịt hầm mà các bà các thím hàng xóm làm trong yến tiệc đãi khách ngày hôm qua thật sự không thể sánh bằng được, ít nhất ngày hôm qua bọn họ không tỏ ra mất bình tĩnh như vậy.
Phó Yên nhìn bộ dáng hai anh em như mèo tham ăn kia, hơi hơi mỉm cười, "Đợi lát nữa chúng ta sẽ ăn cơm."
Tiêu Giản gật gật đầu, "Tẩu tử làm cơm thơm quá, làm thơm hơn so với ca ca làm."
"Ta không có tay nghề gì, ngày thường đều nấu chín là được." Tiêu Liệt không để bụng, hắn thật sự không thành thạo nấu cơm.
Tiêu Giản nghiêm túc thẳng thắn thừa nhận theo lời ca ca, tay nghề của ca ca không bằng Trương thẩm.
Nhưng A Giản vẫn thích ăn cơm cùng ca ca.
"Ha ha ha, vậy hai người lát nữa nếm thử tay nghề của ta đi."
Khi nói chuyện phiếm, Phó Yên đã bỏ miến vào canh thịt bò.
Nấu thêm một lát là được.
Phó Yên gọi Tiêu Liệt mang đồ ăn lên phòng khách, sau đó xới ba chén cơm lên, phần của Tiêu Giản ít hơn một chút.
Rốt cuộc mọi thứ đã sẵn sàng, mọi người ngồi vây quanh đồ ăn đã làm xong, Tiêu Liệt và Tiêu Giản không thể chờ đợi thêm nữa mà gắp một đũa đồ ăn.
Cải trắng chua cay ngon miệng, giá đỗ xào rau hẹ dẻo dai thoải mái tươi mát, cà tím thịt băm thơm ngào ngạt còn có mì thịt bò bổ dưỡng đậm đà, đủ loại hương vị tràn đầy khoang miệng, khiến người ta thỏa mãn đến mức muốn ăn như nuốt lưỡi.
Bữa cơm trưa hôm nay, Tiêu Liệt ăn liền ba chén, Tiêu Giản cũng ăn thêm một chén mới thỏa mãn.
Phó Yên nhìn bộ dáng thỏa mãn của bọn họ, chính mình cũng rất vui vẻ.
Tay nghề nấu ăn của chính mình được mọi người tán thành, hơn nữa khi ăn còn tỏ ra hào hứng vui vẻ như vậy, đây là điều khiến người ta cảm thấy vui sướng.
Một bữa cơm trưa, mọi người đều thỏa mãn ăn uống.
Thậm chí ăn quá nhiều, còn phải nghỉ ngơi một chút
Phó Yên nhìn hai người nằm sóng xoài trên ghế như hai còn mèo lười thèm ăn, dở khóc dở cười mà thu dọn bàn ăn.
"Nàng cứ để đó, lát nữa để ta thu dọn." Tiêu Liệt ăn no căng hơi ngượng ngùng một chút, cùng nhau thu dọn với Phó Yên.
Phó Yên cũng không phải là người không thể hoặc không muốn làm việc.
Đối với việc nhà, Tiêu Liệt sẵn sàng săn sóc nàng mà làm nhiều hơn, nàng rất vui vẻ.
Nhưng nàng sẽ không đẩy hết mọi việc cho Tiêu Liệt.
Kinh nghiệm sống của nàng khiến nàng không sợ vất vả.
Tiêu Liệt không lay chuyển được nàng, hai người liền cùng nhau thu dọn, tiện thể cho tiêu thực.
Thu dọn xong, mọi người ai về phòng nấy để nghỉ trưa một lát.
Hôm nay là ngày đầu tiên sau tân hôn, trong nhà cũng không có chuyện gì, buổi chiều Phó Yên và Tiêu Liệt, Tiêu Giản cùng nhau ngồi tâm sự để cho nàng quen thuộc tình huống trong nhà họ Tiêu.
"Nhà ta không còn người thân nào, ngày thường có việc thì có thể tìm Tôn thúc thôn trưởng cùng Trương thẩm ở trong thôn.
Bọn họ tính tình rất tốt, hơn nữa sư phụ lại là đường ca của họ."
Phó Yên gật gật đầu, ngày hôm qua nàng cũng gặp được Trương thẩm, là một người phụ nhân nhiệt tình và mạnh mẽ.
"Nhà của Đại bá đã không qua lại nữa, nàng không cần để ý tới.
Có điều đại bá mẫu thích ăn của người khác, có khi sẽ không khách sáo, nếu gặp phải, nàng cũng không cần phải sợ."
"Được, ta hiểu rồi.
Ngày mai khi nào chúng ta lên núi thế?"
Tiêu Liệt ngẩng đầu nhìn nhìn thời tiết, đêm nay có lẽ sẽ có mưa nhỏ, "Ngày mai chúng ta dậy sớm một chút, đi lên trên núi nhìn xem có nấm hay không, đến lúc đó có thể hái một ít."
Nghe được có thể hái nấm, Phó Yên sáng mắt lên, tràn ngập chờ mong.
Nàng chưa từng đi vào núi, cũng chưa từng hái nấm, cảm giác rất háo hức.