Trời đã bắt đầu mưa, những giọt nước tích tụ cả đêm, ào ạt mà đổ xuống vào lúc rạng sáng.
Tiểu Tinh đang cuộn tròn ngủ say trong góc phòng khách dường như cũng cảm thấy lạnh lẽo, nhóc càng co rúm cơ thể bé nhỏ của mình lại.
Khi ánh sáng ban ngày ló dạng, cơn mưa tầm tã kéo dài vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại. Tiểu Tinh từ trong giấc ngủ mơ mơ màng màng tỉnh lại, chống tay xuống đất, ngồi dậy. Đứa nhỏ khẽ động đậy hai chân ngắn ngủn ngủ đến tê cứng, ngồi ngơ ngác một hồi lâu mới hoàn toàn tỉnh táo.
Sau khi tỉnh táo, nhóc con với tay túm lấy bình sữa hình cái chai ở bên cạnh, chống tay xuống mặt đất đứng dậy, sau đó dùng hai chân nhỏ lóc cóc chạy vào phòng vệ sinh chật hẹp, vụng về bắt đầu giải quyết vấn đề sinh lý.
Sau khi đã kéo quần nhỏ lên, Tiểu Tinh ngẩng đầu nhìn bồn rửa mặt cao vời vợi, duỗi tay so so một chút chiều cao của mình với bồn rửa. Sau đó, quay sang đẩy cái ghế ở bên cạnh sang.
“Kétt—”
Âm thanh chói tai của chân ghế ma sát với nền gạch men sứ cũ kỹ vang lên.
“Thằng nhãi con chết tiệt này mới sáng sớm làm cái gì mà ồn ào vậy hả?”
“Nhãi ranh không cha không mẹ, ngày nào cũng chỉ biết ăn bám cơm trắng của nhà tao. Nếu không phải vì thấy mày có thể bán được giá tốt, bà đây đã nhấn đầu mày vào thùng nước cho chết đuối từ lâu…”
Tiếng mắng mỏ sắc nhọn chát chúa vang lên. Chẳng bao lâu sau, người phụ nữ bị đánh thức bởi tiếng ồn đã xông vào, một bên là vẻ mặt hùng hùng hổ hổ tức giận dênd tận trời, một bên là đỉnh đầu rối bù xù như ổ gà. Cái chổi trong tay mụ ta đang nâng lên cao nhưng khi nhìn thấy đôi mắt sạch sẽ trong sáng của đứa nhỏ thì lại không hạ xuống được.
“Thôi vậy, nếu đánh hỏng thì không bán được tiền.”
Mụ ta nói như vậy rồi buông cái chổi trong tay xuống, nhưng sau đó lại đưa bàn tay đen nhẻm gầy gò hung hăng chọc mạnh vào cái trán nhỏ Tiểu Tinh: “Cái thằng chó chết mày mới sáng sớm đã quậy cái gì!”
Bị mụ ta chọc một cái bất ngờ, Tiểu Tinh bẹp một cái ngã ngồi xuống đất, nhóc con mờ mịt ngẩng đầu, duỗi tay chỉ chỉ về phía bồn rửa: “A a~”
Tiểu Tinh, rửa mặt nhỏ, tay nhỏ.
Thấy bộ dáng không nói được lời nào của đứa bé, cơn tức giận vốn dĩ đã áp xuống trong lòng người phụ nữ lại lần nửa bùng lên. Mụ ta không kiên nhẫn, duỗi tay xách cổ áo Tiểu Tinh, vứt cả người nhóc con ra ngoài cửa: “Cút đi nhặt chai nhựa đi!”
Bị ném ra ngoài và ngã một cú đau điếng, Tiểu Tinh chậm nửa nhịp mới nhận ra hai cái mông rắn chắc đầy thịt của mình đang truyền tới từng trận nhức nhối. Đứa nhỏ ngồi trên mặt đất một hồi lâu cũng không đứng dậy nổi, nước mắt to như hạt đậu từng viên từng viên rơi xuống, khóc đến vô cùng đáng thương.
Khóc khóc một hồi thì tiếng kêu đói của bụng nhỏ vang kên cắt ngang. Tiểu Tinh ngưng nức nở, cúi đầu nhìn xuống cái bụng đang kêu ầm ĩ, nhóc dùng tay nhỏ vỗ vỗ nhẹ rồi lôi ra một cái màn thầu ngày hôm qua chưa ăn hết từ trong túi áo trước bụng.
Nhìn màn thầu trước mặt, Tiểu Tinh nuốt nuốt nước miếng, ngẩn ra hồi lâu mới hé miệng thật cẩn thận cắn xuống một ngụm, sau đó xoay đầu nhắm mắt lại, bỏ phần bánh còn dư vào túi áo nhỏ trước bụng.
Không nhìn, thì sẽ không muốn ăn.