Sau khi bỏ bánh vào túi xong, nhóc con mở mắt ra, tay nhỏ vỗ vỗ vào cái bụng vẫn còn đang kêu. Xoay người ôm bình sữa ở sau lưng xuống, uống một ngụm nước.
Sau khi làm xong xuôi tất cả mọi việc, nhóc nhặt cái túi rách ở dưới đất lên, chống tay xuống đất, dẩu đít đứng dậy. Sau đó đi đến trước cầu thang, bắt đầu hành trình xuống lầu đầy gian khổ.
Trời vẫn còn đang mưa lất phất. Trên con phố chính của khu hỗn loạn, trẻ con ít hơn bình thường rất nhiều, hầu như chẳng có ai ngoài những đứa trẻ lang thang đang tìm kiếm đồ ăn.
Cơn mưa ở ngoại thành khác với trong khu vực của nội thành, vùng ngoại ô không có hàng rào hoàn chỉnh được tinh lọc để bảo hộ cư dân, những giọt mưa màu đen từ trên trời rơi xuống có chút axit nhẹ. Mặc dù không gây hại nhiều nhưng vẫn sẽ khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Vì vậy mà trong những ngày mưa như thế này, ngay cả những gia đình ở khu hỗn loạn cũng ít khi cho trẻ con đi ra ngoài. Bởi sẽ rất phiền phức nếu bị cảm cúm ở đây, vì dù là thuốc của một phòng khám dỏm cũng rất đắt đỏ.
Tất nhiên là ngoại trừ những đứa trẻ nghèo đã sớm quen với cuộc sống khổ cực từ nhỏ hay những đứa trẻ lang thang phải tìm mọi cách để sống sót, cơn mưa này chẳng thể nào ngăn cản chúng ra ngoài lăn lộn cầu sinh.
Trong đầu Ân Tranh khó hiểu mà thoáng qua những suy nghĩ này, khi lần thứ hai đi ngang qua đường chính thì tầm mắt hắn vô thức nhìn về phía thùng rác ở đầu hẻm.
Khi nhận ra hành động này có ý nghĩa gì, hắn theo bản năng nhíu nhíu mày, ngồi xổm ở bên đường, châm một điếu thuốc vừa hút vừa suy nghĩ.
Tại sao hắn lại quan tâm đến đứa bé kia như vậy?
Chẳng lẽ chỉ vì nó gọi một tiếng ba ba mà hắn lại tự cho mình là ba của nó thật sao?
Cho dù hắn có thật sự muốn trở thành ba ba và nuôi dưỡng nhóc con đó, lấy trình độ thô lỗ trong cuộc sống hiện tại của hắn, e rằng cũng không đủ khả năng nuôi sống nó.
Hơn nữa đứa nhỏ đó hẳn là có ba, nếu không thì sao nó lại biết gọi hai tiếng “ba ba” được?
Đúng là lo xa!
Cuối cùng để kết thúc chuỗi hành động bất thường của mình, Ân Tranh thở ra một vòng khói thuốc rồi dập tắt điếu thuốc giữa các ngón tay, tùy tiện vứt vào một thùng rác ở bên cạnh rồi đứng dậy rời đi.
Một đứa trẻ lang thang đứng bên cạnh đó đang dùng ánh mắt lén lút theo dõi Ân Tranh. Khi nhìn thấy hắn đã đi khuất thì lập tức lao tới chỗ thùng rác, nhanh chóng nhặt lấy điếu thuốc còn thừa hơn phân nửa, bỏ vào túi rồi lẳng lặng chạy đi.
Ân Tranh cũng không rảnh để tâm đến những chuyện đang xảy ra phía sau, không chút nào để ý mà bước nhanh rời đi trong cơn mưa.
Thời điểm hắn sắp rời khỏi con phố chính, thì khoé mắt vô tình nhìn thấy ở bên đường có một đứa nhỏ đang kéo theo một cái túi ướt sũng loạng choạng đi tới.
Hắn theo bản năng dừng bước nhìn lại.
Mái tóc đen xù xù mềm mại của đứa nhỏ giờ đây ướt sũng dính vào trên trán, làn da bị mưa xối càng thêm trắng bệch. Cũng bởi vậy mà dù cách xa như thế Ân Tranh cũng có thể thấy rõ mồn một khuôn mặt nhỏ nhắn cùng đôi bàn tay bị sưng tấy kia.
Chắc hẳn là bị mưa tạt vào, làn da của đứa nhỏ nhìn qua rất non mịn, ngày hôm qua phần da nơi cổ và cánh tay đều bị quần áo thô ráp cọ đến đỏ bừng. Hiện tại cơ thể non nớt lại bị cơn mưa mang theo chút axit này tạt vào, kết quả không cần nghĩ cũng biết.