Ân Tranh đứng ở phía xa nhìn thấy cảnh này, trong lòng khó hiểu mà giật mình, bước lại gần đoạt lấy miếng sắt trong tay cậu nhóc.
Tiểu Tinh bị cướp mất miếng sắt ngẩng đầu nhìn hắn. Ân Tranh quá cao nên để nhìn rõ mặt, cậu nhóc phải dùng sức ngửa cổ thật mạnh. Điều này khiến cơ thể của cậu mất trọng tâm ngửa về phía sau, “Bẹp” một cái lại ngã ngồi xuống đất lần nữa, té đến mức toàn bộ cục thịt suýt nữa thì lật nhào.
Tiểu Tinh nằm trên đất choáng váng mất một lúc lâu mới hoàn hồn, loạng choạng ngồi dậy, không đau đớn gì nhiều nên cậu nhóc ngồi xổm trên đất tiếp tục nhìn người trước mặt với đôi mắt đầy tò mò, ngón tay nhỏ chỉ chỉ vào miếng sắt trong tay hắn: “A a~”
Của Tiểu Tinh ~
Bởi vì vừa khóc xong nên xung quanh hốc mắt vẫn còn đỏ ửng, làn da nơi đó vốn đã mỏng manh giờ trông càng thêm trong trẻo.
Không biết nói?
Ân Tranh nhíu nhíu mày, khí thế vốn đã lạnh lùng lại càng thêm hung hãn.
Cảm quan của hắn rất nhạy bén, ngay từ thời điểm ở đường chính đã phát hiện đứa nhỏ này đang cố đi theo sau mình. Sự tò mò hiếm hoi khiến hắn ẩn mình ở một bên để nhìn xem nhóc con cố gắng theo kịp mình muốn làm gì.
Đây cũng là nguyên nhân hắn xuất hiện kịp thời như vậy.
Tiểu Tinh một chút cũng không hề sợ hãi khí tức hung hãn tỏa ra từ trên người đối phương, đôi mắt ngây thơ đen nhánh chỉ chăm chú nhìn vào khuôn mặt của hắn.
Ân Tranh trong lòng cảm thấy hơi kinh ngạc khi thấy vẻ mặt không hiểu gì của đứa bé, hắn rung rung túi đồ chứa xác quái vật trên vai và lắc lắc miếng sắt trong tay, âm thanh mang theo sự khàn khàn vì đã lâu không nói chuyện: “Cái này không thể ăn.”
Giọng nói của hắn vốn đã hơi trầm thấp như khói thuốc, lúc này nghe lại càng thêm dữ tợn.
Tiểu Tinh nghe xong lời này, ánh mắt rơi xuống miếng sắt trong tay hắn, chút hiểu chút không mà gật gật đầu
Cũng không biết tại sao, cảm xúc của Ân Tranh từ trước đến nay rất ít khi dao động mạnh, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt không hiểu của đứa nhỏ, trong lòng lại có chút khó chịu.
Hắn lấy ra từ trong túi nửa gói bánh quy nén khô còn chưa ăn hết, bỏ vào trong tay nhóc con trước mặt, chỉ chỉ vào miệng mình, lời ít ý nhiều nói: “Ăn cái này.”
Nửa gói bánh quy nén chỉ to bằng nửa bàn tay người lớn nhưng hai bàn tay nhỏ của Tiểu Tinh khó lắm mới ôm trọn được. Cậu nhóc tò mò nhìn bánh quy trong tay, cúi đầu xuống nhẹ nhàng ngửi ngửi thử, có mùi thơm rất dễ chịu.
Há miệng nhỏ thăm dò gặm gặm một miếng nhưng không thể gặm nổi, vì vậy Tiểu Tinh liền dùng mấy chiếc răng nhỏ như hạt gạo kê mài nhẹ vào bánh. Hương vị thơm ngon của lúa mạch lan tỏa trong miệng khiến đôi mắt cậu nhóc không khỏi sáng lên, cong cong đầy thích thú.
Đôi mắt cong cong cùng với gương mặt nhỏ dơ hề hề, nhìn qua cũng rất đáng yêu.
Ân Tranh nghĩ vậy, sau đó thu hồi ánh mắt chuẩn bị đứng dậy rời đi, hắn vốn cũng không phải có tính cách hay can thiệp vào chuyện người khác, vừa rồi đã là ngoại lệ hiếm hoi rồi.
Nhưng hắn vừa đứng lên, còn chưa kịp rời đi đã bị Tiểu Tinh ôm chặt chân, âm thanh non nớt lại mềm nhũn gọi: “Ba ba~”
Cao cao, bự bự, hơn nữa còn cho Tiểu Tinh ăn, chính là ba ba!
Trong đầu Tiểu Tinh cố gắng nhớ lại, rồi ngẩng mặt dùng đôi mắt to tròn đen láy như quả nho nhìn đối phương đầy ngưỡng mộ.
Cơ thể Ân Tranh cứng đờ lại trong giây lát, trong đầu trước tiện hiện lên chính là suy nghĩ “Nhóc con này biết nói?!”, sau đó lại là câu hỏi: “Nó đang gọi loạn cái gì?!”
Chưa từng tiếp xúc với ai gần như vậy, Ân Tranh cúi đầu nhìn vào đôi mắt ngây thơ của đứa nhỏ, sau đó khom lưng duỗi tay xách gáy nhóc con, động tác nhìn có vẻ như hung dữ nhưng thực chất lại che giấu sự cẩn thận đầy vụng về, từ từ kéo đứa bé hư nhận nhầm người này ra khỏi đùi mình rồi xoay người nhanh chóng rời đi.
Khi bóng dáng của Ân Tranh gần như sắp biến mất khỏi tầm nhìn, Tiểu Tinh lúc này mới phản ứng kịp, bước chân ngắn ngủn chạy vài bước muốn đuổi theo: “Ba ba.”
Ân Tranh nghe thấy tiếng gọi ở phía sau, bước chân lại càng nhanh hơn, cứ như đang bị một hung thú gì đó đuổi theo vậy!
Chỉ mới sơ hở đã lần nữa mất dấu thân ảnh của đối phương, Tiểu Tinh đứng ngây ra tại chỗ một lúc lâu, sau đó mới ngây thơ cúi đầu nhìn nhìn hai cái chân ngắn ngủn của mình.
Chân, ngắn, đuổi không kịp.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận điều này, cậu nhóc quay về nhặt cái túi rách của mình rồi kéo đi tiếp. Âm thanh chai lọ trong túi va vang lên tiếng chạm leng keng leng keng khiến tâm trạng của nhóc tốt hơn hẳn, môi hơi hơi cong lên thành nụ cười nhỏ.
Tiểu Tinh, hôm nay, nhặt được rất nhiều chai!
Tối đến, Tiểu Tinh kéo theo cái túi đầy chai nặng trĩu trên vai, cắn chặt mấy cái răng nhỏ như hạt gạo, mới ướt đẫm mồ hôi bò lên tới trên tầng một.
May mà chỉ là tầng một thôi, nếu không thì chắc chắn nhóc sẽ không leo nổi!
Cậu nhóc nâng tay nhỏ lên gõ gõ cửa, người phụ nữ gầy gò đen nhẻm mở cửa ra, khắc nghiệt kiểm tra chai lọ trong túi, vẻ mặt khó chịu hùng hùng hổ hổ chửi bới, mắng nhóc là đồ vô dụng.
Bà ta cáu kỉnh, đầy mặt không kiên nhẫn tùy tiện lấy từ bàn ăn một chiếc màn thầu bằng bàn tay, suy xét một chút rồi có hơi tiếc nuối xé một phần ba chiếc bánh ném xuống trước mặt cậu nhóc.
Tiểu Tinh buông túi ra, ngồi xổm xuống nhặt cái màn thầu chỉ to bằng bàn tay mình, thổi thổi nhẹ rồi đi đến một góc trong phòng khách, trải hai chiếc áo cũ ra đất rồi ngồi xuống sàn, cái miệng nhỏ bắt đầu nhấm nháp từng miếng bánh bé xíu.
Đây chính là nơi ngủ nghỉ của cậu nhóc, cũng là nơi duy nhất để hoạt động ngoài việc đi vệ sinh, thời gian còn lại đều phải ở yên trong phòng, nếu không sẽ bị mắng, còn bị chỉ vào đầu.
Nghĩ đến đây, Tiểu Tinh đưa tay sờ sờ trán mình, dưới mái tóc màu đen là mấy dấu bàn tay bầm tím.
Chiếc màn thầu nho nhỏ chỉ mới bị gặm một nửa, Tiểu Tinh cẩn thận đặt phần còn lại vào túi áo trước bụng; sau khi dùng tay vỗ vỗ nhẹ vào đó mấy cái mới an tâm nằm xuống, cuộn tròn trên nền đất lạnh lẽo dù đã trải áo nhưng vẫn cứng như cũ, ngủ say.
-----