Đôi mắt to tròn ngập nước của nhóc con chứa đầy buồn bực và hoang mang, hiển nhiên là không hiểu tại sao trên người mình lại cảm thấy khó chịu. Ân Tranh không kiên nhẫn chậc một tiếng, xoay người đi vào cửa hàng tạp hóa bên cạnh.
Tiểu Tinh ngồi xổm bên cạnh thùng rác, đầy mặt đều là vẻ mờ mịt. Hôm nay một cái chai nhóc con cũng chẳng tìm được. Nhóc ngoái đầu nhìn cái túi bẹp bẹp ướt sũng, ngẩn người một lúc rồi dẩu đít đứng dậy, kéo theo cái túi ướt nhẹp đi về phía trước.
Đi đi được một đoạn, Tiểu Tinh đưa tay sờ sờ lên đầu, không có mưa mưa tạt vào nữa. Nhóc ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nhìn thấy một vật gì đó màu đen đen.
“?” Tiểu Tinh nghiêng nghiêng đầu.
Ân Tranh cầm ô thấy đứa bé càng lúc càng ngửa người ra phía sau, bỗng nhớ đến cảnh tượng hôm qua nhóc con này cũng tự ngửa đến nỗi ngã lăn mông ra đất, không khỏi cúi xuống, dùng ngón trỏ đỡ vào sau cái ót của nó.
Bị đỡ vào cái ót, Tiểu Tinh trái phải lắc lắc đầu, nhận ra vẫn có cái gì đó đang chạm vào người mình nên lại càng thêm dùng sức, cố gắng nhìn ra phía sau.
Một chút sức lực của nhóc chẳng thấm vào đâu so với Ân Tranh. Nhìn thấy đứa nhỏ này cứ hăng say ngửa ra sau mãi như vậy, hắn không khỏi chậc một tiếng, cúi sát mặt lại gần chuẩn bị dọa nhóc một chút.
Khi đối diện với ánh mắt của Ân Tranh, Tiểu Tinh đầy mặt ngơ ngác chớp chớp mắt, có vẻ như ở góc độ khác lạ nên không nhận ra đối phương.
Chẳng bao lâu sau, khi nhớ ra chủ nhân của khuôn mặt này là ai, đôi mắt Tiểu Tinh sáng rực lên. Ánh mắt đen láy của nhóc không còn chứa đầy sự hoang mang mờ mịt hay khó chịu nữa mà chỉ đong đầy niềm vui sướng và kích động.
“Ba ba.” Giọng nói non nớt vang lên bên tai, đối diện với đôi mắt long lanh tựa sao trời của Tiểu Tinh, ngón tay của Ân Tranh vô thức run lên.
“Bẹp!”
Tiểu Tinh vốn đang ngửa gáy, dựa vào đầu ngón tay hắn để chống đỡ toàn bộ trọng lượng cơ thể lập tức ngã nhào xuống đất. Ân Tranh phản ứng nhanh chóng, duỗi chân đỡ lấy cái ót của đứa bé.
Bởi vì nhờ có Ân Tranh đỡ đầu và bình sữa đang cõng ở trên lưng nên Tiểu Tinh chỉ bị choáng một chút liền giãy giụa muốn đứng dậy.
Ân Tranh cầm ô đứng ở trên cao nhìn xuống Tiểu Tinh đang vật lộn giống như một chú rùa bị lật ngửa, không hề ý định giúp đỡ một tay.
Sau khi vất vả giãy nãy hồi lâu, cuối cùng cũng ngồi dậy được, Tiểu Tinh mệt đến mức thở hổn hển vài hơi. Bộ quần áo vỗn đã cũ nát giờ lại dính đầy bùn đất trông thật không nỡ nhìn thẳng.
Ngẩng đầu nhìn Ân Tranh một cái, nhóc xoa xoa tay lên bộ đồ cũ nát rách rưới rồi thật cẩn thận từ túi áo trước bụng móc ra cái màn thầu chưa ăn hết vào ngày hôm qua.
Một bên nuốt nước miếng, một bên kéo kéo ống quần của Ân Tranh, giơ lên cái màn thầu còn không to bằng lòng bàn tay lên, đưa cho đối phương: “Ba ba a—”
Ân Tranh cúi xuống, mặt không biểu tình nhìn về phía đứa trẻ đang không ngừng nuốt nước miếng và cái màn thầu ướt sũng dính dấu răng, rõ ràng là thức ăn còn dư lại của nhóc con.