Máu dị chủng chảy lênh láng trên mặt đất khiến những kẻ xung quanh vốn đã ghê tởm Ân Tranh lại càng thêm ghê tởm. Nhưng bọn họ ngoài trừ cố ý dùng ánh mắt để giết chết hắn cũng chẳng dám làm gì khác, vài chiếc xe dừng ở trên đường ngay cả  còi không dám bóp, chỉ biết đứng chờ cho hắn xong việc rời đi.

Dị chủng đột nhiên xuất hiện bất ngờ ở trên đường phố lần này là dị chủng cấp ba, khổng lồ như một tòa nhà, bỗng nhiên ập đến khiến những kẻ ở ngoại thành hoảng loạn đến mức không phản ứng kịp. Đội săn thú trong thành lại trùng hợp đi ra ngoài, vô số người chưa từng chân chính đối mặt với dị chủng lập tức trở nên kinh hãi, nếu không phải Ân Tranh vừa vặn đi ngang qua thì chắc chắn sẽ có rất nhiều người chết.

Theo lý thuyết, lẽ ra bọn họ nên biết ơn Ân Tranh, nhưng bởi vì một vài vấn đề trong quá khứ cùng với tính cách vốn có của bản thân hắn, những kẻ sinh sống ở vùng ngoại thành gần như đã khắc sâu sự sợ hãi và ghê tởm với hắn vào tận xương cốt, căn bản sẽ không có ai nghĩ đến việc cảm tạ Ân Tranh cả.

Sau khi xử lý xong dị chủng, Ân Tranh cất dị hạch vào túi áo trên ngực. Da lông và thịt còn dư lại được gói hết bằng túi vải, hắn không có mấy loại đồ vật xa xỉ như không gian giới chỉ nên chỉ có thể dùng vải để gói lại.

Bao đồ được đóng gói xong trông giống như một quả núi nhỏ bị hắn vác lên vai. Đột nhiên, ánh mắt u ám không chút gợn sóng của hắn nhìn về một hướng khác.

Ở một ngõ nhỏ bên đường cách đó không xa, có một nhóc con đang đứng dựa 1 tay vào tường, tay còn lại kéo cái túi rách, đôi mắt tròn to đen láy ngơ ngác nhìn hắn.

Khi bắt gặp ánh mắt sạch sẽ ngây thơ của đứa nhỏ, phản ứng đầu tiên của Ân Tranh là vô thức nhìn xuống vết máu trên mặt đất, nhưng sau khi phản ứng lại, hắn không khỏi nhíu nhíu mày.

Từ trước đến nay tính cách của hắn rất lãnh đạm, ngoại trừ những vấn đề liên quan đến sống còn mới có thể kích thích cảm xúc dao động, thì mọi thứ còn lại trong mắt hắn đều tự động bị bỏ qua, càng sẽ không nghĩ đến những chuyện râu ria.

Nhưng chỉ trong một chớp mắt vừa rồi, hắn vậy mà lại lo lắng liệu vết máu xung quanh liệu có dọa đến đứa nhỏ kia hay không!

Nghĩ đến đây, hắn lại liếc mắt nhìn nhóc con kia lần nữa, giấu giấu túi vải gói đồ bị thấm máu ở phía sau mình, sau đó xoay người rời đi.

Tiểu Tinh khi nhìn thấy người đàn ông vô cùng cao to kia rời đi liền ngơ ngác kéo cái túi bẩn thỉu rách nát chạy theo sau.

Chỉ là Ân Tranh đi đường quá nhanh, Tiểu Tinh mới đi được hai bước đã không nhìn thấy bóng dáng của đối phương.

Tiểu Tinh không tìm thấy người mờ mịt mà đứng tại chỗ, túm chặt cái túi trong tay.

Thành Salar cách trung tâm thành rất xa, thời tiết thay đổi vô cùng thất thường, bầu trời mới lúc nãy vẫn còn đẹp, vừa đảo mắt đã trở nên tối sầm lại, mắt thấy chuẩn bị đổ mưa, những người còn ở ngoài đường mở miệng mắng mỏ vài câu rồi vội vàng chạy về nhà.

Trên con đường hỗn loạn, Tiểu Tinh kéo theo cái túi bẩn thỉu lại rách nát bước đi. Người qua đường nhìn thấy cậu nhóc cũng chỉ lạnh nhạt quay đầu đi, không ai có ý định hỏi han hay giúp đỡ gì cả.

Đây là khu vực ngoại thành Salar, hơn nữa còn là khu hỗn loạn của ngoại thành, người ở nơi đây ngay cả sống sót cũng đã vô cùng gian nan. Chẳng ai dư thừa lòng thương xót cho kẻ khác, dù cho đó là một đứa nhỏ nhìn qua chỉ mới hai tuổi, ngay cả đi đường còn không vững.

Không có đem nó bắt đi bán ở chợ đen là may mắn lắm rồi, cũng chỉ bởi vì chủ nhân của khu chợ đen này rất chán ghét việc buôn bán trẻ con, không ai lại rảnh rỗi đi chạm vào cái thùng thuốc nổ này. Trong khu hỗn loạn ở ngoại thành, mạng người không đáng một đồng tiền, chết vài người cũng chẳng phải chuyện gì to tát.

Đi bên đường, không biết từ lúc nào có một con mèo hoang bám theo sau chân Tiểu Tinh. Cậu nhóc dừng lại, ngây thơ nhìn con mèo vằn hoa bên cạnh mình. Sau một hồi lâu, cậu vươn tay nhỏ, thật cẩn thận mà thử sờ sờ vào lưng con mèo.

Mèo hoang khác thường không nổi giận cào cấu mà còn tiến lại gần cọ cọ vào chân cậu.

Có thể do Tiểu Tinh quá nhỏ, cũng có thể bởi vì cậu nhóc đứng không vững, nên mèo hoang cọ cọ một lát vào, cọ đến mức khiến cậu đặt mông ngã ngồi xuống đất.

Sau khi mông nhỏ ngã cái bẹp xuống đất, cậu nhóc chớp chớp mắt một hồi mới hậu tri hậu giác nhận ra mình vừa ngã. Cậu “nha” một tiếng rồi lấy hai tay chống đất, dẩu mông bò dậy.

Sau khi đứng dậy, cậu phủi phủi tay nhỏ, loạng chà loạng choạng dẫn theo con mèo đi đến bên cạnh thùng rác ở đầu hẻm.

Trong trí nhớ không nhiều lắm của Tiểu Tinh, bên trong thùng rác này có rất nhiều thứ tốt, cậu có thể tìm chai nhựa trong suốt để đổi lấy thức ăn với người nhặt được mình, cũng có thể tìm thấy đồ cho mèo ăn.

Đi đến trước thùng rác, Tiểu Tinh thuần thục nhón chân với tay mò thùng rác.

Nhưng mà thùng rác này lại tương đối cao, cậu nhóc đã lao lực một hồi mà vẫn không với tới được, ngược lại còn mệt mỏi đến mức phải dùng tay thịt chống đầu gối, miệng nhỏ hé ra thở hổn hển liên hồi.

Sau khi nghỉ ngơi một lúc, cậu nhóc nghiêng đầu nhỏ nhìn nhìn thùng rác trước mặt, sau đó duỗi thẳng tay nhảy nhảy lên mấy cái, bàn tay thịt vừa vặn chạm vào mép thùng.

Thấy vậy, đôi mắt đen láy của Tiểu Tinh sáng lên. Cậu mím chặt môi dưới, hai chân ngắn ngủn nhỏ xíu hơi hơi co lại để tích lực, “Hây!” một tiếng lấy đà nhảy lên, rất may mắn mà nắm được mép thùng.

Sau khi thành công bám vào mép thùng rác, Tiểu Tinh cố gắng vung vẩy hai chân nho nhỏ lại ngăn ngắn cố gắng trèo lên, thùng rác không to lớn lắm bị cậu nhóc kéo lắc qua lắc lại một hồi, cuối cùng “Bịch” một tiếng đổ ầm xuống đất.

Tiểu Tinh vẫn còn đang treo trên mép thùng cũng theo cú đổ bất ngờ này, trực tiếp ngã dập mông xuống đất thêm lần nữa.

Lần ngã này mạnh hơn nhiều so với lúc bị mèo con cọ ngã, cơn đau từ mông truyền đến khiến hai mắt cậu nhóc không khỏi đỏ bừng, nước mắt từng viên từng viên bắt đầu rơi xuống.

Con mèo hoa ở bên cạnh thấy cậu nhóc khóc, sốt ruột chạy tới cọ cọ vào tay cậu, kêu “meo meo” mấy tiếng như đang an ủi.

Sau khi khóc một hồi, Tiểu Tinh hít hít cái mũi, nâng tay thịt lên lung lung xoa xoa mặt. Gương mặt nhỏ của cậu nhóc vốn đã dính tro bụi, sau khi bị cậu dùng tay lau qua loa lại càng thêm lem luốc, dơ đến mức không nỡ nhìn thẳng.

Lau khô nước mắt xong, cậu nhóc lại dùng hai tay chống xuống đất, dẩu đít lao lực mà đứng lên.

Khi đứng dậy được thì cậu nhóc hơi loạng choạng mấy cái mới ổn định được. Sau đó nhóc tiến tới ngồi xổm trước thùng rác đã đổ, bắt đầu lục lọi lung tung.

Cậu nhóc trước tiên nhặt chai nhựa trong suốt bỏ vào cái túi ở phía sau rồi tiếp tục tìm đồ ăn cho mèo.

Không biết mèo thích ăn gì nên mỗi thứ nhặt được cậu nhóc đều đặt trước mặt mèo, thấy nó không ăn thì tiếp tục lục lọi. Lần mò mãi cho đến khi tìm được nửa hộp đồ hộp và nửa ổ bánh mì thì con mèo mới vội vàng kêu lên.

Thấy vậy, Tiểu Tinh nghiêng nghiêng đầu đặt hết đồ hộp và bánh mì ở trước mặt con mèo, mèo vằn hoa lập tức vùi đầu ăn ngon lành.

Tiểu Tinh ngồi xổm ở một bên, mở to hai mắt nhìn con mèo ăn đến mức phát ra tiếng kêu khò khè, đôi mắt ngây thơ đen láy của cậu ánh lên một tia tò mò.

Cậu nhóc nghiêng đầu tìm kiếm xung quanh vài vòng, nhặt một miếng sắt từ dưới đất lên và nhét vào trong miệng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play