Thẩm Triều Thanh nói: “Ta họ Thẩm, tên Triều Thanh, tự Trường Minh. Quấy rầy gì chứ, ta có thể gặp ngươi là do chúng ta có duyên, kết giao bằng hữu, thế nào cũng phải ăn một bữa cơm rồi hãy đi.”
Chu Quang Nhu cũng gật đầu: “Bệnh của ngươi là do ăn uống mà ra, đương nhiên phải ăn một bữa thật ngon rồi hãy về, nếu không nhỡ ngươi ngất xỉu trên đường thì sao, ta sẽ sắp xếp ngay, ngươi đừng đi đấy.”
Tạ Lang Nhiên mím môi, thịnh tình khó chối từ, hắn cũng không biết từ chối thế nào, chỉ đành gật đầu đáp: “Hôm nay được phủ cứu giúp, nếu có cơ hội, tiểu sinh sau này nhất định sẽ báo đáp.”
“Đừng nói cứu giúp gì cả, chỉ là việc nhỏ thôi, ta giúp ngươi một lần, biết đâu ông trời thấy ta là người có thể tạo nên đại sự, để lần thi Hội này ta có thể đỗ đạt công danh?”
Thẩm Triều Thanh rất tự nhiên, đợi Chu Quang Nhu đi rồi, liền khoác tay Tạ Lang Nhiên, ra vẻ thân thiết như huynh đệ: “Này, Tạ huynh, ngươi thấy, đề thi năm nay, khó hay không khó?”
Không đợi Tạ Lang Nhiên đưa ra đánh giá, Thẩm Triều Thanh đã than thở trước: “Ta thấy so với kỳ thi Hội trước và kỳ thi Hội trước nữa, kỳ thi Hội năm nay quả thực quá khó!”
“Người ở phòng thi bên cạnh ta là một lão giám sinh bảy mươi tuổi, vừa ra khỏi phòng thi, ông ấy đã quỳ xuống, khóc lóc thảm thiết, cứ kêu rằng ông ấy đã sống mấy chục năm vô ích.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT