Quả nhiên là thành cũng Tạ Lang Nhiên, bại cũng Tạ Lang Nhiên.
Phó Oánh Châu vốn đang buồn ngủ, giờ thì tỉnh táo hẳn.
“Ngươi có thật sự cho rằng hắn sợ ta không?” Trước mặt người nhà, Phó Oánh Châu vô tình vạch trần Tạ Lang Nhiên, “Hắn chỉ mượn danh nghĩa của ta để trốn tránh những cuộc xã giao đó thôi.”
Dừng lại một chút, Phó Oánh Châu lại nói: “Chuyện này ngươi biết là được rồi, ngày thường ta hành sự vẫn rất nể mặt hắn.”
“Phu nhân nói không đúng.” Tạ Lang Nhiên đang cầm một túi hạt dẻ rang đường trở về từ bên ngoài, đặt trước mặt Phó Oánh Châu, ngồi xuống tựa đầu vào vai nàng, nắm lấy tay Phó Oánh Châu dưới gầm bàn, vẻ mặt yếu đuối đáng thương, “Ta ở bên ngoài nói ta kính trọng phu nhân, sao có thể gọi là trốn tránh xã giao được? Rõ ràng là đang thể hiện sự kính trọng của ta đối với phu nhân, đấy là bọn họ tự đồn ta sợ thê tử, chứ ta chưa từng nói như vậy.”
Phó Oánh Châu: “...” Đêm tân hôn ngươi không nói như vậy.
Thấy hắn thích diễn, nàng cũng lười vạch trần. Làm phu thê một năm, nàng cũng đã nắm rõ tính tình của Tạ Lang Nhiên.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT