Nhưng hắn thấy ánh mắt của Tạ Lang Nhiên cũng hướng về phía cửa trăng, ánh mắt sâu xa, ẩn chứa sự suy tư, khác hẳn với vẻ dịu dàng, bình thản khi hắn nhìn những người khác.
Nhận ra Thẩm Triều Thanh đang nói chuyện với mình, Tạ Lang Nhiên cũng sửng sốt một chút, tầm mắt như bị bỏng mà rụt lại, không tự nhiên cúi đầu, đáp một tiếng được.
Thẩm Triều Thanh không nghĩ nhiều, để khách ở lại đây, bước nhanh về phía cửa trăng.
Ngoài cửa trăng.
Thanh Đào cầm trong tay một hộp thức ăn, lẩm bẩm: “Sao biểu thiếu gia vẫn chưa ra, không ra nữa là bánh xếp nguội hết mất.”
“Hình như có khách.” Phó Oánh Châu nhìn vào trong, thấy trên hành lang có bóng dáng một người nam nhân lạ, vì kiêng dè lễ giáo nghiêm ngặt giữa nam nữ thời xưa, nàng không trực tiếp đi tìm Thẩm Triều Thanh, mà vẫn đứng đợi ở cửa trăng.
Nàng quay đầu lại, nói với Thanh Đào: “Nếu biểu đệ quá bận, chúng ta để hộp thức ăn lại rồi đi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play