Dị đoan thứ ba là một dị năng giả hệ hoả.

Dị đoan thứ tư là một người thuộc nội bộ quốc gia, cũng là một dị năng giả, tên là Thu Vũ.

Bốn dị đoan, cộng thêm kết quả tính toán của các nhà khoa học về sự va chạm của thiên thạch...

Dù quốc gia này vẫn đang ổn định náo nhiệt, bên trong đã bắt đầu chấn động. Cấp trên gấp rút triển khai kế hoạch chống thảm họa, ban hành các mệnh lệnh đặc biệt đến khắp nơi.

Đồng thời, họ cũng bí mật thành lập “Cục Đặc vụ Tận thế”.

—— Chịu trách nhiệm quản lý các dị đoan, trực thuộc quốc gia, được trao quyền hạn tối cao.

Thịnh An là một trong những người phụ trách.

Nhiệm vụ của tổ chức này là thu nhận những dị đoan đó, trong tương lai sẽ đảm bảo họ chiến đấu trên tuyến đầu chống lại tận thế.

Bất kể trong tiểu thuyết có viết thế nào, bất kể thế đạo có thay đổi ra sao.

Chỉ cần quốc gia còn tồn tại, thì họ sẽ làm mọi thứ để duy trì trật tự.

Dù cho tận thế có đến.

Huống chi, họ đã biết trước rồi, phải không?

Hách Kính Nghiệp nhanh chóng điều chỉnh lại tinh thần, nhìn về phía Thịnh An:

“Tưởng Ngư không phải là một dị đoan bình thường, cô ấy là người trọng sinh mà chúng ta đang khẩn cấp muốn tiếp cận. Vũ Trí là người trọng sinh, nhưng dữ liệu vẫn còn đơn lẻ.”

“Dù cấp trên đã bắt đầu triển khai kế hoạch, nhưng bọn họ vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng. Sự xuất hiện của Tưởng Ngư rất quan trọng.”

Thịnh An gật đầu: “Đúng vậy, Tưởng Ngư rất quan trọng. Vũ Trí ở kiếp trước đã chết ngay trong ngày tận thế xảy ra. Nếu Tưởng Ngư thật sự sống lại từ tương lai sau tận thế về, thì thông tin của cô ấy sẽ vô cùng quan trọng.”

Hơn nữa, theo lời Vũ Trí, họ chỉ còn lại 21 ngày.

Hai mươi mốt ngày, để tích trữ vật tư thì có thể, nhưng để triển khai kế hoạch ứng phó tận thế thì thời gian lại vô cùng gấp rút.

Hách Kính Nghiệp nói với gương mặt nghiêm nghị: “Vậy bây giờ chúng ta lập tức bắt giữ Tưởng Ngư?”

Không còn thời gian để dây dưa với các dị đoan nữa.

Thời kỳ đặc biệt cần có biện pháp đặc biệt, bắt giữ trực tiếp để thẩm vấn và lấy thông tin là điều quan trọng nhất.

Bên ngoài nhìn thì vẫn là cảnh yên bình, nhưng cả quốc gia đã âm thầm hành động.

Nếu không, thì người như Thịnh An sẽ không thể xuất hiện ở đây.

Cô vốn chỉ thực hiện những nhiệm vụ tối mật và quan trọng nhất của quốc gia.

Thịnh An nhìn cậu ta, đôi mắt phượng hơi nhướng lên, giọng nói mang theo ý cười:

“Tiểu Hách à, sao lại dùng từ bắt giữ chứ? Tưởng Ngư là đồng nghiệp tương lai của cậu đấy, là một thành viên của Cục Đặc vụ Tận thế chúng ta, phải ôn hòa một chút.”

Hách Kính Nghiệp ngơ ngác nhìn cô.

Không bắt giữ sao?

Thịnh An: “Cậu hãy báo cáo với lão Trương trước đi.”

Hách Kính Nghiệp vội gật đầu.

“Lão Trương” là lãnh đạo, chỉ có Thịnh An mới dám gọi là “lão Trương”, còn bọn họ thì phải cung kính tôn trọng.

—— Quả nhiên là chị Thịnh.

Chị Thịnh nói gì cũng đúng, suy nghĩ còn toàn diện hơn cậu rất nhiều.

Ví dụ như việc đối phó với Tưởng Ngư, chị Thịnh nói phải “ôn hòa” hẳn là có lý do hẳn hoi, suy cho cùng...

Thịnh An: “Gọi thêm người đến đây, kiểm soát toàn bộ khu Gia Khánh Loan, đặc biệt là tòa nhà số 3. Dù sao thì đối phương cũng là người trọng sinh, lại còn có không gian, phải đề phòng cô ta có thủ đoạn khác, mang đầy đủ vũ khí, thêm cả thuốc mê, không hợp tác thì cứ mạnh tay mà mời đi.”

Cô đứng dậy, nở nụ cười: “Chúng ta đi gặp cô Tưởng Ngư trò chuyện một chút nào.”

Hách Kính Nghiệp: “???”

—— Ôn hòa?

Mang vũ khí với thuốc mê... ôn hòa thật đấy??

Quả nhiên vẫn là Thịnh An!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play