"Thời Tiêu không ngờ rằng, chỉ sau một giấc ngủ, cô lại quay trở về trước khi tận thế đến, trở về thời điểm mà mọi thứ vẫn chưa xảy ra!”

“Ở kiếp trước, cha mẹ cô đã mất ngay khi tận thế đến, người hôn phu mà cô tưởng sẽ cùng nhau vượt qua khó khăn lại đã sớm qua lại với em họ của cô! Bọn họ phản bội cô, còn hành hạ cô suốt ba năm, cuối cùng đẩy cô vào đám xác sống, chấm dứt sinh mệnh của cô…”

Giọng của Hách Kính Nghiệp đanh chắc, nghiêm túc đọc tiểu thuyết—

“Như thể nhớ ra điều gì, Thời Tiêu lôi ra chiếc vòng tay kiếp trước bị vị hôn phu cướp đi tặng cho em họ, cắt tay mình, đem máu nhỏ xuống mặt trên …”

“Quả nhiên, chiếc vòng tay gia truyền trên cổ tay là một cái không gian, có núi có sông, rộng lớn phi thường, hệt như một thế giới khác!”

“Chiếc vòng tay biến mất, trên cổ tay để lại một dấu vết mờ mờ, nghĩ đến ‘dị năng không gian’ của em họ ở kiếp trước, Thời Tiêu nghiến răng, lần này, cô nhất định phải…”

Thịnh An giơ tay ngắt lời. 

Cô nhổ hạt anh đào ra, lại bỏ thêm một quả vào miệng, giọng nói mơ hồ: 

“Tóm tắt đi, nghe đau hết cả đầu.”

Quả thật làm khó cho cô phải ngồi ở đây, kiên nhẫn mà nghe tiểu thuyết.

Hách Kính Nghiệp nhanh chóng lật qua phần sau, tổng kết lại: 

“Cuối cùng Thời Tiêu trả thù tàn nhẫn người bạn trai cũ và em họ là Tuesday, em họ sống rất thê thảm, cuối cùng bị người ta ném vào đám xác sống mà chết thảm, người bạn trai cũ hối hận không kịp, đau khổ không chịu nổi, cũng chết thê thảm y thế.”

“Mà Thời Tiêu thì gặp được nam chính đẹp trai, kết thúc hai người sống ẩn dật, có không gian không thiếu ăn thiếu uống, yêu nhau suốt đời, còn sinh ra một đứa con.”

Thịnh An: “…”

Biểu cảm của cô ngay lập tức trở nên phức tạp, một lúc sau, cô lại hỏi: “Vậy sau đó thì sao?”

Hách Kính Nghiệp ngơ ngác ngẩng đầu: “Thì hết rồi.”

Thịnh An: “?”

Hách Kính Nghiệp nhìn sắc mặt cô, thử thăm dò: “Chị Thịnh… chị không thích sao?”

Thịnh An khẽ cười, bỗng nhiên nghiêm mặt: 

“Đừng có đọc mấy cái loại truyện tình cảm như này, không tốt cho sức khỏe.”

Hách Kính Nghiệp hơi ngập ngừng, cẩn thận mở miệng: “Trang web này xanh lắm, không cho phép có tình tiết người lớn đâu, khá là lành mạnh đấy chứ?”

Thịnh An mỉm cười: “Ý tôi là nó làm tâm hồn tôi thấy không khoẻ.”

Đã được sống lại, lại còn là tận thế nữa. 

Có một không gian với núi với nước, hệt như một thế giới khác, một không gian lớn đến nỗi có thể thay đổi cả thế giới cằn cỗi… nhưng chủ nhân mỗi ngày chỉ biết loay hoay với yêu với hận, ngoài tình cảm ra, chẳng có gì khác.

Đối với người như cô, thật đau đầu mà.

Thịnh An mạnh mẽ cắn một quả anh đào, cố gắng giữ bình tĩnh ngồi ở đó.

Hách Kính Nghiệp nghe vậy, lặng lẽ tìm kiếm. 

Ngay sau đó, ánh mắt cậu ta sáng lên: “Đây là một trang web khác, tiểu thuyết sống lại trong tận thế, chuyên về sự nghiệp!”

Thịnh An bắt đầu có chút hứng thú, nhổ hạt anh đào ra, tiếp tục ăn. 

“Kể nghe xem nội dung là gì nào.”

Hách Kính Nghiệp đọc lướt qua. 

“Hứa Thanh Thanh đã sống lại, ở kiếp trước khi tận thế đến, cô từ con nhà giàu chớp mắt rơi xuống tầng lớp thấp nhất, số dư trong thẻ ngân hàng đều biến thành bọt khí, nhà, xe, công ty, tất cả không còn giá trị gì nữa…”

“Cô thề phải điên cuồng tích trữ vật tư, tuyệt đối không để bản thân chịu đói!”

“Đúng lúc này, Hứa Thanh Thanh đột nhiên phát hiện mình có ‘bàn tay vàng’— không gian. 

“Sau khi bán xe và nhà, Hứa Thanh Thanh có mười tỷ, cô bắt đầu ồ ạt tích trữ vật tư… nào gạo, rồi mì, dầu ăn, cô muốn đổi mười tỷ thành vật tư, để có thể sống dư dả trong tận thế…”

Thịnh An ngừng lại động tác cắn cherry, nhìn về phía Hách Kính Nghiệp, biểu cảm lạ lẫm: “Tích trữ hàng hóa?”  

Hách Kính Nghiệp nghiêm túc gật đầu:  

“Đúng vậy, đây là thể loại tiểu thuyết trọng sinh về tích trữ hàng hóa, trang web này đang rất hot đó, phần lớn nội dung trước đó đều nói về việc điên cuồng mua sắm.”  

“Sau đó, khi ngày tận thế đến, thế giới rơi vào hỗn loạn, nữ chính không thiếu thốn gì, sống ẩn dật trên núi, thỉnh thoảng quay về những nơi con người tụ tập để vả mặt những nhân vật phụ, cuộc sống vô cùng thoải mái.”  

Thịnh An nhíu mày: “Vậy quốc gia đâu? Chính phủ đâu? Quân đội đâu?” 

Một hơi mua liền mười tỷ vật tư, sao có thể không gây chú ý?  

Hách Kính Nghiệp suy nghĩ một chút, giải thích: “Khi thiên tai ập đến, quốc gia rối loạn, trật tự sụp đổ, nên mới gọi là ngày tận thế?”  

Nói cách khác, tất cả đều không còn tác dụng.  

Thịnh An: “……”  

Cô trầm ngâm một lát, rồi hỏi: “Vậy mười tỷ vật tư trong không gian thì sao?”  

Hách Kính Nghiệp: “Nữ chính ăn uống thỏa thích, phần còn lại vẫn còn trong không gian đến tận kết thúc?”  

Thịnh An nhìn cậu với vẻ mặt không cảm xúc.  

Không cần cô nói, Hách Kính Nghiệp đã hiểu.  

Đây chính là mười tỷ vật tư đấy!  

Nếu ở trong tay Thịnh An, lại trong một thế giới hỗn loạn như vậy, đã đủ để cô thống nhất thế giới rồi.  

Đọc tiểu thuyết cũng chỉ để vui vẻ thôi.  

Nhưng Thịnh An là công chức chính phủ, cô muốn tìm hiểu thể loại tiểu thuyết trọng sinh tận thế không phải là kiểu này.  

Thịnh An: “Đổi cuốn khác.”  

Dừng lại một chút, cô bổ sung: “Đổi cả trang web luôn.”  

Hách Kính Nghiệp gật đầu, nhanh chóng lật ra một cuốn khác.  

“Tận thế ập đến, Trương Ngạo Thiên thức tỉnh dị năng hắc ám mạnh mẽ, đánh bại những kẻ coi thường mình, từ một nhân vật nhỏ bé từng bước trở thành đại lão trong tận thế, thu nạp tiểu đệ, thu nạp hậu cung, chiếm giữ toàn bộ thế giới tận thế, trở thành...”  

Thịnh An ngay cả cherry cũng không nuốt nổi, ném túi giấy ra phía sau, đẩy cửa xe, bước xuống.  

Cô trông khoảng 25 tuổi, dáng người cao ráo, cao mét bảy, buộc tóc đuôi ngựa cao, không trang điểm, khuôn mặt thanh tú, da dẻ không phải kiểu trắng nõn phổ biến mà hơi ngăm ngăm, rất khỏe mạnh.  

Cô mặc áo khoác gió đơn giản, đi như gió, khí chất mạnh mẽ, đôi mắt phượng xinh đẹp quét qua, mang theo sự sắc bén.  

Hách Kính Nghiệp cất gọn máy tính, máy tính bảng cùng đủ loại tài liệu, nhanh chóng theo sau.  

“Chị Thịnh, chị không muốn tìm hiểu thêm về tiểu thuyết trọng sinh nữa sao?” Hách Kính Nghiệp hạ thấp giọng.  

Dù cậu không nhỏ tuổi hơn Thịnh An, nhưng tiếng “chị” này lại gọi rất tự nhiên.  

Thịnh An: “Không xem tiểu thuyết nữa, đi thẳng vào vấn đề luôn.”  

Hách Kính Nghiệp lập tức nghiêm túc, ánh mắt trở nên nghiêm trọng.  

Hai người nhanh chóng đi đến một tòa nhà trong khu dân cư.  

Hách Kính Nghiệp thì thầm báo cáo: “Tưởng Ngư, sống ở tòa nhà số 3 khu Gia Khánh Loan, hôm qua nhận được báo cáo từ cư dân khu dân cư, từ năm ngày trước, Tưởng Ngư đã có những biểu hiện rất bất thường, trước tiên là thay kính, lắp đặt cửa chống trộm, lại còn mua hàng rào sắt...”  

“Đồng thời, người này còn có một số sự kiện bất thường khác, nghi ngờ cao là dị đoan.”  

Dị đoan, chỉ người có hiện tượng siêu nhiên.  

Thịnh An: “Đây là người thứ năm?”  

Hách Kính Nghiệp gật đầu.  

Cơ quan “Tình báo thế giới hậu tận thế” mà họ mới thành lập thực sự rất đặc biệt, có quyền lực cao nhất.  

Cũng đồng nghĩa với việc họ phải đối mặt với những dị đoan kia.  

Thịnh An: “Đi thôi, đi tìm người khiếu nại trước.”  

Gia Khánh Loan là một khu dân cư cũ, nhưng kế hoạch xanh hoá rất tốt, thường có các dì trong khu ngồi lại với nhau phơi nắng hoặc tìm chỗ mát.  

Người khiếu nại chính là hai dì trong số đó. 

Hách Kính Nghiệp lấy ra thẻ cảnh sát.  

Giao tiếp với quần chúng bình thường, thì thân phận cảnh sát sẽ dễ dàng hơn.  

Quả nhiên, hai dì vốn đang tò mò, nhìn họ rồi đối chiếu ảnh trên thẻ, lập tức trở nên thân thiện.  

Thịnh An mỉm cười, hỏi: 

“Chúng cháu có thể hỏi hai cô về tình huống được không?”

“Chắc chắn rồi, hợp tác với quốc gia là trách nhiệm của chúng tôi mà!” Một trong hai dì đáp.

Thịnh An: “Cô gái lắp cửa sắt ở tòa 3, các cô có ấn tượng gì không ạ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play