Tưởng Ngư đang mua sắm online, tính toán những vật tư cần thiết, tiện thể kiểm tra xem mình còn bao nhiêu tiền.
Mua nhiều đồ đến vậy rồi, tiền trong túi cô giờ cũng không còn bao nhiêu nữa.
Nhưng cô lại không nỡ bán căn nhà này đi.
Huống hồ chỉ còn có 21 ngày.
Lương thực để lâu có thể bị hỏng, cô hoàn toàn có thể tích trữ những món không có hạn sử dụng, đến khi tận thế đến thì đem ra đổi lấy thức ăn.
Tiền bạc eo hẹp thật đấy.
Nghĩ đến đây, Tưởng Ngư tức đến nghiến răng.
Tất cả là tại cái tên tra nam Dư Lợi Thiên!
Cô và Dư Lợi Thiên đã là một đôi từ thời đại học.
Không giống như cô là người gốc Bắc Kinh, Dư Lợi Thiên là phượng hoàng nam(*) từ một vùng quê nhỏ thi đỗ vào trường đại học.
(*) Phượng hoàng nam: Chỉ những người đàn ông từ nông thôn lên thành phố lập nghiệp và thay đổi cuộc đời nhờ vào tài năng của bản thân, nhưng thường có tâm lý thích dựa dẫm vào phụ nữ và gia đình nhà vợ.
Dư Lợi Thiên trông thanh tú điển trai, người thích gã ta cũng không ít.
Nhưng hắn lại “chung tình” với cô, theo đuổi cô điên cuồng, đã từng là hình mẫu bạn trai lý tưởng nhất.
Cô ấy từng nghĩ mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này.
Giờ đây Tưởng Ngư đã hiểu, Dư Lợi Thiên căn bản chỉ là nhắm vào tiền của cô mà thôi!
Ngoại hình Tưởng Ngư chỉ thuộc loại thường thường bậc trung, nhưng dù sao cũng là người bản địa, sau khi bố mẹ qua đời, họ có để lại cho cô không ít tài sản, cùng với căn nhà ở Bắc Kinh này.
Cô quen biết Dư Lợi Thiên là nhờ bạn cùng phòng Trần Kiều Kiều, Trần Kiều Kiều và Dư Lợi Thiên là đồng hương.
Sau khi cô và Dư Lợi Thiên đến với nhau, mối quan hệ giữa cô và Trần Kiều Kiều cũng trở nên rất tốt.
Cô cũng chẳng phiền gì chuyện Trần Kiều Kiều làm bóng đèn, lần nào đi ăn hay du lịch cũng dẫn theo cô ta, ai mà ngờ được rằng—
Hóa ra người làm bóng đèn lại chính là mình!
Dư Lợi Thiên và Trần Kiều Kiều vốn là tình cũ, Dư Lợi Thiên đến với cô hoàn toàn chỉ vì tiền.
Cô ấy nuôi sống cặp đôi khốn nạn này suốt cả quãng đời đại học, tốt nghiệp xong chúng vẫn còn ăn bám cô.
Những năm qua, cô đã tiêu hết gần sạch số tiền bố mẹ để lại.
Cô từng nghĩ mình rất hạnh phúc ư?
Tưởng Ngư vỗ vào đầu mình, cuối cùng cũng tỉnh ngộ: “Mình đúng là một con ngốc mà!”
Kiếp trước khi nhận ra thì đã quá muộn, chỉ còn lại hận thù mà đau khổ chết đi.
May thay, cô đã sống lại rồi.
Kiếp này, cô nhất định phải thay đổi kết cục của đời trước, cô sẽ không bao giờ rơi vào vết xe đổ ấy nữa, cô sẽ khiến Dư Lợi Thiên và Trần Kiều Kiều phải sống trong cảnh khốn cùng mà cô từng phải trải qua!
Không hành hạ bọn chúng thật thê thảm, Tưởng Ngư cô sẽ khổ sở cả đời.
Đến lúc đó, cô có không gian, có vật tư, sống cuộc sống an nhàn của mình, còn cặp đôi cặn bã ấy thì cô sẽ tiễn thẳng xuống địa ngục!
Ánh mắt Tưởng Ngư ánh lên tia lạnh lùng, cô siết chặt cổ tay.
Kiếp trước Trần Kiều Kiều có không gian, giả mạo là dị năng giả có không gian, được mọi người tâng bốc lên tận trời.
Kiếp này, cô nhất định sẽ không thua kém.
Cô muốn dồn hết số tiền còn lại để tích trữ vật tư.
Không đủ ư?
Không sao, khi tận thế đến, thế giới hỗn loạn, cô vẫn còn có thể mua sắm… miễn phí.
Nghĩ đến chuyện mua sắm miễn phí, Tưởng Ngư bất giác cảm thấy phấn khích.
“Cộc cộc!” Lúc này, có người gõ cửa.
Tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của Tưởng Ngư, cô nhíu mày, cất giọng hỏi lớn: “Ai đấy?”
Bên ngoài, một giọng nữ vang lên: “Giao đồ ăn.”
Tưởng Ngư đứng dậy đi ra mở cửa.
Gần đây cô đặt hàng rất nhiều, đồ ăn, bưu kiện tới tấp không ngớt.
Bây giờ là giờ ăn tối, cô cũng vừa mới đặt hàng xong.
Nhanh vậy sao?
Tưởng Ngư không nghĩ nhiều, mở cửa ra.
Tuy nhiên, vừa nhìn rõ người bên ngoài, cô ấy lại lập tức cau mày.
Một người phụ nữ dáng cao, thon thả đang tựa vào tường, bên cạnh là một người đàn ông đeo kính, trông có vẻ thư sinh nhã nhặn, đằng sau còn có một người đàn ông mặc thường phục, nhìn bề ngoài thì không có gì nổi bật nhưng cơ bắp rất săn chắc.
Bên kia còn có hai người đàn ông khác nữa.
Nhóm người này, chắn hết cả cửa nhà Tưởng Ngư.
Cô nhìn sang Thịnh An, trong mắt đầy vẻ nghi hoặc: “Cô là…”
Người này tuyệt đối không phải đến giao đồ ăn!
Hơn nữa, người phụ nữ này trông có vẻ rất lợi hại, lại còn dùng lý do “giao đồ ăn” để gõ cửa nhà cô.
Tưởng Ngư lập tức cảnh giác hẳn lên.
Thịnh An mỉm cười, bước tới trước, đôi chân dài thon gọn sải ra, mỗi bước chân rất nhẹ, lại không phát ra một tiếng động nào trên hành lang yên tĩnh.
Khi đi đến trước mặt Tưởng Ngư, cô mới dừng lại.