Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy.

Tổng cộng bảy tấm da người được móc lên bằng những chiếc mắc phơi quần áo rỉ sét. Chúng treo lơ lửng trên thanh thép dựng giữa nhà vệ sinh, nhìn như bảy bóng ma bị treo cổ. Lớp da người bán trong suốt có màu xám vàng, mỗi tấm đều có một dây kéo có thể mở được ở phần lưng, đầu và mặt được gập xuống cổ, trông giống như một chiếc mũ trùm buông thõng xuống trước ngực.

Không gian nhà vệ sinh vô cùng chật hẹp, chỉ cần Bất Kiến Hàn nhúc nhích là không thể tránh khỏi việc va chạm vào những tấm da người lơ lửng này. Một trong những tấm da người đó còn rũ xuống đôi chân, hiện đang đụng vào cánh tay của Bất Kiến Hàn.

Một giọt máu từ thanh thép nhỏ xuống, vỡ tan trên nền nhà. Trong bóng tối, bất kỳ âm thanh nào cũng trở nên đặc biệt rõ ràng.

Nếu đôi mắt của Bất Kiến Hàn vẫn còn nguyên vẹn, giờ phút này chắc chắn có hai hàng nước mắt lăn dài trên má cậu.

Cậu cố kìm nén sự xúc động, bắt đầu lần lượt kiểm tra những tấm da người này.

Ngoại trừ tấm da của Lâm Bát vẫn còn ở trong phòng công chúa nhỏ, những tấm da của bảy anh em nhà họ Lâm khác đều ở đây. Trong đó, tấm da của Lâm Ngũ bị cụt một đoạn ngón tay, tấm da của Lâm Thất bị hói một mảng trên đầu, tấm da của Lâm Tiểu Minh thì đường kéo phía sau bị khâu lệch lạc, dưới nách và sau đầu gối còn rách hai lỗ.

Thì ra Lâm Thất thật sự đội tóc giả.

Nếu tám anh em nhà họ Lâm đều ở đây rồi, vậy vợ chồng nhà họ Lâm đã đi đâu?

Bất Kiến Hàn cảm thấy khả năng thứ nhất là họ đã gặp nạn, khả năng thứ hai là... họ đang bị nhốt trong căn phòng Ngựa, nơi luôn phát ra tiếng động lạ kia.

Cánh cửa đó, Bất Kiến Hàn chắc chắn sẽ phải mở ra.

Vậy thì hiện tại lại xuất hiện một vấn đề nhức nhối.

Chìa khóa phòng Ngựa ở đâu?

Tìm khắp những nơi mà cậu có thể nhìn thấy trong nhà vệ sinh phòng Rắn, Bất Kiến Hàn vẫn không thấy được bất kỳ vật phẩm nào.

Cậu không thể kìm được sợ hãi mà nhìn về phía bồn cầu đầy máu.

Một phút sau, Bất Kiến Hàn cầm trong tay chiếc chìa khóa phòng Ngựa nhuốm máu, rời khỏi căn phòng Rắn, nơi mà sau này có lẽ sẽ xuất hiện trong những cơn ác mộng lúc nửa đêm của cậu.

[Nhận được đạo cụ: Chìa khóa con Ngựa x1.]

Kẻ lột da dù không tiếp tục truy đuổi nhưng vẫn quanh quẩn trong hành lang.

Bất Kiến Hàn tận dụng những đồ nội thất trong hành lang để đánh lạc hướng kẻ lột da, cũng khiến gã mắc kẹt trong đống đồ đạc rối loạn. Sau đó cậu đi đến mở cửa phòng Ngựa.

Bên trong phòng Ngựa bố trí rất đơn giản: một chiếc giường đôi và một tủ đầu giường dùng làm bàn ăn. Bốn bức tường đều dán những miếng xốp màu sắc, các cạnh sắc nhọn của đồ nội thất cũng được bọc cẩn thận bằng mút để ngăn người bị giam giữ nghĩ quẩn mà tự gây thương tích. Trên giường có hai người gầy guộc bị trói tay chân đang nằm cạnh nhau, miệng của họ đều bị dán băng keo.

Họ đã gầy đến mức biến dạng, chỉ còn có thể nhận ra là một nam một nữ. Mắt của họ trũng sâu, gò má cũng hõm lại. Nghe thấy tiếng cửa mở, cả hai đồng loạt mở to mắt, nhìn về phía ánh sáng ngoài cửa, không ngừng giãy giụa, phát ra tiếng “ư ử” trong cổ họng.

Bất Kiến Hàn vội đưa ngón tay lên miệng ra dấu “suỵt” rồi khép hờ cửa lại. Sau cậu lại chạy tới gần cặp vợ chồng đang nằm trên giường rồi xé băng keo trên miệng người đàn ông ra.

Băng keo dán quá chặt, lúc xé ra còn kéo theo một mảng da, nhưng người đàn ông dường như không cảm thấy đau đớn. Ông ta cố gắng hạ thấp giọng, yếu ớt nhưng đầy kích động nói với Bất Kiến Hàn: “Cứu vợ tôi! Xin cậu cứu bà ấy, con quái vật điên rồ đó sớm muộn gì cũng sẽ giết chúng tôi!”

“Suỵt, ông bình tĩnh, ông bình tĩnh chút, tôi sẽ cứu hai người.” Bất Kiến Hàn vội ra dấu trấn an: “Hai người là vợ chồng nhà họ Lâm ư? Sao lại bị nhốt ở đây?”

“Đúng vậy, chúng tôi là... không, cậu chờ đã,” người đàn ông nói được một nửa, đột nhiên ngừng lại, nín thở lắng nghe, “Gã tới rồi... con quái vật đó đang tới! Mau tắt điện thoại đi, tìm chỗ trốn... dưới gầm giường! Mau lên!”

Bất Kiến Hàn gần như ngay lập tức tắt đèn điện thoại, lăn mình dưới đất rồi chui vào gầm giường.

Cánh cửa phòng kêu cọt kẹt, từ từ bị đẩy ra.

“Bố, mẹ?” Người đẩy cửa nhẹ giọng hỏi, “Con vào nhé?”

Giọng nói này không giống tiếng gào thét khàn khàn, giận dữ của Kẻ lột da trong ấn tượng của cậu, mà giống như giọng của một thanh niên bình thường. Trầm thấp, từ tính, thậm chí còn có chút êm tai. Bất Kiến Hàn suýt chút nữa không thể liên tưởng chủ nhân của giọng nói này với Kẻ lột da.

“Sao cửa lại mở?” Kẻ lột da tự hỏi: “Bố, có khách vào sao?”

“Không, không có khách nào cả.” Người đàn ông rõ ràng rất sợ hãi, giọng run rẩy, nhưng vẫn kiên định phủ nhận.

“Bố nói dối!” Kẻ lột da đột nhiên mất kiểm soát mà gào lên điên loạn. Giọng gã khàn khàn đầy bệnh hoạn, cố chấp và sợ hãi không thể diễn tả: “Bố mẹ thành thật và trưởng thành không nên nói dối con cái! Bố còn giúp một người ngoài lừa con trai mình, bố không yêu con nữa sao?!”

Tiếng gào thét kinh hoàng của kẻ lột da làm Bất Kiến Hàn giật mình, khuỷu tay suýt va vào tấm ván giường.

“Bố yêu con, tất nhiên rồi, bố mẹ yêu con nhất.” Người đàn ông vội vàng đáp, rõ ràng đã quen ứng phó với cơn điên của kẻ lột da: “Vừa nãy thực sự có khách, nhưng cậu ấy đã đi rồi...”

“Thật sao? Cậu ấy đi rồi ư?” Kẻ lột da thở dốc hỏi lại: “Cậu ấy tự đi sao? Là vì cậu ấy thấy con nhàm chán, không muốn chơi với con sao? Không, cậu ấy rất dịu dàng với con mà... Là bố đuổi cậu ấy đi đúng không? Tại sao lại đuổi bạn của con, chẳng lẽ các người nghĩ con không nên chơi với cậu ấy?!”

Thấy Kẻ lột da lại sắp mất kiểm soát, người đàn ông nhanh chóng trấn an: “Không, không phải bố mẹ đuổi cậu ấy đi! Vì đã muộn rồi, cậu ấy phải về nhà ngủ.”

“Không, cậu ấy rõ ràng đã hứa sẽ ở lại qua đêm mà!” Giọng của kẻ lột da bắt đầu có chút nghẹn ngào: “Bố vừa mới lừa con, con sẽ không tin lời bố nói nữa! Mẹ, mẹ nói cho con biết...”

Kẻ lột da đạp mạnh chân, bước tới bên giường, qua khe hở dưới giường, Bất Kiến Hàn có thể thấy đôi bàn chân đầy gân, đỏ như máu đó đang đứng trước mặt cậu.

Xoẹt một tiếng, kẻ lột da thô bạo xé băng keo trên miệng người phụ nữ: “Mẹ, mẹ nói đi, tại sao cậu ấy lại đi? Là con không được yêu thích sao, hay là do các người đuổi cậu ấy đi?!”

Người phụ nữ sợ hãi đến mức không nói nên lời, chỉ biết nức nở run rẩy. Bất Kiến Hàn thậm chí còn cảm thấy chiếc giường cũng đang run lên bần bật theo cơn run của bà ấy.

“Đừng đối xử như vậy với mẹ con… con trai.” Người đàn ông cố gắng bảo vệ vợ mình: “Bà ấy rất nhát gan, con cứ chạy qua chạy lại trước mặt bà ấy mà không mặc quần áo như vậy sẽ làm bà ấy sợ. Nghe lời, đi mặc đồ vào được không? Chúng ta đều yêu con mà.”

“Được thôi, con sẽ đi mặc đồ. Nhưng khi con quay lại sau khi đã mặc đồ xong, hai người phải nói cho con biết cậu ấy đi đâu rồi.” Kẻ lột da suy nghĩ một lát, dường như đồng tình với lời nói của người đàn ông: “Nhưng con nên mặc bộ nào đây? Mặc bộ của anh cả à? Bộ đó làm không tốt, rách mấy lỗ rồi. Hay là mặc bộ của anh tư? Bộ đó quá chật, con vừa mới ăn no, bụng sẽ bị căng rách mất. Hoặc mặc bộ của anh năm? Nhưng ngón tay của anh ấy cụt mất một đoạn, mỗi lần con mặc đều phải đeo găng tay, rất khó chịu...”

Người phụ nữ nằm trên giường nghe những lời hắn nói, dường như đã chịu đựng đến cực điểm, đột nhiên run rẩy dữ dội, rồi hoàn toàn sụp đổ.

“Mày là đồ điên!” Bà hét lên chói tai: “Mày là một tên biến thái, quái vật, mày đã giết hết các con trai của tao! Tao ước gì chưa từng sinh ra mày, đồ ác quỷ! Trả các con trai của tao lại cho tao… hu hu… trả tất cả lại cho tao!”

“Em yêu! Không, em đừng như vậy… em yêu, đừng nói nữa...” Người đàn ông hoảng loạn, cố gắng làm vợ mình yên lặng: “Em xem em đang nói gì vậy, con của chúng ta vẫn đang ở ngay trước mặt mà? Thôi nào, đừng khóc nữa, nói vậy con sẽ buồn đấy.”

Kẻ lột da im lặng hồi lâu, dường như hắn đang sững sờ.

Sau một khoảng lặng kéo dài, hắn đau buồn nói: “Mẹ, trước đây mẹ không như thế này. Mẹ không còn yêu con nữa sao?”

“Tao hận mày!” Người phụ nữ gào thét cuồng loạn: “Chết đi, đồ điên, mày giết tao đi, hoặc là chết đi cho tao!”

“Không! Em yêu… không! Con trai, đừng làm vậy!”

Tiếng ngăn cản của người đàn ông vang lên trong nỗi kinh hoàng, sau đó một tiếng động mạnh nặng nề nện xuống giường, làm chiếc giường rung lên dữ dội. Người phụ nữ hét lên đau đớn, rồi im bặt.

“Tôi biết ngay các người luôn lừa dối tôi mà…” Giọng của kẻ lột da dần trở nên khàn đặc: “Các người quả nhiên không yêu tôi, các người chẳng yêu tôi chút nào! Tôi chẳng phải là con các người sao? Các người chỉ luôn chú ý đến họ, liên tục khen họ xuất sắc thế nào, còn tôi thì chẳng ra gì… Các người chẳng quan tâm đến tôi chút nào! Tại sao lại thiên vị như thế?!”

“Em yêu, đừng dọa anh… nói gì đó với anh đi, nào, em yêu, nói gì đi chứ?”

Người đàn ông hoàn toàn không để ý đến lời lẩm bẩm của kẻ lột da, ông ta chỉ lo lắng kiểm tra tình trạng của vợ mình, giọng nói dần chuyển từ lo lắng sang tuyệt vọng.

Cuối cùng, ông ta như một con thú bị mất đi bạn đời, phát ra tiếng gào thét đau đớn.

“Đồ khốn, sao mày có thể đối xử với mẹ mày như vậy! Bà ấy là mẹ mày đấy! Đồ con bất hiếu, mày đối xử với bố mẹ như thế! Đồ trời đánh thánh vật, sớm muộn gì cũng bị trời phạt!!!”

“Câm miệng!” Kẻ lột da gào lên đầy phẫn nộ: “Các người toàn lũ lừa đảo, ích kỷ! Tôi sẽ không bao giờ mong chờ tình yêu từ các người nữa, rồi chính tôi sẽ được yêu thương mãi mãi, tất cả mọi người đều sẽ yêu thương tôi! Tôi sẽ không bao giờ phải hạ mình cầu xin sự quan tâm của các người nữa, sẽ không cần run sợ lấy lòng các người nữa!”

Kẻ lột da cầm lấy một vật gì đó, điên cuồng đập xuống giường. Gã đập liên tục hàng chục lần bằng hết sức bình sinh. Chiếc giường không ngừng rung lắc, phát ra những tiếng cọt kẹt như sắp gãy vụn. Tiếng rên rỉ của người đàn ông đã hoàn toàn bị chìm lấp trong tiếng đập mạnh không ngừng đó.

Gã không phải đang giết chóc, mà đang trút hết cơn giận điên cuồng của mình.

Khoảng vài phút sau, cuối cùng gã cũng ngừng hành động vô nghĩa này. Sau một chút im lặng, Bất Kiến Hàn nghe thấy tiếng loạt soạt, như thể ai đó đang dùng dao cắt dây thừng, rồi lại sắp xếp thứ gì đó qua lại.

Tiếng động này kéo dài rất lâu, Bất Kiến Hàn không dám cử động, toàn thân cậu cứng đờ, tê dại.

Cậu cảm nhận được chất lỏng dính nhớp thấm qua kẽ hở của tấm ván giường, nhỏ xuống tay mình.

Tiếng sột soạt cuối cùng cũng dừng lại. Một đôi đầu gối gân guốc lộ cả gân trắng đang quỳ ngay trước mặt Bất Kiến Hàn. Cậu nghe thấy tiếng nức nở, đau buồn của kẻ lột da. Gã dường như đang khóc bên cạnh giường.

Một lúc sau, kẻ lột da đứng lên, nhẹ nhàng nói: “… Con yêu, bố mẹ yêu con.”

Nói xong, gã bước đi nặng nề, tiếng bước chân vang vọng dần rời khỏi căn phòng.

Bất Kiến Hàn cuối cùng cũng bò ra khỏi gầm giường.

Cậu bật đèn pin trên điện thoại, chiếu sáng chiếc giường trước mặt.

Ga giường đã hoàn toàn bị nhuộm thành màu đen đỏ, ướt sũng, vẫn tí tách nhỏ từng giọt máu xuống sàn. Hai vợ chồng nhà họ Lâm bị đập nát đầu, không thể nhận ra khuôn mặt ban đầu, thi thể bị sắp xếp thành một tư thế rất kỳ lạ.

Họ ôm nhau ngủ, tay của người đàn ông đặt lên eo người phụ nữ, còn tay của người phụ nữ khoác lên vai người đàn ông. Giữa hai người cách nhau khoảng ba mươi centimet, tạo nên một khoảng trống hẹp và trống trải.

Tựa như có một đứa trẻ nhỏ đang cuộn tròn trong vòng tay họ ngủ say.

Bất Kiến Hàn chú ý thấy tay của người đàn ông nắm chặt thành nắm đấm, dường như giấu thứ gì đó bên trong. Cậu cầm tay người đàn ông lên, nhẹ nhàng rút ra vật đang bị nắm lấy.

[Nhận được đạo cụ: Chìa khóa phòng Cừu x1.]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play