Sau khi bị Kẻ lột da dùng búa sắt đập chết, Bất Kiến Hàn không khác gì một cặp chân gà ngâm ớt không có cảm xúc chỉ có thể chết lặng nằm trong điểm hồi sinh ở nhà vệ sinh.
“Tôi thật ngốc, thật sự ngốc.” Cậu chán nản nói: “Tôi chỉ biết rằng trò chơi kinh dị không có bất kỳ thiết lập nào là vô nghĩa, tất cả đều có manh mối; nhưng lại không biết rằng đặt điểm hồi sinh ở trong nhà vệ sinh cũng có thể là một chi tiết!”
Cậu dùng đôi chân gà ngâm ớt của mình mò xuống dưới, thò vào sâu trong góc bồn cầu, quả nhiên tìm thấy một chiếc chìa khóa.
[Nhận được đạo cụ: Chìa khóa con rắn rỉ sét x1.]
Đạo lý “dưới chân đèn là nơi đen nhất”(1) chính là như vậy.
(1): Thành ngữ chỉ những thứ/người tuy nhìn rất hào nhoáng nhưng lại có mặt tối khó phát hiện.
Vì lúc đầu khi đăng nhập vào trò chơi ngay tại trong nhà vệ sinh, nên Bất Kiến Hàn đã không kiểm tra kỹ lưỡng khu vực này. Sự chú ý của cậu đều tập trung vào Lâm Bát đang đi đi lại lại trong nhà bếp và nghĩ rằng điểm mấu chốt của màn chơi nằm ở nhà bếp.
Sau nhiều lần chết vì đủ thứ ngớ ngẩn trong phó bản, cậu càng chắc chắn về suy nghĩ này. Điều đó khiến cậu bỏ qua việc khám phá nhà vệ sinh ngay từ đầu.
Nhờ đi qua lần chơi thứ hai, cậu phát hiện rằng khi Lâm Bát nghe thấy tiếng động trên lầu rồi đi lên, sau đó quay lại, cậu ta sẽ ghé qua nhà vệ sinh để "giải quyết". Khi Lâm Bát xả nước thì chiếc chìa khóa trong bồn cầu sẽ biến mất và Bất Kiến Hàn cũng sẽ mãi mãi không tìm được nó.
Vì vậy, dù sau khi cậu đi tìm chìa khóa tầng hầm cũng đã lục soát kỹ từng phòng, bao gồm cả nhà vệ sinh nhưng vẫn không thấy được chiếc chìa khóa này.
Nếu không có chìa khóa con rắn, sau cuộc rượt đuổi cậu sẽ không thể mở cửa rắn trong phòng Hổ. Khi bị Kẻ lột da đuổi vào phòng Hổ, cách duy nhất để tránh bị bắt và giết chết ngay lập tức là trốn trong tủ quần áo.
Nhưng nếu trốn vào tủ quần áo vẫn sẽ kích hoạt một cách chết khác đã được định trước. Đó là cuộc gọi từ Lâm Tam.
Khi Kẻ lột da chuẩn bị rời khỏi phòng Hổ, chuông điện thoại của Bất Kiến Hàn sẽ reo ngay lập tức, thu hút Kẻ lột da quay lại giết chết cậu. Cuộc gọi này không phụ thuộc vào dung lượng pin, vì Lâm Tam đã là một hồn ma, cuộc gọi của anh ta thuộc về sức mạnh siêu nhiên.
Nói cách khác, nếu không lấy được chìa khóa rắn, ngay từ lúc phó bản bắt đầu đã định sẵn kết cục “chết”.
Trời muốn diệt ta, không chiến cũng bại.
May mắn là trò chơi này không có cơ chế phạt khi tử vong, ngoài việc trái tim non trẻ của cậu bị dọa sợ và cảm thấy vô cùng mệt mỏi, Bất Kiến Hàn không chịu ảnh hưởng gì lớn.
Cậu ngồi xổm trong nhà vệ sinh nghỉ ngơi một lúc, rồi nhân lúc Lâm Bát lên lầu rời khỏi biệt thự, bắt đầu một lượt thử thách mới.
Lần này, cậu không để mình bị hấp dẫn bởi vòng ba trắng nõn của Lâm Bát nữa, mà mắt sắc như sói chú ý đến từng manh mối, quyết không để bi kịch của lần chơi trước tái diễn.
Lần này, khi Lâm Bát quay lưng lại cậu cuối cùng cũng nhìn thấy rõ vết đen trên lưng Lâm Bát.
Nó vốn không phải là hình xăm mà là một cái dây kéo.
Cái dây kéo chết tiệt!
Nếu cậu sớm nhận ra chi tiết này thì cậu đã không nhắm mắt mặc người dắt đi, để rồi bị Kẻ lột da chơi đùa như thả diều giấy!
Vì đã trải qua một lượt chơi, cậu biết rõ đâu là chỗ dọa người, đâu là chỗ có thể xuất hiện nguy hiểm nên không hề bị hù dọa nữa. Cậu vượt qua các đoạn cốt truyện, đến phần rượt đuổi thì lập tức tắt ngay cuộc gọi của Lâm Tiểu Minh rồi hít sâu một hơi, tuyệt đối không ngoảnh đầu lại mà xoay người bỏ chạy!
Động tác thật thành thạo đến mức khiến người ta phải đau lòng.
Suốt chặng đường cậu vừa bò lại chui, lăn lộn trong một đống đồ đạc, vài lần suýt bị đuổi kịp nhưng vẫn lách ra khỏi tay Kẻ lột da. Thật sự là thoát chết trong gang tấc.
Tuy nhiên, dù lần này cậu không hô “Lâm Tứ cứu tôi” khi chạy qua cửa phòng Lâm Tứ nhưng cậu vẫn bị Kẻ lột da đuổi kịp và quật ngã xuống đất.
Kẻ lột da với đôi tay máu thịt đỏ thẫm nắm lấy cánh tay cậu để lại một vệt máu hằn trên đó. Khuôn mặt không có môi, chỉ có răng của gã nhếch lên một nụ cười như thể muốn ăn tươi nuốt sống cậu, khiến Bất Kiến Hàn lạnh cả sống lưng.
Không còn cách nào, Bất Kiến Hàn đành rút chiếc búa ra, nhắm mắt lại mà liều mạng đập Kẻ lột da.
Như dự đoán, dù cậu đập loạn xạ khiến Kẻ lột da lùi lại, chiếc búa cũng bị gã đoạt mất. Xem ra đạo cụ này định sẵn là phải bị tiêu hao ở đây, không có chuyện Kẻ lột da không đoạt được búa, dẫn đến không thể phá cửa phòng Hổ.
Quyết đoán từ bỏ việc cướp lại chiếc búa, Bất Kiến Hàn lập tức chạy thục mạng.
Không có vũ khí thì sao? Giờ cậu có chìa khóa con rắn rồi, chẳng việc gì phải sợ!
Làm người chỉ một chữ “cẩu”(2).
(2): Chơi chữ chỉ những kẻ hay luồn cúi.
Ngay lập tức, cậu mở cửa phòng Hổ, rồi đóng sầm lại. Trong lúc vội vã cậu vẫn không quên nhặt lấy một cục pin dự phòng điện thoại, sau đó xông thẳng về phía cửa rắn.
Phòng an toàn, tôi đến đây!
Bất Kiến Hàn lao đến trước cửa thép không gỉ, cùng lúc phía sau vang lên tiếng đập cửa dữ dội, mỗi tiếng như muốn làm rung chuyển cả căn phòng và đồ đạc.
[Lời nhắc: Bạn cần chìa khóa con rắn.]
Lúc này, điện thoại của cậu đã hết pin và tự động tắt, cậu không có thời gian thay pin chỉ có thể nhanh tay lấy chìa khóa con rắn rỉ sét từ kho đồ, mò mẫm cắm vào lỗ khóa.
Có lẽ do rỉ sét làm quá trình đút chìa vào ổ khóa rất khó khăn. Bất Kiến Hàn phải cố sức đẩy vài lần mới có thể nhét chìa vào hết trong lỗ khóa.
“Cộp!”
Phòng lại một lần nữa rung chuyển.
Cửa vẫn chưa mở ra? Bất Kiến Hàn bắt đầu lo lắng, cậu nắm lấy cán chìa khóa và xoay mạnh!
Cuối cùng, nó cũng xoay được!
——Rắc!
Bất Kiến Hàn: “...?”
Cậu cầm lấy thân chìa khóa trong tay, đứng sững tại chỗ.
Chìa khóa đã gãy.
Có lẽ do bị rỉ sét quá lâu, chiếc chìa khóa này vì lực xoay mạnh của cậu mà đột nhiên bị bẻ gãy. Phần thân chìa khóa vẫn nằm trong tay cậu, còn phần răng chìa khóa đã bị kẹt cứng trong ổ khóa.
Cánh cửa này không thể mở được nữa.
Bất Kiến Hàn cảm thấy cả người trở nên lạnh buốt từ đầu tới chân, mất hết hơi ấm.
Gì đây? Lẽ nào cửa phòng Rắn thực sự là một ngõ cụt sao?
Tiếng đập cửa phía sau càng lúc càng dữ dội, như tiếng gọi hồn đoạt mệnh. Mỗi tiếng vang lên, tử thần lại càng tới gần hơn.
Bất Kiến Hàn không cam tâm, đập mạnh tay vào tay nắm cửa.
[Lời nhắc: Có thể có những đạo cụ khác để mở cửa này.]
Lập tức, tia hy vọng lại bùng lên, Bất Kiến Hàn vội vàng mở kho đồ của mình, xem còn đạo cụ nào chưa sử dụng.
Một thùng xăng đầy... Một chiếc bật lửa gần hết dầu...
Muốn tôi cho nổ cửa sao?
Cả mình cũng nổ tung trong đó thì đây là kiểu mở cửa tự sát gì chứ?
Chiếc búa đã bị Kẻ lột da lấy mất, lỗ khóa đã bị chặn, cũng không còn cách nào để sử dụng các chìa khóa khác... Vậy tôi còn đạo cụ nào nữa mà chưa dùng đến?
Trong chốc lát, Bất Kiến Hàn dừng lại, ánh mắt dừng lại ở một vật nhỏ không đáng chú ý trong góc phòng.
[Tên vật phẩm: Một tấm thẻ không thể mô tả]
[Mô tả vật phẩm: In những hình ảnh bị làm mờ, không biết ai đã để quên trên kệ tivi. Có thể mục đích chính của nó không phải để mở khóa, mà là để gọi số trên thẻ.]
Bất Kiến Hàn vui mừng, lấy tấm thẻ không thể mô tả từ trong ngăn vật phẩm ra và đưa vào khe cửa.
Cậu mò mẫm đưa tấm thẻ vào khe cửa, kéo xuống nhưng không chạm tới chốt khóa.
Cùng lúc đó, cửa phòng phía sau đột ngột phát ra tiếng động mạnh.
“Rầm——!”
Cửa dường như đã bị đập vỡ một lỗ lớn, sắp bị phá hủy hoàn toàn!
Tay cậu run lên, gần như không giữ nổi tấm thẻ. Tấm thẻ mỏng suýt nữa bay vào trong phòng Rắn qua khe cửa.
Cậu bình tĩnh lại, nghĩ rằng không sao, chỉ cần làm lại một lần nữa thôi, Bất Kiến Hàn nắm chặt tấm thẻ, rút ra và điều chỉnh vị trí cao hơn, lại đưa vào khe cửa.
Khi thẻ chạm đến cửa khóa, có vẻ như gặp phải trở ngại.
Đã chạm vào chốt khóa!
Bất Kiến Hàn cẩn thận nghiêng tấm thẻ, điều chỉnh hướng và độ sâu rồi kéo mạnh về phía mình—
Cạch.
Chốt khóa mở!
Gần như cùng lúc, một tiếng động lớn từ phía sau vang lên. Cửa bị Kẻ lột da đập vỡ!
Bất Kiến Hàn kéo tay nắm cửa, cuối cùng mở được cánh cửa phòng con rắn đang khóa chặt. Không nói một lời, cậu đi vào phòng ngay trước mắt Kẻ lột da, sau đó ép cả người vào sau cửa rồi đóng sầm cửa lại!
Rầm!
Cửa đóng chặt, Kẻ lột da bị ngăn ở ngoài.
Kẻ lột da, tức giận, không từ bỏ việc truy đuổi. Gã dùng búa đập liên tục vào cửa thép mấy chục phát, nhưng ngoài tiếng động ầm ầm cũng không gây ra thiệt hại đáng kể cho cửa thép như khi phá cửa phòng Hổ nữa.
Sau khi đập một hồi như để giải tỏa cơn giận, có lẽ vì đã từ bỏ nỗ lực vô ích hoặc vì chấn thương xương đòn do Bất Kiến Hàn gây ra khiến gã không thể tiếp tục mà Kẻ lột da chỉ có thể tức giận gầm lên, chửi bới rồi rời đi.
Tuy nhiên, Bất Kiến Hàn không thả lỏng cảnh giác.
Cậu dán sát vào tường gần cửa, luôn phòng bị Kẻ lột da có thể bất ngờ quay lại.
[Nhiệm vụ chi nhánh 2: Tránh khỏi sự truy đuổi của hung thủ. Đã hoàn thành]
Nhận được thông báo cập nhật nhiệm vụ, Bất Kiến Hàn mới thật sự thở phào nhẹ nhõm.
Cậu kiểm tra tấm thẻ trong tay.
[Tên vật phẩm: Một tấm thẻ hỏng.]
[Mô tả vật phẩm: Một tấm thẻ bị hỏng ở cạnh vì sử dụng không đúng cách, không còn khả năng mở cửa nữa. Đã nói rồi, mục đích chính của nó không phải để mở khóa.]
Bất Kiến Hàn: “……”
Đây rõ ràng là một thử thách do hệ thống thiết kế, tại sao cậu lại cảm thấy mình bị chỉ trích?
Tuy nhiên, theo mô tả vật phẩm, chức năng mở cửa của tấm thẻ là một lần sử dụng. Ý định dùng nó để mở các cửa khác có vẻ không khả thi.
Tiện tay đặt tấm thẻ vào ngăn vật phẩm, Bất Kiến Hàn đứng dậy khỏi tường rồi lại lấy ra một cái điện thoại dự phòng từ trong ngăn vật phẩm.
Nếu suy đoán của cậu không sai, căn phòng Hổ bên ngoài chính là phòng ngủ chính của biệt thự, thuộc về vợ chồng nhà họ Lâm. Trong phòng có một chiếc giường đôi lớn, cậu thậm chí còn tìm thấy một hộp bao cao su chưa mở trong ngăn tủ đầu giường.
Vậy thì phòng Rắn bên trong phòng ngủ chính có thể là phòng vệ sinh hoặc phòng thay đồ.
Cậu nghiêng về khả năng thứ hai, vì mặc dù không nhìn thấy gì trong bóng tối, nhưng từ khi vào phòng này, cậu cảm thấy có những thứ treo lơ lửng trong phòng đụng vào mặt hoặc vai của mình.
Mỗi khi cậu động đậy, sẽ chạm vào những thứ đó, cảm giác mềm mại và đàn hồi, bề mặt mịn màng. Dù có cảm giác hơi lạnh khi chạm vào, nhưng cũng khá dễ chịu.
Nhưng nếu là phòng thay đồ thì có vẻ phòng nhỏ này quá ẩm ướt. Để quần áo trong phòng như vậy liệu có làm chúng bị mốc không?
Khi đang nghi ngờ, cậu bật khởi động lại điện thoại rồi bật đèn led lên.
Cậu vừa ngẩng đầu liền lập tức đứng khựng lại.
Đây là một phòng vệ sinh.
Dưới ánh sáng trắng lạnh chiếu lên những dấu tay đầy máu trên tường gạch trắng. Góc tường và sàn tích tụ những vết bẩn màu đỏ nâu, còn có những mảnh xương rời rạc chất đống trong góc phòng.
Mà những thứ treo lơ lửng xung quanh đã chạm vào mặt và vai cậu ban nãy là những bộ da người dính đầy máu.