Thế giới chỉ còn một màu đen kịt.

Một lát sau, giữa khoảng tối tăm vô tận, bỗng nhiên xuất hiện một hàng phụ đề thể chữ Tống, cỡ chữ số bốn.

[Đang tải tài nguyên trò chơi…]

[Đang tải tài nguyên giọng nói của trò chơi…]

[Đang tối ưu hoá hệ thống giao diện...]

[Đã tải xong, đăng nhập trò chơi thành công.]

Ánh sáng trắng mà hàng phụ đề tỏa ra khá chói mắt, nam chính của câu chuyện này dụi mắt, cậu đưa tay lên mặt nhưng lại chẳng sờ thấy gì.

Cậu hoảng hồn, lắp ba lắp bắp, lập tức cúi đầu nhìn, phát hiện ra bản thân chỉ còn lại có một cẳng tay trôi nổi giữa không trung.

Còn những bộ phận khác của cơ thể đều đã biến mất.

“…? Tôi là ai? Đây là đâu? Cơ thể to lớn nối liền với cánh tay này của tôi đâu rồi hả?!”

Dòng phụ đề biến mất trong bóng tối. Không gian lại yên ắng như trước. Tức thì, một giọng nam trầm thấp, mơ hồ, nhưng ngữ điệu lại hết sức cợt nhả vang lên trong không trung:

[… Cậu là nhân vật nam chính trong một cuốn tiểu thuyết. Vì tác giả nào đó hết sức vô trách nhiệm và bất công, cậu bị mất trí nhớ ngoài ý muốn. Khi tỉnh lại, cậu được đưa vào một tài khoản của game thực tế ảo có tên là “Mô hình thế giới”. Thông qua hệ thống, cậu được cho biết, cần phải vượt qua những kịch bản trò chơi khác nhau được lấy cảm hứng từ truyện kinh dị, thu thập đủ các loại đạo cụ, mới có thể lấy lại ký ức đã mất đi của cậu.]

Nam chính không thể nào hiểu nổi: “Khoan đã… Đang miêu tả bối cảnh của chuyện gì đây hả? Chẳng lẽ tôi là nam chính mất trí nhớ đó hay sao?”

[Được rồi, tuy rằng cậu đang cảm thấy rất hoang mang với những gì đang diễn ra, nhưng dù sao cũng phải sống tiếp. Cuộc sống mới thì phải có một cái tên mới, hay cậu nghĩ cho mình một cái tên đi.]

[Xin hỏi, cậu tên gì?]

Giọng nam không biết phát ra từ hướng nào ngừng lại trong giây lát, kiên nhẫn đợi nam chính trả lời.

Khoảng tĩnh lặng này cho nam chính thời gian để ổn định tâm lý. Cậu ngây ra một lúc lâu, sau đó đầu óc mới được khởi động lại, bắt đầu phân tích tình hình trước mắt.

Ký ức của cậu chỉ bắt đầu từ thời khắc mở mắt ban nãy, ngoài ra, cậu chỉ nhớ được tên của mình

Không còn gì khác.

Theo lời của giọng nói không rõ phương hướng ban nãy, có lẽ cậu đang ở giao diện đăng nhập của một trò chơi thực tế ảo. Những gì vừa nãy cậu được nghe, hẳn là phần mô tả bối cảnh trong cốt truyện, bối cảnh này khớp với tình hình hiện tại của cậu.

Vậy tức là, chuyện mất trí nhớ là giả thiết của trò chơi sao? Hóa ra là một trò chơi nhập vai trải nghiệm, thú vị đấy.

Có điều đến cả nguyên nhân mất trí nhớ cũng không cung cấp cụ thể, phần mở đầu này đúng là qua loa lấy lệ hết sức.

Suy nghĩ được một lát, nam chính trả lời: “Tên tôi là Bất Kiến Hàn.”

[Được, người chơi Bất Kiến Hàn, rất vui được làm quen với cậu. Vô cùng hoan nghênh cậu đến với Mô Hình Thế Giới. Tôi là trợ thủ đáng tin cậy nhất của cậu, hệ thống 301, tôi sẽ giải đáp những thắc mắc của cậu, giải thích những mối nghi ngờ của cậu, đồng hành với cậu trên hành trình vượt ải thú vị tiếp theo.]

Hệ thống này rất giống người thật, có cá tính riêng biệt.

Nhưng giọng điệu lại chẳng khác nào mấy tay hướng dẫn viên du lịch vô lương tâm của những tour du lịch giá rẻ, sẵn sàng ép mua ép bán bất cứ lúc nào.

[Thế giới của phó bản đầu tiên dành cho cậu đang được tái thiết lập, xin hãy chuẩn bị đâm lý đáp đất.]

[3, 2, 1…]

Sau ba tiếng đếm ngược, phía trước xuất hiện ánh sáng lóa cả mắt. Bất Kiến Hàn vô thức nhắm nghiền hai mắt, khi mở mắt ra lần nữa, nơi cậu đứng hiện ra cảnh tượng trong nhà mờ ảo.

Cậu chớp mắt vài lần liên tục, cảnh vật xung quanh mới rõ ràng hơn.

Hiện giờ cậu đang đứng trong nhà vệ sinh, đối diện với cửa nhà vệ sinh là cánh cửa phòng bếp khép hờ. Đằng sau cánh cửa trượt của phòng bếp, cậu có thể trông thấy cái bóng cao lênh khênh thoắt ẩn thoắt hiện, tay cầm dao phay đi tới đi lui, miệng ngân nga một bài ca lạc điệu.

[Tên kịch bản: “Các anh trai thân mến”]

[Độ khó kịch bản: Một sao]

[Mô tả kịch bản: Sau lớp da thịt ấy, ngươi có thật sự biết kẻ đang nói chuyện với mình là ai không?]

[Giới thiệu cốt truyện: Cậu là một thám tử tư bình thường. Ở xã hội cạnh tranh khốc liệt này, nhờ ôm chặt đùi của người bạn giàu có Lâm Thất, cậu mới có thể tiếp tục duy trì việc kinh doanh văn phòng thám tử của mình. Từ trước đến giờ, cậu ta đã hỗ trợ cậu hơn mười lăm vạn chín nghìn hai trăm tệ… Nhưng không may, từ một tuần trước, cậu đã mất liên lạc với Lâm Thất. Vào ngày hôm qua, cậu vô tình trông thấy bài đăng tìm người ở trên báo. Nhờ cảm quan đặc biệt của người làm nghề thám tử, cậu phát hiện ra chuyện này có rất nhiều điểm bất thường. Vì thế, cậu quyết định đi tới biệt thự nhà Lâm Thất để tìm manh mối.]

[Nhiệm vụ trước mắt: Cậu đã tiến vào biệt thự nhà họ Lâm, hãy chào hỏi người thân của cậu ta một cách thân thiện.]

Tiến vào kịch bản, việc đầu tiên Bất Kiến Hàn làm là lợi dụng khe hở thời gian khi cốt truyện vẫn còn chưa được triển khai, tranh thủ làm quen với hệ thống thao tác và giao diện của trò chơi này. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Trò chơi này là trò chơi thực tế ảo, nên không hề có bàn phím, chuột, các thao tác tay và phím tắt. Vì thế, giao diện và thao tác được kết nối với sóng não như VR, dù là phần thuyết minh cốt truyện hay thao tác điều khiển đều sẽ hiện ra với trạng thái nửa trong suốt, lơ lửng trước mặt Bất Kiến Hàn.

Khi cần thao tác, cũng không nhất định phải gạt tay hay nhấn nút mới có hiệu lực, chỉ cần đọc thầm tên lệnh trong tiềm thức, thao tác sẽ được thực hiện ngay.

Khoa học kỹ thuật hiện thời đã phát triển đến thế rồi ư? Trong đầu Bất Kiến Hàn hiện ra rất nhiều câu hỏi, tuy cậu cũng không nhớ rõ khoa học kỹ thuật của thế giới đã phát triển đến đâu, nhưng dù tiên tiến đến mức nào cũng không thể làm như vậy được.

Tiếp đó, cậu cảm thấy mình hẳn nên nhìn xem bản thân mặt ngang mũi dọc ra sao. Hiện giờ cậu đang ngồi trên bồn cầu, nên chỉ cần nhoài người nhìn về phía chiếc gương trên bồn rửa mặt là được.

Trong gương không hề có khuôn mặt cậu

Bất Kiến Hàn: “…?”

Cậu có dự cảm chẳng lành, bèn điều chỉnh góc nhìn trong tiềm thức. Sau khi quay một vòng đủ ba trăm sáu mươi độ, cuối cùng cậu cũng xác nhận được.

Cậu. Chỉ. Có. Hai. Cánh. Tay

Không có cơ thể, cũng không hình hài, không đầu không đuôi đúng theo nghĩa đen.

Vậy câu đang ngồi trên bồn cầu bằng cái gì chứ? Ai phụ trách dựng cơ thể này vậy hả? Có phải hơi lười biếng quá hay không?

Vừa tới đã chỉ có hai cánh tay, cơ thể hoàn toàn vô hình ư?

Giả thiết cốt truyện và bối cảnh cho nhân vật chính, thứ vốn nên được trau chuốt kĩ càng nay lại vô cùng cẩu thả. Tuy nhiên, những chi tiết mà game kinh dị xưa nay luôn làm chiếu lệ lại được khắc họa vô cùng tỉ mỉ.

Được thôi.

Tạm thời chấp nhận sự thật buồn cười ấy, Bất Kiến Hàn đứng dậy… Cũng không biết cậu đứng dậy kiểu gì, nhưng dù sao tầm nhìn cũng đã được đẩy lên cao hơn - Sau đó, cậu đóng bản tóm tắt cốt truyện gây cản trở tầm nhìn, bắt đầu quan sát tình hình xung quanh.

Từ cửa nhà vệ sinh đang mở rộng, vẫn có thể trông thấy bóng người đang đi qua đi lại trong bếp, trong tay cầm con dao phay vừa to vừa sáng, thái một tảng thịt trên mặt thớt. Trên miếng thịt lớn đỏ au còn vương vài thớ mỡ màu trắng, trông có vẻ như một miếng thịt nạc vai heo… Hoặc cũng có lẽ là thịt bò chăng?

Chỉ một lát sau, trên lầu phát ra tiếng “lạch cạch” “loảng xoảng”. Nghe có vẻ như âm thanh bàn ghế bị xô nghiêng, cùng với tiếng bát đĩa bằng sứ rơi vỡ. Người đàn ông mặc tạp dề đang cắt thịt lập tức ngẩng đầu cảnh giác, lau dao phay lên tạp dề, treo lại dụng cụ cắt gọt lên giá, sau đó vội vàng rời khỏi phòng bếp.

Thấy người đàn ông mặc tạp dề rời khỏi phòng bếp, ánh mắt Bất Kiến Hàn lập tức thay đổi.

Cậu thì thông cảm được thôi… Nhưng vì sao người đàn ông này lại không mặc bất cứ thứ gì ngoài chiếc tạp dề kia chứ?

Cặp mông vểnh trắng trẻo bóng loáng suýt khiến cậu bị chói mù mắt. Cậu xác nhận lại thông tin trò chơi trên giao diện hệ thống thêm lần nữa, không có bất cứ nội dung nào liên quan đến lứa tuổi và khuyến cáo người dùng cả.

Hẳn là không tồn tại mấy vấn đề “tình thú” kia đâu. Tạm thời cứ cho là sai sót của bên dựng nhân vật hay lỗi của trò chơi đi vậy.

Nhân lúc người đàn ông mặc tạp dề còn chưa quay lại, Bất Kiến Hàn chạy ra khỏi nhà vệ sinh, tiến vào phòng bếp quan sát tình hình, tiện đường quan sát xem bản đồ này có thứ gì thu thập được hay không.

Trong bếp, bữa tối đã hoàn thành được một nửa, ngọn lửa trên bếp lò cháy bập bùng, nồi áp suất phả ra hơi nước đều đặn, có thể nghe được âm thanh sôi sùng sục của nước đun bên trong, và ngửi thấy mùi thơm lừng của nước dùng.

Tảng thịt trên thớt mới cắt được một nửa, có chỗ cắt thành lát, có chỗ cắt thành miếng, cũng có chỗ bị băm nhỏ. Phần thịt đỏ tươi, nạc mỡ đan xen tiết ra máu loãng màu đỏ nhạt, xuôi theo vân gỗ của chiếc thớt mà nhỏ xuống thành một vũng lớn trên bệ bếp. Rõ ràng chỗ thịt này không được chuẩn bị cho cùng một món ăn, xem ra chủ nhân của biệt thự này chuẩn bị một bàn tiệc toàn thịt là thịt.

Trong mấy chiếc bát lớn nhỏ bên cạnh thớt gỗ còn đặt thêm vài miếng thịt đã được tẩm ướp kỹ càng với nhiều hình dạng và kích thước khác nhau. Nhìn lượng thịt, đoán chừng đủ cho chín, mười người ăn.

Bất Kiến Hàn thử nhón tay lấy một miếng thịt nhỏ trên chiếc thớt.

Cậu đưa tay về phía cái thớt gỗ kia, nhưng còn chưa chạm vào miếng thịt, miếng thịt bị cậu nhắm trúng đã tự động bay lên không trung, duy trì khoảng cách ba phân với ngón tay cậu, lơ lửng giữa không trung, hơn nữa còn bay tới trước mắt cậu theo động tác thu tay về của cậu.

Bất Kiến Hàn: “…? Mượn lực để giữ vật ư?”

Đây chính là kiến thức về cơ học lượng tử.

Cậu cầm miếng thịt lên quan sát kỹ càng, phát hiện thứ này tuy có thể phân tích, nhưng lại không có tác dụng gì, có lẽ không nằm trong diện có thể thu thập. Bất Kiến Hàn đang định buông miếng thịt xuống, bỗng nhiên bên ngoài phòng bếp truyền tới tiếng bước chân “lộc cộc”, “lộc cộc”.

Bất Kiến Hàn giật thót mình. Cậu cảm thấy bản thân chẳng khác nào một tên trộm xâm nhập gia cư bất hợp pháp, vội vã lẩn trốn theo phản xạ có điều kiện, ba chân bốn cẳng chạy ào ra khỏi phòng bếp.

Sau đó quay trở lại nhà vệ sinh.

Quả nhiên, người đàn ông mặc tạp dề đi xuống lầu. Tâm trạng của anh ta có vẻ không được tốt cho lắm, bước chân càng lúc càng dồn dập, tiếng này còn mạnh hơn tiếng trước.

Anh ta quay trở lại phòng bếp, lấy dao phay ra, tiếp tục thái rau.

Bất Kiến Hàn ngồi xổm trên bồn cầu, cảm thấy khó xử vô cùng. Khi chạy khỏi đó, cậu đi quá vội vàng, đã cầm theo cả miếng thịt kia tới đây, bây giờ có muốn trả lại thì cũng không kịp nữa.

Hay là tìm một góc khuất trong nhà vệ sinh để giấu tạm đi vậy?

Bất Kiến Hàn đang tấm tắc khen ý kiến của mình thật là hay, tiếng gào thét kinh thiên động địa đã vang lên từ phía phòng bếp: “Ai dám động vào bữa tối của tao!!!”

Da đầu Bất Kiến Hàn tê rần, bàn tay cậu khẽ run, miếng thịt mềm mại nhầy nhụa trượt khỏi tay cậu, rơi xuống bồn cầu nghe  “tõm” một tiếng.

Điểm chí mạng nhất là, với nề nếp vệ sinh cá nhân mẫu mực “đi xong nhất định phải xả nước”, trông thấy có thứ rơi xuống bồn cầu, cậu lập tức đưa tay xả ấn xả nước theo thói quen.

“Uỳnh uỳnh! Ào ào ào – ”

Bồn cầu xả nước gây ra âm thanh rất lớn, hiển nhiên đã thu hút sự chú ý của người đàn ông mặc tạp dề. Anh ta cầm dao phay, hùng hổ lao thẳng vào nhà vệ sinh, mặt đối mặt với Bất Kiến Hàn đang náu mình bên trong.

Bất Kiến Hàn: “…”

Ờm… Làm thế nào để giải thích rằng cậu không cố ý lấy bữa tối của anh ta đây?

“Tôi nếm giúp anh xem đã ngấm gia vị hay chưa” chắc?

Bây mới xin lỗi thì chắc chắn không kịp nữa rồi. Tất nhiên, người đàn ông mặc tạp dề không hề biết có người lạ đột nhập vào nhà mình, anh ta vô cùng kinh ngạc, sau đó nét mặt lập tức thay đổi, biểu cảm vô cùng dữ tợn và hung ác.

Bất Kiến Hàn không nói được lời nào để biện minh cho chính mình. Con dao phay sặc mùi tanh tưởi, chiếc tạp dề loang lổ vết máu, cùng với một gương mặt trắng xanh ghê rợn, biểu cảm dữ dằn, anh ta vọt trước mặt cậu chỉ trong tích tắc!

Cậu định lui ra đằng sau, nhưng đã quá muộn.

Lưỡi dao phay sắc lẹm dính máu lóe sáng, bổ thẳng về phía cậu!

Cậu hoảng hốt đưa tay lên để che chắn cho mình, nhưng chẳng có tác dụng gì. Tiếng “leng keng” vang lên, dao phay găm vào cơ thể cậu, tức thì, cậu trông thấy máu văng khắp nơi, hai mắt chỉ toàn là màu máu!

“A, a a a -”

Cơn đau dữ dội ập đến. Trong tiếng kêu thảm thiết của cậu, đối phương tiếp tục vung dao phay lên, chém lia lịa thêm vài nhát nữa. Không gian nhà vệ sinh nhỏ hẹp, cậu không có chỗ để né tránh, cậu tuyệt vọng, chỉ có thể trơ mắt nhìn quang cảnh xung quanh càng lúc càng đỏ đậm, cuối cùng bị bao trùm bởi màu máu.

Sau ít phút tĩnh lặng, bốn phía đỏ như máu dần trở lại khung cảnh đen như mực.

Trong bóng tối, một hàng chữ trắng theo thể Tống hiện ra, vô cùng dễ thấy:

[Bạn đã chết.] 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play