Từ khi trò chơi bắt đầu đến nay, cặp vợ chồng nhà họ Lâm bị giam giữ trên tầng hai đã có ba lần gây ra tiếng động.

Lần đầu tiên là ngay khi trò chơi vừa bắt đầu, cặp vợ chồng nhà họ Lâm ở trên lầu làm đổ đồ đạc, thu hút Lâm Bát đi kiểm tra, tạo cơ hội cho Bất Kiến Hàn lẻn ra khỏi biệt thự, mở đầu một cách chính xác.

Lần thứ hai là khi mất điện, Bất Kiến Hàn đang ở trong phòng khách cùng Lâm Thất, họ trên lầu phát ra tiếng động để thu hút Lâm Thất đi, tạo cơ hội cho Bất Kiến Hàn chạy trốn.

Lần thứ ba là khi Bất Kiến Hàn đi ngang qua cửa phòng Ngựa, họ dùng sức đập vào tấm cửa, cố gắng cầu cứu Bất Kiến Hàn.

Mặc dù do bị hạn chế bởi nhiệm vụ sửa cầu chì, Bất Kiến Hàn không thể rời khỏi biệt thự, nhưng ân tình này, cậu vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.

Đầu tiên là trong tình cảnh hiểm nghèo vẫn yêu cầu Bất Kiến Hàn cứu vợ mình trước, sau đó cố gắng hết sức đấu trí với Kẻ lột da, dù bị đe dọa cũng không tiết lộ vị trí thật sự của Bất Kiến Hàn. Trong mắt Bất Kiến Hàn, cha Lâm đúng là một người đàn ông kiên cường.

Dù không thể biết chính xác thân phận của Kẻ lột da từ vợ chồng nhà họ Lâm, nhưng Bất Kiến Hàn đã chắc chắn rằng gã chính là một trong tám anh em nhà họ Lâm.

Tuy nhiên, nhiệm vụ hiện tại vẫn chưa được cập nhật. Có vẻ như cần thêm manh mối mới để có thể tiếp tục.

Cậu đã có được chìa khóa phòng Cừu, có thể tiếp tục khám phá căn phòng tiếp theo.

Khi quay lại hành lang, Kẻ lột da đã không còn ở đó. Bất Kiến Hàn đi qua hành lang bừa bộn và đến trước cửa phòng Cừu, mở cánh cửa này ra.

So với những phòng vừa nhìn đã thấy bất thường như phòng Rắn, phòng Ngựa hay phòng Thìn được bày trí thành phòng vẽ thì phòng Cừu trông giống như một phòng ngủ quá đỗi bình thường.

Bất Kiến Hàn bước đến kéo ngăn kéo của bàn làm việc.

[Lời nhắc: Bạn cần chìa khóa của ngăn kéo bàn làm việc.]

Bất Kiến Hàn: "...?"

Trò này vẫn chưa kết thúc sao?

May mắn thay, sau khi lục lọi khắp nơi, cậu cuối cùng cũng tìm thấy chìa khóa ngăn kéo trong túi áo khoác treo trong tủ quần áo. Cậu dùng nó để mở ngăn kéo bàn làm việc.

Bên trong chỉ có một vật duy nhất.

[Nhận được vật phẩm: Sổ tay của Lâm Thất x1.]

Hóa ra đây là phòng của Lâm Thất... Bất Kiến Hàn mở sổ tay ra, bắt đầu đọc để tìm manh mối.

“Nếu có ai đó thấy cuốn sổ này, thì có nghĩa là, tôi đã chắc chắn chết rồi... Tôi đã giấu bí mật quan trọng nhất trong thư phòng, ở giữa kệ sách số ba, hàng trên cùng. Chìa khóa dự phòng của thư phòng nằm trong két sắt trên nóc tủ quần áo, nếu bạn là bạn của tôi, bạn sẽ biết cách mở nó.”

Bất Kiến Hàn kéo một chiếc ghế đến trước tủ quần áo, đứng lên ghế và leo lên, quả nhiên tìm thấy chiếc két sắt được giấu sâu trong nóc tủ quần áo.

Nhưng mật mã là gì?

Bất Kiến Hàn chìm vào suy nghĩ sâu sắc.

Nhìn thấy mấy chữ "nếu bạn là bạn của tôi" trong cuốn sổ, cậu đột nhiên nảy ra một ý tưởng và nhập bốn con số "1592" vào ô mật mã.

Đèn xanh của két sắt sáng lên và rồi, nó mở ra.

Bất Kiến Hàn: "..."

Tại sao cậu lại dùng số tiền mà cậu đã tặng cho tôi làm mật mã của két sắt? Không đúng, cậu giàu thế này, tại sao lại nhớ rõ số tiền mình đã tặng tôi?

Có phải giữa chúng ta có mối quan hệ bí mật nào không thể nói ra, để sau này chia tay còn dễ tính toán không?

Bất Kiến Hàn như một người vừa phát hiện ra điều gì đó thú vị, bất giác run lên vì xúc động.

Cậu vội vàng cầm lấy chìa khóa dự phòng của thư phòng từ trong két sắt.

[Nhận được vật phẩm: Chìa khóa của con Khỉ x1.]

Thư phòng ngay bên cạnh phòng ngủ của Lâm Thất. Bất Kiến Hàn rẽ trái khi ra khỏi phòng và đến trước cửa thư phòng, cậu mở cửa và nhanh chóng lẻn vào trong.

So với các phòng khác, thư phòng rộng rãi hơn một chút, bốn bức tường được lấp đầy bởi kệ sách, hầu như đều chứa đầy các loại sách khác nhau. Bất Kiến Hàn liếc qua một lượt, đa phần là mấy cuốn như "Giáo dục của Mark Twain", "Một trăm mẹo nuôi dạy con", "Mười tám phương pháp sinh con gái", "Tổng hợp cách đan hoa"… Thật là có chút mỉa mai.

Cậu nhanh chóng tìm thấy kệ sách số 3, hàng trên cùng khá cao, may mắn là có một chiếc thang gỗ gấp ở góc phòng, cậu kéo ra để trèo lên lấy sách.

Cậu đếm sơ qua và rút cuốn sách ở giữa hàng trên cùng.

Đó là một cuốn từ điển thành ngữ Trung Hoa dày cộp, gáy sách dày khoảng bảy tám centimet. Nhưng cuốn sách này đã bị ai đó xé bỏ một phần ba ở giữa để giấu thêm một cuốn nhật ký khác.

Bất Kiến Hàn lấy cuốn nhật ký ra và lật qua, bên trong còn kẹp một chiếc chìa khóa.

[Nhận được vật phẩm: Nhật ký của Lâm Bát x1.]

[Nhận được vật phẩm: Chìa khóa của con Gà x1.]

Sau khi leo xuống khỏi thang gỗ, với tâm trạng háo hức như sắp vén màn bí mật, Bất Kiến Hàn bắt đầu lật mở cuốn nhật ký được gọi là "Bí mật quan trọng nhất".

“… Hôm nay là ngày khai giảng, ba không cho tôi mặc váy. Anh bảy đưa tôi đi học, khi tôi mặc đồng phục anh ấy sẽ không đứng cách xa tôi như thường ngày nữa. Hỏi anh ấy tại sao, anh nói bạn anh nói con trai không mặc váy, mặc váy là biến thái, anh không muốn có một đứa em trai biến thái. Biến thái là gì?”

“Mẹ thích tôi mặc váy hơn, khi tôi mặc đồng phục, bà không quan tâm tôi, nhìn tôi tỏ vẻ vô cùng ghét bỏ.”

“Anh tôi không thích tôi mặc váy, mẹ thích tôi mặc váy. Mẹ không thích tôi mặc đồng phục, anh tôi thích tôi mặc đồng phục. Thì ra mọi người không thích con người, mà là thích quần áo, mặc quần áo khác nhau sẽ được những người khác nhau thích.”

“Vậy tôi muốn một bộ quần áo mà mọi người đều thích.”

Hóa ra đây là câu chuyện về một người thích mặc đồ con gái từ thời thơ ấu đầy bi kịch sao?

Bất Kiến Hàn lật qua vài trang, tiếp tục đọc từ giai đoạn thiếu niên của Lâm Bát.

“… Cuối cùng tôi đã hiểu, trên thế giới này, không có bộ quần áo nào mà mọi người đều thích. Tôi không mong đợi mọi người đều thích tôi, nhưng với gia đình tôi, những người anh trai thân yêu nhất của tôi và bố mẹ của tôi, tôi hy vọng nhận được sự quan tâm của họ.”

“Mẹ dường như chỉ thích tôi khi tôi mặc váy, nghe ba nói bà luôn muốn có một cô con gái, nên khi tôi trông giống con gái, bà sẽ yêu thương tôi hơn một chút. Tôi cố gắng mặc váy, học cách nói chuyện và đi lại như con gái khi ở nhà. Mẹ quả thật rất vui mừng. Các anh của tôi cũng thường nhìn tôi cười, nhưng tôi cảm thấy họ không phải cười vì vui vẻ.”

“Họ không thích chơi với tôi, nói rằng con gái không thể chơi game với con trai. Nhưng tôi là một đứa con trai, mặc đồ con gái, học cách nói chuyện và đi lại như con gái, có phải sẽ không còn là con trai nữa ư?”

“Phải chăng mặc đồ con gái, thật sự sẽ biến thành con gái?” ( truyện trên app T Y T )

Đến đây, Bất Kiến Hàn cảm thấy dường như trong tâm hồn của Lâm Bát có gì đó kỳ lạ đang thức tỉnh.

Cậu lại lật qua vài trang.

“Giờ tôi đã cao lớn quá, không mặc vừa những chiếc váy cũ nữa… yết hầu đã nổi rõ, chân cũng bắt đầu mọc lông. Dạo này mẹ không quan tâm đến tôi nữa, bà thường lén lút nói chuyện với bố, nói về việc sinh thêm một đứa nữa… Có phải tôi đã làm sai điều gì? Bà không còn yêu tôi nữa sao?”

“Tối qua đi ăn tối tại nhà ông nội, tôi đặc biệt mặc chiếc váy màu hồng mà mẹ thích nhất. Mọi người đều cười tôi, thực ra tôi rất xấu hổ, cũng rất sợ hãi, nhưng tôi muốn mẹ yêu thích tôi.”

“Mẹ tát tôi một cái, nói tôi làm bà mất mặt trước cả gia đình bên nội. Bà nói rằng bảy người anh của tôi đều rất xuất sắc, anh cả có thể học lên tiến sĩ, anh hai là giáo viên, anh ba mở công ty, anh tư là một họa sĩ lớn, anh năm nổi tiếng trong viện nghiên cứu, anh sáu được nhà tuyển chọn idol chú ý sắp tới sẽ đóng phim, thậm chí anh bảy chỉ ăn uống và quay video đăng lên mạng cũng có thu nhập đủ để nuôi sống bản thân. Chỉ có tôi là không làm được gì, chẳng biết làm gì, luôn khiến cho  người khác chê cười.”

“Tôi hiểu rồi, không phải mẹ không yêu tôi. Chỉ là bà yêu các anh tôi, nên không có thêm tình yêu để chia sẻ cho tôi nữa.”

“Nếu tôi mặc lên người quần áo của các anh trai, liệu tôi có thể sẽ độc chiếm được tất cả tình yêu hay không?”

Đây chính là lý do khiến cậu làm quần áo từ da của các anh trai của mình sao?

Bất Kiến Hàn nhớ lại bộ da của Lâm Bát trong phòng công chúa nhỏ.

Để mặc lên người quần áo của các anh, cậu ta đã lột bỏ cả quần áo của mình. Thật là một kẻ đáng sợ đến bất chấp tất cả.

Bất Kiến Hàn tiếp tục lật qua các trang khác.

“Tôi quyết định bắt đầu từ anh cả. Anh ấy có tính cách vô cùng nhút nhát, mọi người thường ngày cũng dễ dàng nhường nhịn anh ấy. Lần đầu làm quần áo tôi có chút không quen tay, khóa kéo may hơi xấu, còn lỡ tay cắt hỏng vài chỗ.”

“Mặc đồ của anh cả, tôi bỗng cảm thấy mình như thực sự biến thành ‘Lâm Tiểu Minh’. Khi tôi nhìn vào gương và nói: ‘Anh trai yêu em’, tôi như nhận được gấp đôi tình yêu… Cảm giác này thật kỳ diệu. Anh hai không nhận ra tôi mặc đồ của anh cả, còn mời tôi đi họp lớp cùng.”

“Đây là lần đầu tiên tôi đi chơi với bạn bè của các anh tôi, thật là vui. Bạn của anh tôi cũng rất yêu thích tôi, họ thật tốt.”

Không, bạn của anh bảy không hề yêu thích cậu ta, thậm chí họ còn luôn cười khẩy cậu ta.

Bất Kiến Hàn không biểu lộ cảm xúc, bỏ qua những nội dung máu me và không phù hợp cho trẻ em về việc cậu ta hành hạ và giết chết các anh của mình, và đọc thẳng đến phần cuối của cuốn nhật ký.

“Ba mẹ cuối cùng đã phát hiện ra tôi ăn trộm quần áo của các anh anh nên họ đã rất giận dữ. Nhưng không sao, tôi đã có tình yêu của sáu người anh rồi, không còn bận tâm đến chút tình yêu của họ nữa.”

“Người cuối cùng là anh bảy, anh ấy luôn đi du lịch và ăn uống khắp nơi, quần áo của anh ấy to hơn các anh trai khác. Tôi cảm thấy mình không thể mặc vừa nó… Vậy nên tôi nghĩ ra một ý tưởng tuyệt vời! Tôi nhốt anh ấy trong phòng của anh cả và bỏ đói vài ngày, quần áo quả nhiên vừa vặn hơn. Nhưng anh ấy cố gắng trốn thoát, còn muốn xúi giục ba mẹ cùng rời bỏ tôi… Đừng hòng, các người phải yêu tôi.”

“Tôi tức giận, vô tình đập vỡ đầu anh ấy, anh bảy không còn tóc nữa… Không sao, tôi sẽ tạm thời lấy tóc của anh cả gắn vào, sau này sẽ tìm một cái đầu phù hợp hơn cho anh bảy… Tóc của bạn anh ấy trông cũng rất ổn.”

“Hôm nay tôi cuối cùng đã hoàn thành bộ đồ mới của anh bảy, thật vừa vặn. Nếu có cơ hội, tôi nhất định phải mặc nó tới cho các bạn của anh ấy xem, họ chắc chắn sẽ rất thích.”

“Bây giờ, tôi cuối cùng có thể yêu các người và mãi mãi được các người yêu thương. Các anh trai yêu quý của tôi.”

Bất Kiến Hàn: “...”

Thì ra cậu ta còn thèm muốn mái tóc của một kẻ không đầu như mình.

Thật là điên rồ.

Đọc qua cuốn nhật ký của Lâm Bát, đại khái là kể về một người thích mặc đồ con gái vì khao khát được yêu thương mà tâm lý trở nên biến thái. Cuối cùng cậu ta giết chết bảy người anh trai của mình, biến tấm da của họ thành quần áo để thay đổi hàng ngày, một mình đổi vai chơi trò “gia đình thân yêu”. Thật là một câu chuyện bi kịch.

Phó bản biệt thự nhà họ Lâm đến đây đã hoàn toàn rõ ràng. Trong biệt thự nhà họ Lâm, ngoài Lâm Bát ra, bảy anh em còn lại đều đã qua đời, còn cha mẹ của cậu ta cũng vừa bị chính tay cậu ta giết chết.

Vậy thì những con ma trong biệt thự nhà họ Lâm bao gồm: vợ chồng họ Lâm, Lâm Thất, Lâm Lục, Lâm Ngũ, Lâm Tứ, Lâm Tam, Lâm Nhị, và Lâm Tiểu Minh.

[Nhiệm vụ hiện tại: Xác định trong biệt thự nhà họ Lâm, ai là ma: Đã hoàn thành]

[Nhiệm vụ hiện tại: Trốn thoát khỏi biệt thự nhà họ Lâm.]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play