[Nhiệm vụ phụ 2: Tìm cầu thang ngoài trời trên tầng hai. [Hoàn thành]]
[Nhiệm vụ phụ 2: Trốn thoát sự truy sát của hung thủ.]
Chạy.
Bất Kiến Hàn co chân chạy thục mạng.
Chạy, chạy, chạy!
Cậu dùng hết sức lực toàn thân, điên cuồng chạy về phía hành lang lúc đến. Ánh sáng từ điện thoại trong tay rung lắc dữ dội, chiếu vào những món đồ nội thất ngổn ngang chắn lối đi, khiến người ta hoa mắt chóng mặt.
Tiếng bước chân trần đập xuống sàn nhà cũng bịch bịch đuổi theo, nặng nề và đầy áp lực. Bịch, bịch, bịch, rõ ràng và dồn dập, càng lúc càng gần.
Bất Kiến Hàn mơ hồ cảm thấy như con quái vật đang ở ngay sau lưng mình! Kẻ lột da bám sát sau cậu, chỉ cần duỗi tay ra là có thể tóm lấy cái gáy yếu ớt của cậu!
Cậu thật sự sợ đến mức mất hồn mất vía, tay chân luống cuống bò qua chiếc tủ chắn ngang lối đi, quỳ rạp xuống đất chui qua kệ sách bị kẹt chéo trong hành lang, rồi lại bị một chiếc ghế xoay chắn đường.
Cậu húc tung chiếc ghế xoay, loạng choạng tiếp tục lao về phía trước, mặc kệ eo và chân bị va đập vào đồ đạc đau nhói, chỉ biết cố gắng phá vỡ chướng ngại vật mà chạy!
Mẹ kiếp, khi cậu nhìn thấy tình trạng hành lang phức tạp như vậy, cậu nên nghĩ đến việc ở đây chắc chắn sẽ xảy ra một cuộc rượt đuổi!
Phía trước chính là góc cua của hành lang!
Bất Kiến Hàn bước một bước thật xa, đang định quẹo vào thì chân đột nhiên giẫm phải một chiếc bình giữ nhiệt, không kịp phanh lại, bịch một tiếng, cả người đập vào tường.
Cậu tè ra quần sợ hãi bò dậy, ánh đèn trắng sáng lóe lên, một bàn tay đỏ máu, gân guốc và mạch máu đang đập thình thịch, đã tóm lấy cậu!
“Rầm-”
Chiếc giá treo quần áo mà cậu vừa va phải lúc nãy bất ngờ đổ sập xuống, tạo ra một tiếng vang lớn, rồi nghiêng ngả đập vào kẻ lột da.
Kẻ lột da thét lên một tiếng thảm thiết "A-", đưa tay ra sau lưng cố gắng gỡ chiếc giá treo. Phần lưng không được da bảo vệ của gã bị đập đến mức máu thịt lẫn lộn!
Cơ hội!
Bất Kiến Hàn vừa nãy bị kẻ lột da dọa sợ đến mức run rẩy ngã dúi dụi xuống đất, giờ đây dùng cả tay lẫn chân bò dậy, uốn éo mông rồi rẽ ngoặt, chạy trốn vào hành lang bên kia!
Cậu chạy loạng choạng, hơi thở ngày càng gấp gáp, vết thương ở chân bị trẹo từ lúc ở tầng một cũng bắt đầu đau nhói, khiến hành động của cậu bị trật nhịp, khập khiễng
Ngay trong thời khắc sinh tử ngàn cân treo sợi tóc này.
Vậy mà cậu lại.
Chạy không nổi nữa!
Rõ ràng năm đó cậu cũng là dũng sĩ chạy một nghìn mét trong ba phút rưỡi cơ mà?
Mẹ kiếp, chẳng lẽ nhân vật chính trong tất cả các trò chơi kinh dị đều là mấy thằng béo ú ì à? Mới chạy được có mấy bước, sao cứ đến đoạn rượt đuổi là thở hồng hộc, kiệt sức thế này?!
Phía sau vang lên tiếng rầm rầm rất lớn, kẻ lột da đã ném cái giá treo quần áo đi, tức giận gào lên, tiếp tục đuổi theo cậu.
Bất Kiến Hàn thở hổn hển, lê từng bước chân nặng nề, gần như đang dùng tư thế đi bộ để chạy. Con quái vật phía sau dường như không biết mệt mỏi, tiếng bước chân ngày càng lớn và dồn dập, lại một lần nữa càng ngày càng gần.
Vượt qua một khúc cua nữa, đoạn đường đầy chướng ngại vật với những món đồ nội thất chắn ngang cuối cùng cũng sắp kết thúc.
Bất Kiến Hàn trèo qua chiếc ghế sô pha cuối cùng chắn đường, hành lang phía trước cuối cùng cũng trở nên trống trải, thoáng đãng. Kẻ lột da đã bám sát phía sau lưng cậu, tiếng bước chân ầm ầm vang lên, gần như ngay bên tai.
Nhưng hai mắt Bất Kiến Hàn bỗng sáng bừng.
Cậu nhìn thấy cánh cửa phòng của Lâm Tứ!
"Lâm Tứ cứu tôi-”
Cậu như nhìn thấy vị cứu tinh, dồn hết sức lao về phía trước, vừa lăn vừa bò đến trước cửa phòng Lâm Tứ, cả người áp sát vào cánh cửa, điên cuồng đập cửa
[Lời nhắc: Bạn cần chìa khoá con rồng.]
Bất Kiến Hàn: "...”
Chết tiệt, cậu đã quên mất.
Cậu đã dùng chìa khoá con rồng để đổi lấy chìa khoá con hổ với Lâm Tứ, giờ cậu không thể vào phòng này nữa!
Một cảm giác tuyệt vọng bao trùm lấy lòng cậu.
Cậu vừa quay đầu lại đã nhìn thấy một khuôn mặt to lớn, đỏ như máu, đột ngột xuất hiện ngay trước mắt.
Kẻ lột da trợn trừng hai mắt to tròn, ánh mắt lộ ra sự lạnh lẽo, đang nhìn chằm chằm vào cậu. Hai hàm răng trắng hếu nhe ra như một nụ cười man rợ đáng sợ.
"-A!!!”
Bất Kiến Hàn hét lên một tiếng thảm thiết, vội vàng lùi lại, lưng đập mạnh vào cánh cửa phía sau.
Chỉ trong khoảnh khắc cậu cầu cứu Lâm Tứ, kẻ lột da đã đuổi kịp. Gã túm lấy cánh tay Bất Kiến Hàn kéo cậu dậy khỏi mặt đất, tay kia giơ cao con dao phay sắc lẹm tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo!
Phải làm sao đây?!
Đầu óc Bất Kiến Hàn ong ong, khát vọng sống trỗi dậy mãnh liệt. Cậu theo bản năng mở ngăn vật phẩm, lấy ra chiếc búa đã nhuốm máu từ bên trong. ( truyện trên app tyt )
Cậu giơ cao chiếc búa, dùng hết sức đập mạnh vào mặt kẻ lột da!
"Choang-!”
Kẻ lột da kịp thời giơ con dao phay lên, chặn trước đầu búa. Nhưng không ngờ sức mạnh bộc phát trong lúc nguy cấp của Bất Kiến Hàn quá lớn, vậy mà lại đánh bay con dao phay ra ngoài.
Ngay sau đó là một búa nữa, đập mạnh vào vai kẻ lột da!
Búa này đánh trúng vào người kẻ lột da, tiếng xương gãy răng rắc vang lên, kẻ lột da kêu lên một tiếng đầy đau đớn, loạng choạng lùi lại một bước, buông tay đang giữ Bất Kiến Hàn ra, rồi nắm chặt lấy cây búa.
Bất Kiến Hàn giật mạnh cây búa, kẻ lột da quả thực có sức mạnh phi thường, cây búa bị gã nắm chặt như bị kẹp bởi kìm sắt, hoàn toàn không thể lay chuyển. Bất Kiến Hàn quyết đoán từ bỏ ý định giành lại cây búa, nhân cơ hội lăn sang một bên, bò dậy tiếp tục chạy trốn!
Cậu vẫn còn có thể chạy trốn!
Cậu có chìa khoá con hổ, chỉ cần chạy đến ngã rẽ ở đầu hành lang, cậu vẫn còn có thể giành lấy con đường sống cuối cùng!
Cuộc giằng co ngắn ngủi với kẻ lột da đã giúp cậu hồi phục một chút thể lực, cậu dùng hết sức chạy như điên, chạy một mạch đến đầu hành lang, rồi dùng một cú trượt quăng chính mình vào bên trong lối rẽ.
Chiến thắng đã ở ngay trước mắt!
Ngay khi vừa đến cửa, cậu không chút do dự sử dụng chìa khoá con hổ. Cửa cạch một tiếng thuận lợi mở ra, cậu một bước lao vào trong phòng, thuận tay đóng sầm cửa lại rồi khóa trái.
Sau đó cả người cậu tê liệt ngã gục xuống đất.
Cậu thở dài một hơi.
Cuối cùng cũng chống đỡ được đợt sóng màn cao trào thứ hai.
Sau khi dừng bước, cậu mới cảm thấy toàn thân đau nhức, hai chân mềm nhũn run rẩy. Sau thời gian dài căng thẳng, sự thả lỏng đột ngột khiến cả người cậu tê cứng, tay chân không nghe lời.
Đúng lúc này điện thoại phát ra tiếng cảnh báo pin yếu.
Bất Kiến Hàn đã hiểu ra, cái điện thoại chết tiệt này, quy luật là cứ đúng lúc màn cao trào thì hết pin. May mà đã bước vào giai đoạn an toàn ngắn ngủi, cậu tiện tay lấy pin dự phòng điện thoại ra từ trong ngăn vật phẩm, thay pin mới cho điện thoại.
Pin dự phòng cũng chỉ còn hai vạch, nhưng dựa theo kinh nghiệm trước đây, cầm cự đến khi cậu tìm được lốp dự phòng tiếp theo chắc là không thành vấn đề.
Cậu kéo thanh nhiệm vụ xuống nhìn thoáng qua.
Chuyện kinh khủng đã xảy ra.
Trong thanh nhiệm vụ, nhiệm vụ phụ số 2 thế mà vẫn chưa được cập nhật.
Rầm!
Một tiếng động lớn vang lên, cửa phòng bị ai đó đập mạnh, tiếng động chấn động màng nhĩ. Bất Kiến Hàn run rẩy, suýt chút nữa tưởng rằng cả căn phòng cũng rung chuyển.
Rầm! Rầm rầm!
Bất Kiến Hàn quay đầu lại, thấy cánh cửa liên tục bị người ta đập phá, không ngừng rung chuyển. Giữa tấm gỗ cửa thậm chí xuất hiện một vết lõm, lớp sơn nứt ra, lung lay sắp đổ, dường như bất cứ lúc nào cũng có người phá cửa xông vào.
Rầm rầm!
Mẹ kiếp, kẻ lột da đó cướp búa của cậu lại còn đang ở ngoài đập cửa!
Màn cao trào này vẫn chưa kết thúc sao?!
Bất Kiến Hàn lòng nóng như lửa đốt, vội vàng lăn dậy mò mẫm xung quanh. Cậu soi khắp phòng, cuối cùng tìm thấy một cánh cửa bằng thép không gỉ ngay đối diện cửa gỗ!
Gã có thể đập cửa gỗ, nhưng cửa thép không gỉ chắc không đập được đâu nhỉ? Xem ra phải vào trong cánh cửa này mới thực sự tránh được màn cao trào!
Bất Kiến Hàn vô cùng vui mừng, lao đến vặn mạnh tay nắm cửa.
[Lời nhắc: Bạn cần chìa khóa con rắn.]
Bất Kiến Hàn: "...?”
Mẹ kiếp, cấm chơi trò búp bê Matryoshka*!
(*) Chúng bao gồm một bộ búp bê rỗng, có kích thước giảm dần, được lồng vào nhau. Ở đây ám chỉ trò chơi trong trò chơi, tình huống lặp đi lặp lại.
Chìa khóa con rắn ở đâu chứ?!
Bình tĩnh, bình tĩnh, càng lúc thế này càng không được hoảng loạn.
Một trò chơi kinh dị đạt chuẩn sẽ không thiết kế những quy trình vô nghĩa, cũng sẽ không xuất hiện tình huống chắc chắn phải chết. Nếu chìa khoá con rắn là con đường sống duy nhất, vậy nó chắc chắn sẽ xuất hiện trên đường cậu đi qua. Nếu trước đó không lấy được, vậy nó nhất định ở trong căn phòng này!
Tìm!
Bất Kiến Hàn bắt đầu điên cuồng lục tung mọi thứ, lôi ngăn kéo, mở tủ, đập vỡ đèn bàn, thậm chí còn lật chăn, chui xuống gầm giường lục lọi một lúc. Nhưng ngoài một cục pin dự phòng cho điện thoại ra thì chẳng tìm thấy gì.
Sao có thể?
Chẳng lẽ cậu thật sự phải chết ở đây sao?
Bất Kiến Hàn lại xông đến trước cửa thép không gỉ, điên cuồng đập tay nắm cửa, không ngừng ra sức lay động. Tuy nhiên, cửa thép không gỉ không hề nhúc nhích, vững như núi Thái Sơn.
Cánh cửa rung lắc càng lúc càng dữ dội, mức độ hư hại cũng ngày càng cao. Bất Kiến Hàn không hề nghi ngờ chỉ cần đập thêm hai nhát búa nữa, nó sẽ hoàn toàn bị phá hủy!
Ánh sáng từ điện thoại lóe lên, đột nhiên chiếu vào tủ quần áo.
Bất Kiến Hàn cảm thấy đầu óc mình bừng tỉnh, trên đỉnh đầu như thể đột nhiên xuất hiện một cái bóng đèn nhỏ!
Đúng rồi, trò chơi kinh dị ắt hẳn phải có màn trốn tìm trong tủ quần áo!
Cậu không chút do dự kéo cửa tủ quần áo ra, vén những bộ quần áo treo bên trong sang một bên rồi chui vào. Sau đó trở tay kéo cửa tủ lại, đồng thời tắt đèn chiếu sáng của điện thoại.
Một loạt động tác như nước chảy mây trôi, liền mạch lưu loát.
Ngay khoảnh khắc đèn điện thoại tắt ngúm, "ầm- rầm rầm!" một tiếng động vang trời, cánh cửa bị kẻ lột da đánh bay, va vào tường phòng.
Ngay sau đó, tiếng bước chân "bịch bịch" từ xa đến gần, kẻ lột da xông vào phòng.
Bất Kiến Hàn vội vàng nín thở, thậm chí không dám thở mạnh phát ra tiếng động.
Kẻ lột da đi đi lại lại trong phòng, lướt qua tủ quần áo nơi Bất Kiến Hàn đang trốn hai ba lần. Gã dường như không thể tin được, một người sống sờ sờ lại biến mất ngay mí mắt mình như vậy, phát ra tiếng gầm gừ đầy căm phẫn.
Bất Kiến Hàn có thể nghe thấy tiếng kẻ lột da tức giận đập vỡ đồ đạc, cả tiếng gã giở chăn lên kiểm tra xem có ai trốn dưới gầm giường không, và cả tiếng thở hổn hển trầm đục rõ ràng khi gã đi ngang qua tủ quần áo.
Bất Kiến Hàn trốn trong tủ quần áo, hai tay ôm chặt lấy nhau, co rúm thành một cục nhỏ, toàn thân căng cứng run rẩy vì sợ hãi.
May mà lúc nãy cậu không trốn dưới gầm giường.
Nhưng chìa khoá con rắn rốt cuộc ở đâu? Cậu vừa trốn, vừa suy nghĩ để chuyển hướng sự chú ý, mong giảm bớt cảm xúc sợ hãi.
Nhớ lại diễn biến trò chơi đã trải qua, nhiệm vụ và cảnh cao trào nối tiếp nhau, đều rất chặt chẽ. Những căn phòng có thể vào đều đã được lục soát, tất cả đạo cụ đáng lẽ đều đã thu thập đủ, sao lại không có chìa khoá con rắn?
Rốt cuộc là lỗi hệ thống, hay cậu thật sự đã bỏ sót điều gì?
Cuối cùng, kẻ lột da không thu hoạch được gì, phát ra tiếng gầm gừ bất mãn, bước chân chậm rãi đi về phía cửa phòng.
Cuối cùng đã kết thúc rồi sao?
Bất Kiến Hàn vừa định thở phào nhẹ nhõm.
"Reng reng reng-”
Tiếng chuông điện thoại chói tai phá vỡ sự im lặng trong màn đêm tĩnh mịch.
Màn hình điện thoại sáng lên hiển thị người gọi đến. Đồng thời, kẻ lột da đang định rời đi bỗng bị tiếng chuông điện thoại làm cho giật mình, tiếng bước chân "bịch bịch" vội vã quay lại!
Cả người Bất Kiến Hàn cứng đờ, trong sự tuyệt vọng tột cùng, cậu bắt máy cuộc gọi đoạt mạng này.
"Alo alo, tôi là Lâm Tam, cậu có nghe thấy tôi nói không?" Giọng người bên kia đầu dây cũng rất vội vàng, từng chữ gần như dính liền vào nhau: "Đây là đoạn ghi âm cuối cùng trước khi tôi chết, chìa khóa ở trong nhà vệ sinh! Nhớ kỹ, chìa khóa ở trong nhà vệ sinh!”
Vừa dứt lời, "soạt" một tiếng, cửa tủ quần áo bị người ta kéo ra.
Kẻ lột da với vẻ ngoài giống như mô hình giải phẫu người trong trường y, cười khà khà quái dị, bóng của gã bao phủ Bất Kiến Hàn.
Trong bóng tối đáng sợ và sâu thẳm, chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt sáng rực đáng sợ của gã.
Khuôn mặt Bất Kiến Hàn dại ra, tay cầm điện thoại, lẩm bẩm: "... Tôi cảm ơn anh."
[Bạn đã chết.]