Hành Tẩu Thế Gian

Chương 6: Kịch bản một - Hoạ bì 6


1 tuần

trướctiếp

Da của Lâm Bát đã bị lột ra nguyên vẹn thế này, cậu ta còn sống được sao?

Bất Kiến Hàn cảm thấy hơi nghẹt thở.

Vậy Lâm Bát nấu cơm mà cậu đã gặp ở biệt thự chiều nay cũng là do người khác cải trang?

Nhìn tấm da người hoàn chỉnh này, Bất Kiến Hàn bỗng nhiên nhớ lại vô số chi tiết trước đây bị cậu bỏ qua, cùng với những manh mối mà cốt truyện cung cấp.

Ví dụ như, "Lâm Bát" nói lên tầng thay quần áo, một lát sau "Lâm Thất" xuất hiện ở cửa biệt thự.

Ví dụ như, khi "Lâm Thất" miêu tả cái chết của Lâm Ngũ đã từng nhắc đến "bị người khác lột da”.

Từ đó có thể suy đoán ra, hung thủ là một kẻ biến thái thích lột da người để mặc. Mặc dù chưa rõ thân phận cụ thể và động cơ gây án của gã, nhưng có thể đoán được Lâm Bát, Lâm Thất, Lâm Tam, Lâm Nhị từng xuất hiện ở biệt thự, cùng với Lâm Ngũ được xác nhận đã chết do bị lột da, đều là nạn nhân của gã.

Cũng có thể cho rằng Lâm Lục cũng đã chết, và rất có khả năng hung thủ sát hại anh ta cũng là cùng một người.

Hiện tại chỉ còn Lâm Nhất và Lâm Tứ chưa rõ tung tích.

E rằng cũng lành ít dữ nhiều.

Bất Kiến Hàn lại thử thăm dò hệ thống về danh sách "ai là quỷ", nhiệm vụ hiện tại vẫn chưa được cập nhật. Xem ra chỉ dựa vào suy đoán là không đủ, nhất định phải đưa ra chứng cứ xác thực mới được.

Bất Kiến Hàn tránh đi tấm da người được đặt ở mép giường, bắt đầu lục soát những nơi khác.

Trong ngăn kéo đầu giường, cuối cùng cậu cũng tìm thấy thứ gì đó.

[Nhận được đạo cụ: Pin dự phòng x1.]

Ngoài cục pin dự phòng này ra, còn có một chiếc hộp nhỏ được gắn cố định vào ngăn kéo đầu giường. Chiếc hộp nhỏ có tổng cộng hai tầng, bên trong có một cơ quan, có thể nhét một chiếc chìa khóa từ tầng dưới lên để đẩy chiếc chìa khóa ở tầng trên ra.

Tầng trên của chiếc hộp là một chiếc chìa khoá con rồng.

Nếu nhét chiếc chìa khóa vào tầng trên, thì chiếc chìa khóa ở tầng dưới sẽ được đẩy ra.

Nhưng không phải chiếc chìa khóa nào cũng có thể nhét vào được. Bất Kiến Hàn thử tất cả các chìa khóa, phát hiện ra chỉ có chìa khoá con thỏ tương ứng với cửa phòng này mới sử dụng được.

Nói cách khác, theo quy tắc, chìa khoá con thỏ và chìa khoá con rồng, cậu chỉ có thể chọn một chiếc để mang đi.

Chiếc hộp nhỏ được gắn cố định vào ngăn kéo đầu giường, cậu không thể nào mang cả tủ đầu giường đi được. Cậu muốn dùng búa để gỡ chiếc hộp ra, nhưng lại sợ tiếng động quá lớn sẽ thu hút quái vật

Cân nhắc một lúc cậu quyết định mang chìa khoá con rồng đi.

Chìa khoá con thỏ có tác dụng mở căn phòng này, rất có thể trong thiết lập trò chơi, nó được dùng để đổi lấy chìa khoá con rồng. Một chiếc chìa khoá con rồng chưa từng thấy trước đây, trong cốt truyện phía sau, chắc chắn sẽ còn cần dùng đến.

[Nhận được đạo cụ: chìa khoá con rồng x1.]

Rời khỏi căn phòng công chúa thỏ, Bất Kiến Hàn tiếp tục đi về phía trước.

Đi được vài mét, cậu lại gặp một cánh cửa. Theo nguyên tắc thấy cửa là vào, cậu thử vặn tay nắm cửa.

[Lời nhắc: Bạn cần chìa khoá con rồng.]

Quả nhiên, ngay sau đó đã dùng đến.

Bất Kiến Hàn dùng chìa khoá con rồng mở cánh cửa ra, cậu thận trọng đẩy cửa bước vào.

"Xoẹt-”

Cánh cửa mở ra tạo thành luồng không khí đối lưu với cửa sổ đang mở trong phòng, khiến rèm cửa sổ bằng voan bay phấp phới trong không trung như những con sóng. Chúng trông như những chiếc vây đuôi trắng bệch của loài cá bướm, lại giống như những lá cờ trắng phấp phới trong gió.

Một bóng dáng trong suốt dần dần hiện ra dưới ánh trăng.

Rèm cửa sổ bằng vải voan bay lượn xuyên qua cơ thể nửa trong suốt của anh ta, như thể khoác lên người anh ta một chiếc áo tang. Anh ta mặc trang phục nhà Đường, ngồi trước giá vẽ, trầm tư nhìn tác phẩm chưa hoàn thành.

Ở trước mặt anh ta, bản vẽ chỉ vẽ được một nửa vẽ một khuôn mặt âm dương. Một nửa vẽ khuôn mặt mỉm cười với làn da trắng bệch, nửa còn lại không có da, chỉ có cơ bắp, xương với sắc đỏ như máu đang khóc.

Bất Kiến Hàn thoáng chốc tưởng mình đã đi nhầm phim trường, từ trò chơi kinh dị xuyên không đến kịch bản phim nghệ thuật. Nhưng khi nhìn thấy bức tranh trước mặt người đàn ông mặc trang phục nhà Đường, cậu lập tức bình thường trở lại.

Người đàn ông mặc trang phục nhà Đường quay đầu lại, nhìn Bất Kiến Hàn.

Không có jumpscare, chắc không phải quái vật. Bất Kiến Hàn giơ tay lên, cười gượng gạo chào hỏi: "... Chào anh?”

"Tôi biết cậu, bạn của lão Thất." Người đàn ông mặc trang phục nhà Đường gật đầu một cách tao nhã, ngoại hình và giọng điệu của anh ta giống như một văn nhân bước ra từ thời đại cũ, thong thả, thậm chí có chút dịu dàng: "Rất hân hạnh, tôi là Lâm Tứ.”

Bất Kiến Hàn nhìn chằm chằm vào cơ thể nửa trong suốt của anh ta, xác nhận rèm cửa xuyên qua người anh ta là vì anh ta là vong hồn, chứ không phải do lỗi đồ họa, cậu hơi lắp bắp hỏi: "Ờ, cơ thể anh hiện tại, đây là..."

"Như cậu thấy đấy, tôi đã chết rồi. Giờ đây, thứ còn lưu lại ở đây chỉ là một sợi chấp niệm của người đã khuất.”

Lâm Tứ bước khỏi chiếc ghế vẽ, đi đến trước mặt Bất Kiến Hàn.

Nói "đi" thực ra cũng không đúng lắm, vong hồn không cần dùng hai chân để di chuyển, anh ta bay đến trước mặt Bất Kiến Hàn.

"Nơi này đã lâu lắm rồi không có người ngoài đến." Lâm Tứ nói rồi cầm lấy chiếc chìa khoá con rồng trong tay Bất Kiến Hàn: "Tại sao cậu lại đến đây? Nơi này rất nguy hiểm.”

“Ừ, vì Lâm Thất, Lâm Thất đã mất tích rồi, tôi đến để tìm cậu ấy.” Bất Kiến Hàn trả lời.

Lâm Tứ mỉm cười nhẹ: "Lão Thất? Lão Thất cũng đã chết rồi. Bây giờ cậu có muốn rời khỏi đây không? Tôi có thể đưa cậu chìa khóa cửa, hoặc... cậu muốn thay chúng tôi đòi lại công bằng?”

[Lựa chọn đối thoại: Tôi chọn rời khỏi đây/ Tôi bằng lòng trả thù cho các anh.]

Lựa chọn cốt truyện trong trò chơi kinh dị thường là bước ngoặt dẫn đến những kết cục khác nhau, cần phải lựa chọn cẩn thận.

Bất Kiến Hàn trầm ngâm một lát, cảm thấy nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành, sự thật vẫn chưa được phơi bày, nếu bây giờ rời đi, rất có thể sẽ gặp nguy hiểm. Vì vậy, cậu kiên quyết nói: "Lâm Thất là người bạn quan trọng của tôi, tôi bằng lòng trả thù cho các anh!"

[Người chơi lựa chọn nhánh cốt truyện: Tôi bằng lòng trả thù cho các anh.]

"Cảm ơn cậu, người bạn dũng cảm." Lâm Tứ nhẹ nhàng nói, bóng dáng của anh ta ngày càng mờ nhạt, cuối cùng tan biến trong gió: "Hy vọng lần này, cậu thực sự có thể giải thoát cho chúng tôi, để tất cả mọi người đều được cứu rỗi..."

Leng keng một tiếng.

Vào khoảnh khắc Lâm Tứ biến mất, chiếc chìa khóa trong tay anh ta rơi xuống đất. Trong bóng tối, dưới ánh trăng nó phát ra ánh sáng nhỏ bé nhưng rực rỡ như một ngôi sao.

Bất Kiến Hàn nhặt chiếc chìa khóa lên.

[Nhận được đạo cụ: Chìa khóa con hổ x1.]

Là chiếc chìa khóa để mở cánh cửa đầu tiên sau khi đi vào hành lang.

Nắm chặt chìa khoá con hổ mà Lâm Tứ đưa, trong lòng Bất Kiến Hàn dâng lên một cảm giác nặng trĩu khó tả.

Hiện tại chỉ còn Lâm Nhất là chưa rõ tung tích.

Ra khỏi phòng của Lâm Tứ, Bất Kiến Hàn định quay trở lại con đường cũ để mở cánh cửa có chìa khoá con hổ. Thế nhưng cậu vừa quay đầu lại đã ầm một tiếng va phải thứ gì đó.

Bất Kiến Hàn giật mình kinh hãi, vội vàng lùi về phía sau, nhưng trước mặt lại chẳng có đồ vật gì cả.

Cậu không tin tà, lại tiến về phía trước một bước.

"Ầm.”

Bất Kiến Hàn hiểu ra.

Là bức tường vô hình!

Hành lang này chắc chắn là chỉ có thể đi một đường đến cuối, sau khi kích hoạt một tình tiết nào đó mới có thể quay trở lại. Nếu trước đó muốn quay lại căn phòng đã đi qua, sẽ va phải bức tường vô hình!

Thật sự quá chân thực.

Bất Kiến Hàn nhìn hành lang trống rỗng tối om, phút chốc im lặng không biết nói gì, rồi quay đầu tiếp tục đi về phía trước.

Cánh cửa khác phía sau phòng của Lâm Tứ, khi Bất Kiến Hàn đi ngang qua, đột nhiên phát ra một tiếng "ầm" lớn, nặng nề và trầm đục khiến cậu sợ hãi. Ngay sau đó, liên tục vang lên những tiếng "ầm", "ầm" lớn giống như có ai đó đang dùng sức đập mạnh từ bên trong cánh cửa, xen lẫn với những tiếng rên rỉ "Ư ưm" như bị bóp nghẹt.

Bất Kiến Hàn không dám chắc thứ gì đang bị nhốt đằng sau cánh cửa, do dự một chút rồi kiểm tra tay nắm cửa, quả nhiên nhận được thông báo từ hệ thống.

[Lời nhắc: Bạn cần chìa khoá con ngựa.]

Không có chìa khóa này thì không thể mở cửa.

Bất Kiến Hàn nhún vai, nhanh chóng rời khỏi cánh cửa đó.

Tiếp tục đi về phía trước, hành lang trở nên vô cùng lộn xộn. Không biết có phải do hồn ma quấy phá hay không, hành lang vốn nên gọn gàng sạch sẽ lại ngổn ngang đủ loại đồ đạc, ghế sô pha, ghế bập bênh, tủ đầu giường, bàn gỗ tròn, thậm chí còn có cả một cái tủ quần áo.

Bất Kiến Hàn không thể không đẩy những thứ này sang một bên, dọn ra một con đường để đi.

Việc đẩy đồ đạc khó tránh khỏi việc khiến một số cửa phòng bị kẹt, nhưng Bất Kiến Hàn đã thử hết rồi, những cánh cửa bị kẹt đều không thể mở được, thậm chí không có lời nhắc nhở cần chìa khóa, rất có thể chỉ là hình nền.

Những đồ vật lỉnh kỉnh này gần như chiếm hết nửa hành lang, hơn nữa hành lang lại không thẳng, lối đi bị những đồ vật linh tinh này chắn lại ít nhất hai khúc cua vuông góc. Bất Kiến Hàn vất vả lắm mới dọn ra được một con đường ngoằn ngoèo, phải vừa bò vừa trườn mới chui qua được.

Phía sau đống đồ lỉnh kỉnh, cậu lại gặp ba cánh cửa bị khóa, mỗi cánh cửa cần chìa khoá con dê, con khỉ và con gà mới có thể mở được. Cả ba chiếc chìa khóa này cậu đều không có, đành tiếc nuối từ bỏ việc vơ vét.

Tiếp tục đi về phía trước, là đến cuối hành lang.

Bên trái cuối hành lang có một cánh cửa kính, bên ngoài cửa có thể lờ mờ nhìn thấy lan can và cầu thang. Cầu thang đi xuống, thông thẳng ra vườn hoa phía trước, chỉ cần đi xuống cầu thang này, chạy ra khỏi vườn hoa phía trước, chạy đến trước cổng lớn, trèo tường ra ngoài, là có thể tạm biệt tất cả những thứ chết tiệt này rồi.

Nhưng Bất Kiến Hàn luôn cảm thấy không đơn giản như vậy.

[Lời nhắc: Bạn cần chìa khoá con chó.]

Quả nhiên, chìa khóa. Lại là chìa khóa!

Chìa khóa chết tiệt!

Cậu buông tay khỏi tay nắm cửa, điện thoại trong tay bỗng nhiên lại reo lên inh ỏi. Học được bài học từ trước, cậu cố tình để điện thoại cách xa tai một chút trước khi nghe máy, để tránh bị tiếng gầm rú từ đầu dây bên kia dọa sợ.

Kết quả lần gọi này, giọng nói ở đầu dây bên kia vô cùng yếu ớt, rất nhỏ, đến mức cậu gần như không nghe thấy gì.

Cậu đành phải áp điện thoại sát vào tai: "Lại là ai nữa vậy?” ( truyện đăng trên app TᎽT )

"Hức... hức... hức... Tôi... Cứu tôi với..."

Người trong điện thoại rõ ràng có giọng nói của một người đàn ông trưởng thành, nhưng lại khóc vô cùng đau thương, như đang oán hận, như đang đau buồn, vang vọng kéo dài. Trong khung cảnh u ám, rùng rợn của căn biệt thự ma ám này, lại càng thêm phần rùng mình.

Bất Kiến Hàn miễn cưỡng nói: "Anh đừng khóc nữa, cứ khóc như vậy tôi cũng không thể cứu anh được. Anh hãy nói cho tôi biết anh là ai, đang ở đâu, nếu không thì tôi biết cứu anh như thế nào?"

"Tôi... tôi, tôi là con trai cả của nhà họ Lâm, tôi tên là Lâm Tiểu Minh…”

Bất Kiến Hàn: "...?"

Trên đầu cậu từ từ hiện lên một dấu hỏi chấm.

Theo thứ tự của mấy đứa em trai thứ hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám của anh ấy, anh ấy không phải nên tên là Lâm Đại hay Lâm Nhất sao?

Ai cho phép anh ấy tự ý gọi mình là Lâm Tiểu Minh?!

Bất Kiến Hàn cố gắng kìm nén cảm giác khó chịu tột độ do chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế gây ra, ôn tồn hỏi lại: "Bây giờ anh đang ở đâu? Tình hình thế nào? Tôi phải làm sao để cứu anh?”

"Tôi thế nào ư? Tôi…”

Đầu dây bên kia dường như hơi dại ra, rồi khóc lại càng thêm đau lòng.

"Tôi đã chết rồi! Tôi đã chết rồi... Hức hức... Xin cậu đừng đi, đừng rời khỏi đây, chỉ có cậu mới cứu được chúng tôi!"

Bất Kiến Hàn chỉ biết thốt lên một câu má ơi ở trong lòng.

Cậu muốn nói rằng đừng khóc nữa, tôi không có chìa khoá con chó nên thực sự không thể đi được.

Nhưng lại cảm thấy, đối mặt với một linh hồn yếu đuối chỉ biết khóc lóc, nói lý lẽ cũng vô ích, lại còn lãng phí pin điện thoại quý giá.

Xác định từ Lâm Tiểu Minh ngoài tin tức về cái chết của anh ta ra thì không thu được thông tin hữu ích nào khác, Bất Kiến Hàn lạnh lùng vô tình cúp máy.

Trong nháy mắt khi cậu vừa cúp máy, bỗng nhiên cảm thấy rét lạnh.

Không phải cái lạnh âm u khi vong hồn đến gần. Mà là cái lạnh bị một kẻ biến thái, hoặc một tên sát nhân cuồng loạn nào đó nhìn chằm chằm vào lưng.

Ánh mắt sắc bén đầy hưng phấn như lưỡi rắn, tham lam liếm láp khắp người cậu, khiến mỗi tấc da thịt bị ánh mắt quét qua đều đau rát như bị dao cắt lửa thiêu, từng cơn âm ỉ đau nhức.

Cả người cậu cứng đờ, làn da tê dại, cậu cố ép buộc bản thân vượt qua nỗi sợ hãi và sự tê liệt này, cậu từng chút, từng chút một, xoay chuyển tầm nhìn, nhìn về phía bóng tối phía cuối hành lang.

Trong bóng tối sâu thẳm, một đôi mắt to, tròn và sáng rực, đang nhìn chằm chằm vào cậu.

Và đôi mắt sáng rực đến mức đáng sợ ấy đang ghim chặt trên một khuôn mặt không có da thịt, phơi bày ra những thớ cơ đỏ như máu cùng hai hàm răng trắng bệch.

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp