Chỉ trong chốc lát sau, dưới ánh sáng nhợt nhạt của điện thoại di động, chiếc đèn treo pha lê trong phòng khách liên tục lắc lư, sofa, bàn trà và TV cũng bắt đầu rung chuyển dữ dội! Mấy bóng quỷ mờ ảo vặn vẹo kéo dài, gào thét lao thẳng về phía hai người họ!

Lâm Tam kéo Bất Kiến Hàn chạy về phía cửa, nhưng những bóng quỷ kia lại như một luồng gió mạnh bao vây họ ở chính giữa. Đồng thời, sofa và chiếc tủ thấp trong phòng khách bay lên không trung, hung hăng nện thẳng về phía hai người!

Lâm Tam đẩy Bất Kiến Hàn ra rồi lăn một vòng ngay tại chỗ, nguy hiểm trồng chất mà tránh được đòn tấn công của sofa và tủ thấp trong gang tấc.

Chiếc sofa và tủ thấp va mạnh vào cửa, đập nát cánh cửa và khung cửa đến biến dạng, chặn đứng con đường sống ngay trước mắt!

Hồn ma bóng quỷ vẫn đang gào thét và lượn vòng quanh trên trần nhà, phát ra những âm thanh chói tai. Bàn ăn bị lật tung, thịt và nước súp còn thừa lại từ bữa tối vương vãi khắp sàn, đồ ăn nguội lạnh tỏa ra mùi hương tanh tưởi buồn nôn.

Lâm Tam đã lăn tới bên cạnh chiếc cầu thang lên tầng trên, cậu ấy vừa gian nan trèo lên cầu thang, vừa hét to với Bất Kiến Hàn: “Chạy mau! Nhanh chạy đi!”

Bất Kiến Hàn cũng bò dậy từ mặt đất, trong lúc cấp bách vẫn không quên lớn tiếng hỏi Lâm Tam: “Cầu chì nhà anh ở đâu?”

Lâm Tam sửng sốt, theo bản năng trả lời: “Phòng trà, trong phòng trà có cầu chì dự phòng!”

Bất Kiến Hàn hét một tiếng “cảm ơn anh nhiều!” rồi chạy về phía ngược lại với Lâm Tam.

“Đợi, đợi một chút!” Lâm Tam muộn màng nhận ra dưới tình huống nguy hiểm như thế này mà anh chàng kia vẫn còn nhớ tới chuyện sửa cầu dao điện, cậu ấy cảm động tới mức giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào: “Cậu chạy trước đi rồi nói sau chứ!”

Bất Kiến Hàn đã sớm chạy xa rồi.

Phòng trà là căn phòng cách xa cửa chính nhất ở tầng một, Bất Kiến Hàn vừa lăn vừa bò, cậu lao tới trước cửa phòng trà dưới sự truy đuổi của một đám hồn ma.

Bàn ăn bị lật đổ, trên sàn nhà dính đầy dầu và canh, cậu giẫm phải nước dầu khiến cho đế giày bị trượt. Hai đầu gối khuỵu xuống cộp rồi ngã lăn ra đất, cậu kêu lên “ôi” một tiếng, chiếc điện thoại rơi ra khỏi tay.

Sau khi tiếng chiếc điện thoại rơi xuống đất phát ra tiếng “lạch cạch”, Bất Kiến Hàn nghe thấy một âm thanh khiến cho cậu hoảng sợ.

“Bíp.”

“Điện thoại có lượng pin quá yếu, tự động tắt nguồn.”

Ánh sáng từ màn hình điện thoại và đèn pin camera đồng thời đột ngột tắt ngúm, xung quanh tối đen như mực. Không có ánh sáng cản trở, hồn ma càng phấn khích hơn, chúng nhanh chóng lao thẳng về phía Bất Kiến Hàn!

Dường như mắt cá chân đã bị bong gân, bắt đầu đau dữ dội. Bất Kiến Hàn không thể đứng thẳng dậy, cậu chỉ có thể dùng khuỷu tay và đầu gối chống xuống đất, dùng bốn chân bò về phía trước. Cậu mò mẫm trong bóng tối nhặt điện thoại lên, cuối cùng cũng chạm vào cánh cửa phòng trà trước mặt.

Cậu bò dọc theo cánh cửa, bàn tay điên cuồng mò mẫm trên cánh cửa trong bóng tối, cuối cùng cũng tìm thấy tay nắm cửa, cậu vui mừng vặn nó xuống!

[Lời nhắc: Bạn cần có chìa khóa con trâu.]

Chết tiệt!

Nhìn thấy đám hồn ma càng ngày càng gần, sắp sửa đuổi tới bên chân Bất Kiến Hàn. Bất Kiến Hàn chỉ cảm thấy sau lưng lạnh toát, lông tóc trên người dựng đứng thẳng hết lên, như thể sau lưng dán một túi nước đá lớn vậy!

Cậu liều mạng rút chìa khóa con trâu từ trong ngăn vật phẩm, lập tức sử dụng nó lên trên cánh cửa phòng trà!

Cửa phòng trà mở ra.

Cả người Bất Kiến Hàn dính sát vào cánh cửa, “bịch” một tiếng ngã thẳng vào bên trong phòng trà. Cậu mặc kệ cơn đau nhức dữ dội khắp cơ thể mình, dùng cả tay cả chân bò vào trong phòng trà rồi lập tức dùng hết toàn bộ sức lực đóng sầm cánh cửa lại.

Rầm!

Vô số vong hồn âm phong đều bị tiếng động lớn kinh thiên động địa này ngăn cản ngoài cửa.

Một màn cao trào này cuối cùng cũng trôi qua.

Bất Kiến Hàn thở hổn hển, lau mồ hôi lạnh không tồn tại trên trán. Cậu dựa người vào cánh cửa nghỉ ngơi một lúc, sau đó mới nâng cánh tay run rẩy lên lấy pin dự phòng từ trong ngăn vật phẩm ra, thay vào cho chiếc điện thoại đã tắt nguồn.

May mắn là chiếc điện thoại nhanh chóng khởi động lại sau khi thay pin. Không may là pin dự phòng cũng không được sạc đầy, đầy pin là năm vạch, cục pin mới chỉ còn khoảng hai vạch, có lẽ cũng không kéo dài được lâu.

Thế nhưng căn biệt thự ngoại ô này vào ban đêm thực sự quá tối, nếu không bật đèn pin điện thoại thì không thể nhìn thấy gì hết. Bất Kiến Hàn chỉ có thể đau lòng tiếp tục bật đèn lên, cầu nguyện mình có thể nhanh chóng sửa chữa cầu dao.

Cuối cùng cũng lấy lại được chút sức, Bất Kiến Hàn bò dậy từ trên mặt đất, khập khiễng bắt đầu tìm kiếm khắp phòng trà.

Cậu nhanh chóng thu thập được một vài vật phẩm có thể sử dụng được trên chiếc kệ cổ trong phòng trà.

[Nhận được vật phẩm: bật lửa sắp hết xăng x1]

[Nhận được vật phẩm: cầu chì mới tinh x1]

[Nhận được vật phẩm: tờ báo cũ đã cắt x1]

Những thứ như tờ báo cũ thường xuất hiện trong các trò chơi kinh dị, thường thì các văn bản trên đó thường có manh mối rõ ràng. Bất Kiến Hàn lập tức mở tờ báo cũ ra và đọc tin tức bên trên.

“Thi thể của Lâm Tam, một doanh nhân nổi tiếng được tìm thấy tại một công trường bỏ hoang, tình trạng tử vong vô cùng thảm khốc. Cảnh sát bước đầu xác định đây là án mưu sát, nguyên nhân cụ thể của cái chết hiện đang được điều tra.”

Bất Kiến Hàn lạnh hết cả sống lưng.

Trò chơi này còn có thể chơi được không hả?

Cả tòa biệt thự này thật sự vẫn còn có người nào còn sống sao?

Khi cậu mở lại cánh cửa phòng trà và bước ra khỏi căn phòng, những hồn ma đã truy đuổi Bất Kiến Hàn đã biến mất không còn dấu vết. Nếu không phải những món đồ nội thất lộn xộn trong nhà và đống thức ăn thừa rơi vãi đầy trên sàn vẫn ở ngay trước mắt thì Bất Kiến Hàn gần như còn nghĩ rằng màn cao trào vừa rồi chỉ là ảo giác.

Phòng khách yên tĩnh đến mức có phần đáng sợ.

Bất Kiến Hàn cảm thấy rợn hết cả người, cậu nhanh chóng tăng tốc đi xuống tầng hầm để thay cầu chì.

Quá trình thay cầu chì diễn ra khá suôn sẻ, ngoại trừ lúc đi qua phòng khách, một viên pha lê trên đèn chùm rơi xuống khiến Bất Kiến Hàn hơi giật mình thì không còn sự cố ngoài ý muốn nào xảy ra.

Thay cầu chì xong, Bất Kiến Hàn bật công tắc điện lên.

“Cạch~”

Với âm thanh xì xèo khiến cho người ta an tâm vang lên, tầng hầm đột nhiên sáng lên, đèn đã được bật.

[Nhiệm vụ chi nhánh 1: Thay cầu chì bị cháy, khôi phục lại nguồn điện (Đã hoàn thành)]

Bất Kiến Hàn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tám mươi phần trăm cảm giác sợ hãi trong các trò chơi kinh dị đến từ bóng tối, cậu không muốn phải đấu trí đấu lực trong bóng tối với những kẻ còn không biết là người hay quỷ nữa.

Rời khỏi tầng hầm, phòng khách sáng trưng và đèn đóm sáng rực mang tới cho Bất Kiến Hàn một chút cảm giác an toàn ít ỏi. Nhưng sau khi cậu tắt đèn pin của điện thoại, vừa ngẩng đầu lên nhìn vào đống đổ nát giữa phòng khách khiến cậu không khỏi sững người lần nữa.

Lại là một người khác mà cậu không nhận ra đang đứng trong phòng khách.

Người nọ mặc một chiếc áo gió màu lạc đà, vẻ mặt rất không kiên nhẫn mà gãi đầu, bực bội thở dài nói: “Ôi, sao lại thành ra thế này…”

Người nọ nhìn thấy Bất Kiến Hàn, dường như anh không hề ngạc nhiên chút nào, thậm chí còn có thời gian để chào hỏi cậu: “Hừm, cậu là bạn của Lão Thất nhỉ. Tôi là Lâm Nhị.”

Bất Kiến Hàn cảnh giác nhìn anh.

Thông qua ba cú sốc vô nhân đạo chí mạng liên tiếp của Lâm Thất, Lâm Ngũ và Lâm Tam, cậu sẽ không bao giờ tin tưởng bất cứ sinh vật hình người nào xuất hiện trong căn biệt thự này nữa.

Người đàn ông tự xưng là Lâm Nhị trước mặt này, hơn phân nửa không phải là người.

“Yên tâm đi, đừng căng thẳng như vậy, tôi biết phòng khách biến thành cái đống này không phải do cậu gây ra mà.” Người đàn ông tự xưng là Lâm Nhị nhún vai nói: “Có lẽ cậu cũng biết, biệt thự này… ừm, có hơi bất thường, mặc dù Lão Thất có vẻ rất muốn ngủ chung cùng cậu nhưng nơi này thật sự không thích hợp để khách ở lại qua đêm. Tôi đoán cậu cũng rất muốn rời khỏi đây càng sớm càng tốt, nhưng mà…”

Vừa nói, anh vừa chỉ vào khung cửa bị chiếc ghế sofa đập đến biến dạng, còn cả sofa, TV và mấy đồ lặt vặt khác đang chặn cửa: “Đi ra từ cửa chính có vẻ hơi bất tiện. May thay, ở tầng hai có một chiếc cầu thang ngoài trời, bây giờ cậu lên tầng, rời khỏi đây bằng cầu thang ngoài trời ở tầng hai đi.”

[Nhiệm vụ chi nhánh 2: Tìm cầu thang ngoài trời ở tầng hai.]

Tuyệt vời.

Bất Kiến Hàn thầm nghĩ.

Vừa nãy Lâm Bát, Lâm Thất và Lâm Tam đều đi lên tầng hai và không bao giờ xuất hiện lại nữa, bây giờ cậu cũng bị bắt đi tìm đường chết, tự mình lên lầu hai đối mặt với nỗi kinh hoàng kia.

Trong lòng cậu tràn ngập bất an nhưng vẫn lịch sự mỉm cười nói lời cảm ơn với “Lâm Nhị”, sau đó chậm rãi leo lên cầu thang lên trên tầng.

Mới vừa bước vào tầng hai, cả căn biệt thự lại đột ngột rung chuyển dữ dội, Bất Kiến Hàn phải bám vào tường để mình không bị ngã sấp xuống. ( truyện trên app tyt )

Tuy nhiên cửa cầu thang lại không may mắn như vậy, một mảnh của đèn pha lê treo trên trần nhà bị rung lắc và rơi xuống, đập thẳng lên cửa cầu thang, hoàn toàn bịt kín lối vào cầu thang.

Ngay sau đó, âm thanh xì xèo của điện lại vang lên, cả căn biệt thự lại chìm trong bóng tối.

Bất Kiến Hàn: “...”

Ông đây mới vừa sửa cầu chì xong đấy!

Nuốt những giọt nước mắt cay đắng xuống, Bất Kiến Hàn lấy điện thoại ra và bật đèn flash lên.

Đường lui đã bị chặn kín, cậu chỉ có thể tiếp tục tiến về phía trước.

Trước mặt cậu là một hành lang rất dài, hai bên dán giấy dán tường màu đỏ sậm theo phong cách châu Âu, nhợt nhạt dưới ánh sáng của đèn điện thoại. Phía xa là bóng tối đen kịt, sâu không thấy điểm cuối, như thể cổ họng tanh tưởi của một con dã thú sắp sửa nuốt chửng tất cả mọi thứ vậy.

Bất Kiến Hàn cắn răng, căng da đầu bước từng bước về phía trước.

Đi chưa được mấy bước, một ngã ba tối om xuất hiện trước mặt cậu.

Thông thường, nếu như có ngã ba xuất hiện ở một nơi như thế này thì bên trong chắc chắn sẽ có cốt truyện hoặc yếu tố thu thập. Bất Kiến Hàn hơi do dự một lúc rồi quyết định đi vào một con đường.

Phía cuối lối rẽ có một cánh cửa, Bất Kiến Hàn vặn tay nắm cửa.

[Lời nhắc: Bạn cần có chìa khóa con hổ.]

Bất Kiến Hàn: “...”

Lại nữa hả?

Hiện tại trong tay cậu có tổng cộng ba chiếc chìa khóa, đó là chìa khóa con chuột, trâu và thỏ. Cậu vẫn chưa tìm được chìa khóa con hổ, có thể nó sẽ xuất hiện trong phần cốt truyện sau.

Đúng lúc cậu chuẩn bị quay người lại rời khỏi lối rẽ này, trở lại hành lang chính thì một trận gió đột nhiên thổi qua phía sau lưng cậu.

Cả người cậu rùng mình, trực giác của một người đàn ông reo lên hồi chuông cảnh báo!

Đừng quay đầu lại!

Phía sau có gì đó!

Cả người cậu cứng ngắc, sống lưng lạnh buốt, nếu như cậu đang phát sóng trực tiếp trò chơi kinh dị thì chắc chắn trên màn hình đã tràn ngập các dòng chữ cảnh báo “quay đầu chết chóc” và “cảnh báo cao trào” màu đỏ như máu. Nếu lúc này cậu mà có cổ thì có lẽ tóc gáy đã dựng đứng, sợi nào sợi nấy chọc thẳng lên rồi!

Phải làm gì đây?

Cậu cảm thấy có thứ gì đó đã bò lên lưng mình, nếu cậu không phản ứng lại thì sẽ xảy ra chuyện mất!

Trong lúc nguy cấp, Bất Kiến Hàn nhanh chóng nảy ra một ý tưởng tuyệt vời.

Cậu bắt đầu đi lùi lại!

Chỉ cần tôi không quay đầu lại nhìn thì cảnh cao trào sẽ không làm tôi sợ!

Cậu lùi từng bước ra khỏi con đường rẽ và quay trở lại hành lang chính. Vừa quay lại phương hướng chính xác, cậu cảm thấy sau lưng mình nhẹ hẳn lại, cảm giác lạnh lẽo cũng dần dần tan biến.

Bất Kiến Hàn hít một hơi thật sâu.

Còn may là mình thông minh, mình đúng là một người thông minh mà!

Tiếp tục đi dọc theo hành lang chính tiến về phía trước, Bất Kiến Hàn lại gặp phải một cánh cửa khác. Theo nguyên tắc gặp cửa là mở trong các trò chơi kinh dị, Bất Kiến Hàn vặn tay nắm cửa.

[Lời nhắc: Bạn cần có chìa khóa con thỏ.]

Bất Kiến Hàn cảm động muốn khóc.

Cuối cùng cũng có một cánh cửa mà mình có thể mở được!

Cậu lấy chìa khóa con thỏ từ ngăn vật phẩm ra, sử dụng với cánh cửa rồi mở cửa.

Phía sau cánh cửa này là một căn phòng ngủ. Bất Kiến Hàn cẩn thận thò tay vào trong khe cửa, quơ quơ xung quanh, sau khi xác định không có cảnh cao trào nào thì bước vào trong phòng.

Cách trang trí trong phòng ngủ hơi kì lạ. Rõ ràng trước đó Lâm Bát đã nói rằng nhà họ chỉ có tám anh em, không có chị em nào, nhưng căn phòng ngủ này lại được trang trí như một phòng công chúa dành cho bé gái vậy. Bên trong có một chiếc giường lớn và mềm mại, những chiếc đèn bàn với chao đèn bằng ren, giấy dán tường vẽ hoa bồ công anh phát sáng và đồ nội thất sơn toàn màu hồng. Khung cảnh ấm áp ngọt ngào hoàn toàn trái ngược với bầu không khí lạnh lẽo bên ngoài.

Bất Kiến Hàn nhanh chóng đoán được có lẽ đây chính là phòng của Lâm Bát.

Theo lời Lâm Bát, bố mẹ của họ luôn mong muốn có một cô con gái nhưng mãi cũng không thể đạt được ý nguyện, Nếu như lời cậu ta nói là thật thì có thể đoán được rằng bố mẹ nhà họ Lâm đã chuẩn bị cho đứa con gái chưa ra đời của mình một căn phòng công chúa như thế này, nhưng rốt cuộc họ lại chưa từng sinh ra bé gái nào. Mãi cho đến khi Lâm Bát chào đời, cuối cùng họ cũng từ bỏ ý định đó và dành tặng cho cậu con trai út căn phòng đã được trang trí tỉ mỉ và tràn đầy tình yêu thương này.

Cậu đang định tìm kiếm xung quanh xem có thể tìm được chiếc chìa khóa khác không thì đột nhiên vấp phải một thứ gì đó.

Cậu cúi đầu xuống nhìn, một món đồ nhăn nheo, trông như một mảnh vải màu vàng tro nửa mềm nhũn nằm bên cạnh giường, nửa còn lại kéo lê trên mặt đất. Vì trông giống như một bộ quần áo bị ném bừa bãi trên giường nên lúc mới vào phòng Bất Kiến Hàn không để ý tới nó.

Bên trên có một dấu tay đẫm máu rất rõ ràng, xung quanh chăn bông cũng có những vết máu loang lổ.

Trái tim Bất Kiến Hàn đập thình thịch.

Cậu kiểm tra thông tin vật phẩm của thứ kia.

[Da của Lâm Bát.]

[Mô tả vật phẩm: Toàn bộ lớp da được lột ra khỏi cơ thể của Lâm Bát còn sống. Sau khi được xử lý khéo léo bằng các phương pháp đặc biệt, da sẽ tươi mới và đàn hồi, luôn giữ nguyên vẻ trẻ trung của tuổi hai mươi mãi mãi.]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play