Phải đoán xem ai mới là ma quỷ trong biệt thự nhà họ Lâm ư?

Bất Kiến Hàn ngẩn người, cậu nên phán đoán kiểu gì đây? Cậu nên đi trộm thi thể của Lâm Ngũ từ nhà hỏa thiêu về kiểm tra, hay là túm tóc của tên “Lâm Thất” trước mặt này, xem có phải anh ta đang đeo tóc giả hay không, trên đầu liệu có vết thương nào hay không?

“Ma quỷ” là Lâm Ngũ, là Lâm Thất, hay là cả hai người?

Nhiệm vụ hiện tại vẫn chưa được cập nhật, chứng tỏ hai kết luận vừa rồi của cậu đều không chính xác.

Chẳng lẽ cả nhà họ Lâm đều không phải người?

Nhiệm vụ vẫn chưa được cập nhật, cũng không đúng.

Bỗng nhiên, “lách cách – xẹt” vài tiếng, cả căn biệt thự chìm vào bóng tối, âm thanh lúc được lúc chăng của TV cũng chẳng còn.

Cả căn nhà lặng thinh, không có lấy một tiếng động.

“Rầm! Uỳnh uỳnh!”

Tiếng động vô cùng lớn phát ra từ phía trên tầng.

“Chuyện gì vừa xảy ra thế?” Bất Kiến Hàn hoảng hốt, cậu rơi vào không gian chẳng có chút ánh sáng nào, cách vài bước còn có một tên chẳng rõ là người hay quỷ. Bất Kiến Hàn cảm thấy lông tơ trên người mình dựng đứng hết cả rồi: “Sao tự dưng lại mất điện, trên tầng có tiếng động gì vậy?”

“Hừm… có lẽ là sập cầu dao.” Giọng điệu của Lâm Thất cũng không giấu được sự sợ hãi, sau đó, anh ta cố gắng tự trấn an mình: “Để tôi lên trên đó xem thử, cậu có thể giúp tôi xuống tầng hầm kiểm tra công tắc cầu dao tổng được không?”

Dứt lời, anh ta nhét điện thoại di động của mình vào tay Bất Kiến Hàn

[Nhận được đạo cụ: Điện thoại di động có thể chiếu sáng x1]

[Nhiệm vụ phụ 1: Xuống hầm kiểm tra công tắc cầu dao tổng của căn nhà.]

Cuối cùng cũng xuất hiện rồi!

Linh hồn của game kinh dị!

Có khi đó chỉ là một chiếc đèn pin, có khi lại là một cái bật lửa, hoặc một cây được, cũng có thể là máy quay phim có chức năng nhìn trong bóng tối, hoặc một chiếc điện thoại di động không có tác dụng gì khác ngoài chiếu sáng!

Chúng đều được gọi bằng một cái tên thân thuộc, là công cụ chiếu sáng!

Vừa cầm chiếc “đèn pin” này vào tay, Bất Kiến Hàn có cảm giác như mình như được tiếp thêm sức mạnh.

Trò chơi kinh dị cỏn con gì chứ, cuộc gọi điện quái dị lúc nửa đêm đã là gì, cầm dao phay chém người khác có là gì, cậu chẳng sợ đứa nào hết!

Lâm Thất đưa điện thoại di động cho Bất Kiến Hàn, sau đó vội vàng đi lên tầng.

Bất Kiến Hàn lấy điện thoại ra, nhấn bật “đèn pin”, ánh sáng trắng lập tức xuất hiện, chiếu sáng một góc căn nhà.

Cậu đi loanh quanh một vòng trong phòng khách, trông thấy một chiếc cầu thang phụ bên cạnh cầu thang lên tầng hai. Phía cuối cầu thang phụ có một cánh cửa, bên trên có dán một tấm thẻ, trên thẻ đề hai chữ: “Tầng Hầm.”

Cậu cầm tay nắm cửa định đẩy ra.

[Lời nhắc: Cần tìm chìa khóa có móc khóa hình con chuột để mở cửa căn phòng này.]

Trong đầu Bất Kiến Hàn lại xuất hiện đầu dấu hỏi chấm.

Được thôi, cậu biết ngay sẽ không đơn giản như vậy mà.

Game kinh dị mà không chuẩn bị cho người chơi mười mấy chiếc chìa khóa khác nhau, đặt ở mọi xó xỉnh của bản đồ, thì không xứng đáng là game kinh dị.

Cậu rời khỏi cầu thang phụ, không kiêng nể gì mà lục tung cả phòng khách lên để tìm chìa khóa.

Trên bàn để TV, cậu tìm được một tấm thẻ nhỏ không có miêu tả, cậu tìm được bộ sạc dự phòng ở ngăn tủ bên cạnh bàn trà, ngoài ra còn tìm thấy chiếc chìa khóa có móc khóa hình thỏ trong tủ để giày bên cạnh cửa ra vào.

Cuối cùng, cậu tìm thấy chìa khóa tầng hầm phía dưới tấm thảm bên cạnh ghế sô pha.

Sau thông báo nhận được đạo cụ từ hệ thống, những món đồ có thể sử dụng đều biến mất trong không trung. Bất Kiến Hàn có thể tìm thấy mấy thứ ấy trong thanh công cụ của mình, nhưng cậu nghĩ mãi cũng chẳng ra, cậu chỉ có mỗi hai cánh tay, không có cơ thể, không có cả tôn nghiêm, thì số đạo cụ này được cất đi đâu cơ chứ. ( truyện trên app T Y T )

Chẳng lẽ cũng như các streamer chuyên chơi game kinh dị phàn nàn, cậu ném hết đạo cụ vào hố đen sao?

Má nó, đến cả “ném” cậu còn chẳng ném được.

Không muốn cũng phải chấp nhận giả thiết lưu trữ đồ vật này, Bất Kiến Hàn lục lọi mọi nơi mà cậu có thể đi được, sau đó vội vàng quay lại cánh cửa tầng hầm ban nãy.

Cậu tra chiếc chìa khóa có móc khóa hình chuột lên ổ khóa trên cánh cửa. Cửa tầng hầm kêu “tạch” một tiếng, sau đó từ từ mở ra, bên trong cũng chỉ có một màu đen nhánh.

Để đề phòng trường hợp vừa mở cửa đã bị giết, Bất Kiến Hàn cẩn thận điều chỉnh góc độ, dùng đèn pin chiếu một vòng quanh căn phòng, khi chắc chắn bên trong không có thế lực thù địch nào, cậu mới bước vào.

Vừa bước vào trong được vài bước đã nghe “rầm” một tiếng. Cánh cửa bị đóng sầm lại sau lưng Bất Kiến Hàn.

Bất Kiến Hàn: “...”

Ai cũng biết, cửa trong trò chơi kinh dị toàn là cửa tự động.

Cậu quay lưng đi về phía cánh cửa, túm lấy tay nắm cửa, vừa kéo vừa đẩy bằng hết sức bình sinh, nhưng cánh cửa vẫn không mở ra, như thể đã bị ai đó khóa lại từ bên ngoài.

Hiện tượng như vậy xảy ra, cậu chỉ có hai cách giải thích, một là Lâm Thất nhận lúc cậu tiến vào bên trong rồi khóa cửa lại. Còn cách giải thích thứ hai, như cách anh ta vừa nói, căn biệt thự này có ma quỷ giở trò.

Cho dù sự thật là gì thì đây cũng là chi tiết có sẵn trong cốt truyện. Nhiệm vụ phụ của cậu còn chưa được cập nhật, chứng tỏ cậu vẫn phải đi xem cầu dao tổng của căn nhà, hoàn thành cho xong cốt truyện này.

Bất Kiến Hàn đành phải bỏ qua chuyện mở cửa, soi đèn pin điện thoại tìm công tắc cầu dao tổng.

Công tắc cầu dao tổng nằm ở phía bên phải giá đựng đồ, Bất Kiến Hàn giơ điện thoại lên, soi về phía nắp nhựa trong suốt của  công tắc cầu dao tổng, phát hiện cầu chì đã bị cháy.

[Nhiệm vụ phụ 1: Xuống hầm kiểm tra công tắc cầu dao tổng của căn nhà.] [Đã hoàn thành]

[Nhiệm vụ phụ 1: Thay mới đoạn dây điện đã bị cháy, khôi phục nguồn cung điện.]

Quả nhiên xuất hiện rồi.

Định luật game kinh dị: Tám chín mươi phần trăm, bản đồ sẽ mất điện, lý do mất điện chắc chắn là tại cầu chì.

Bất Kiến Hàn tìm kiếm thứ gì đó hữu dụng trên giá đựng đồ. Trong game kinh dị, rất ít khi cầu chì để thay mới nằm ngay cạnh cầu dao tổng, nhưng cậu vẫn ôm tâm lý cầu may, muốn thử một phen.

Tuy không tìm được cầu chì, nhưng Bất Kiến Hàn lại có thu hoạch ngoài ý muốn.

[Nhận được đạo cụ: Chìa khóa có móc hình trâu x1.]

[Nhận được đạo cụ: Thùng xăng x1.]

[Nhận được đạo cụ: Búa đa dụng x1.]

[Mô tả đạo cụ: Trên cán gỗ của chiếc búa đa dụng này có một vết bẩn màu nâu nhạt, còn tỏa ra mùi tanh không đậm lắm. Có lẽ từng có người dùng nó để đập nát thứ gì, sau đó vết bẩn bám trên cán búa không thể lau sạch, nên nó mới bị vứt ở đây.]

Bất Kiến Hàn vừa cầm chiếc búa đa dụng lên thì điện thoại di động trên tay kia bỗng rung lên, trong không gian tối tăm yên ắng, nó phát ra tiếng thông báo cực kỳ lớn, khiến cậu hết cả hồn.

Thì ra là thông báo có người gọi tới.

Cậu còn tưởng ngoài chức năng chiếu sáng ra thì chiếc điện thoại này không còn tác dụng gì nữa kia.

Chắc hẳn đây cũng là chi tiết trong cốt truyện. Với tâm thái lợn chết không sợ nước sôi, Bất Thế Hàn hiên ngang nhận cuộc gọi này.

“Alo? Alo? Có nghe được tôi nói gì không?” Đầu bên kia điện thoại cũng là một giọng nam, cùng với tạp âm ồn ào. Giọng anh ta rất lớn, như tiếng rít gào, khiến Bất Khiến Hàn hơi e ngại: “Tôi là Lâm Lục, bất kể cậu là ai, khi nhận được cuộc điện thoại này, cậu phải rời khỏi biệt thự nhà họ Lâm! Ngay lập tức!”

“Khoan đã…” Bất Kiến Hàn bủn rủn tay chân: “Anh nói mình là…?”

“Đừng làm mất chiếc điện thoại này… mau rời khỏi đây ngay lập tức! Đừng đứng yên ở đó nữa!” Lâm Lục gầm lên: “Có người phát điên rồi... Giết hết tất cả... Chạy mau! Nếu không cậu cũng sẽ chết đó!!!”

“Tút –”

Đầu bên kia đột nhiên ngắt điện thoại.

Bất Kiến Hàn sửng sốt.

Tôi chết tới chết lui bao nhiêu lần rồi, mà giờ anh mới chịu nói tôi cũng sẽ chết. Cảnh báo như vậy có phải muộn quá rồi không?

Cùng lúc đó, cánh cửa tầng hầm sau lưng cậu “két” một tiếng, tự động mở ra như cách nó đóng sầm lại ban nãy.

Bất Kiến Hàn không vội ra ngoài ngay. Cậu đã tham gia trò chơi này được một thời gian và thu được kha khá manh mối, cậu cần thời gian để phân tích những dữ kiện này.

Trước mắt, những nhân vật đã xuất hiện bao gồm Lâm Ngũ, Lâm Lục, Lâm Thất và Lâm Bát. Thông qua những mô tả của “Lâm Ngũ” trong điện thoại về “Lâm Thất”, và những gì “Lâm Thất” đã kể về “Lâm Ngũ, kết hợp với thời điểm cập nhật nhiệm vụ của hệ thống, cậu có thể xác nhận Lâm Thất thật đã chết, hơn nữa, rất có thể anh ta là một phần của bữa tiệc thịnh soạn ngày hôm nay.

Theo lời “Lâm Thất”, rất có thể Lâm Ngũ cũng đã bị hại. Lâm Lục dùng cách tương tự để cảnh báo Bất Kiến Hàn thông qua điện thoại di động, e rằng cũng chẳng còn may mắn sống trên đời.

Vừa rồi Bất Kiến Hàn tìm được chiếc búa đa dụng trên giá để đồ, trên cán búa có dính vết máu. Phần mô tả vật phẩm cũng tương ứng với chuyện “Lâm Thất” bị đập nát đầu trong lời kể của Lâm Ngũ. Hung khí xuất hiện trong giá để đồ ở tầng hầm của căn nhà này, chứng tỏ kẻ gây ra hàng loạt thảm án vừa rồi rất có thể là người của nhà họ Lâm.

Mọi manh mối đều hướng về phía người con út quái gở của nhà họ Lâm, Lâm Bát.

Trong đầu Bất Kiến Hàn xuất hiện một câu hỏi. Nếu như Lâm Bát giết chết Lâm Ngũ, Lâm Lục và Lâm Thất, vậy thì động cơ gây án của cậu ta là gì? Lâm Nhất, Lâm Nhị, Lâm Tam và Lâm Tứ thì sao? Bọn họ đã chết hết rồi sao, hay có ai may mắn sống sót?

Nếu Lâm Thất đã chết, vậy thì Lâm Thất vừa xuất hiện trước mặt cậu rốt cuộc là ai, chân tướng của sự việc này là gì?

Mọi mối nghi hoặc đều cần nhiều manh mối hơn để tìm ra được lời giải.

Bất Kiến Hàn hít sâu một hơi, chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, cậu đẩy cửa tầng hầm, bước lên cầu thang phụ, quay trở lại phòng khách.

Phòng khách vẫn tối om, im ắng lạ thường.

Vừa nãy Bất Kiến Hàn đã lục tung tầng một, phòng nào vào được, cậu đã vào hết. Cầu chì mới có thể nằm ở tầng hai, hoặc là trong căn phòng bị khóa có ổ khóa hình trâu kia. Đang định cầm chìa khóa có móc hình trâu đi mở cánh cửa ban nãy, tiếng “lộp cộp” cực kỳ nhỏ bỗng nhiên vang lên đằng sau lưng cậu.

Như tiếng đế giày gõ lên sàn nhà bằng gỗ.

Lâm Thất đi dép lê bằng bông, âm thanh anh ta gây ra không như vậy.

Tức thì, Bất Kiến Hàn cảnh giác quay đầu lại: “Ai đó?”

Nhưng còn chưa kịp quay lưng lại, hai tay cậu đã bị người đó khống chế!

“Suỵt! Suỵt! Nói nhỏ thôi, đừng làm loạn lên, đừng làm kinh động đến ‘mấy thứ ấy’.”

Người đứng sau lưng cậu thấp giọng nói: “Tôi mới là người nên hỏi câu ấy, cậu là ai? Tại sao lại ở trong nhà tôi?”

NPC mới của cốt truyện đấy à? Bất Kiến Hàn lấy lại bình tĩnh, cũng hạ thấp âm lượng: “Tôi là bạn của Lâm Thất, tới nhà cậu ấy làm khách, nhưng vừa nãy căn nhà bị mất điện… Anh là ai, lời anh vừa nói có ý gì?”

“Lâm Thất? Trời ạ, không thể nào. Đứa em trai đáng thương của tôi, nó bị người ta sát hại rồi!” Giọng điệu người kia không giấu nổi nỗi căm hờn: “Chắc chắn cậu đã bị ‘mấy thứ ấy’ giả dạng làm Lâm Thất lừa gạt, nên mới tìm tới nơi này… Cậu nghe đây, tôi là Lâm Tam, đây là nhà của tôi. Tôi phải cho cậu biết, tôi đã dọn khỏi căn nhà này từ lâu rồi… Bởi vì trong biệt thự có thứ không sạch sẽ!”

“Ma quỷ ư?” Bất Kiến Hàn hỏi lại.

“Không, không! Đừng nhắc đến từ đó… Vì cái thứ đáng chết ấy, các anh em của tôi mới lần lượt qua đời, tôi không thể không dọn khỏi căn nhà này.” Lâm Tam thì thầm với cậu: “Hôm nay tôi nhận được cuộc điện thoại của hàng xóm. Bọn họ nói rằng chiều hôm nay đã thấy một người bước vào căn nhà, tôi sợ có người gặp chuyện trong nhà mình nên mới tức tốc trở về đây… Cảm tạ trời Phật, có vẻ tôi đã tới kịp rồi, cậu vẫn còn bình an vô sự.”

Bất Kiến Hàn: “Ờm… Cảm ơn anh nhé?”

“Không cần cảm ơn.” Lâm Tam nói: “Bây giờ chúng ta cùng bỏ trốn khỏi đây thôi, mau lên, mau lời khỏi nơi quái quỷ này.”

Anh ta vừa nói dứt câu, bóng đèn trên đầu hai người đã thình lình chớp tắt mấy lần.

Bất Kiến Hàn: “...?”

Cậu đã sửa cầu chì đâu nào?

“Không ổn rồi!” Lâm Tam hét lớn: “Mấy thứ ấy tìm tới rồi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play