Lâm Thất mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng tươm tất cùng với quần tây màu xám đậm. Anh ta gầy đi rất nhiều so với hình ảnh trong ký ức của Bất Kiến Hàn, kiểu tóc còn đổi từ thẳng thành xoăn, bởi vậy, trông anh ta điển trai hơn rất nhiều.
Anh ta đá một đôi dép lê đi trong nhà về phía Bất Kiến Hàn, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Thơm quá... Này, bữa tối hôm nay có món gì vậy? Toàn là thịt! Trời ạ, trông có vẻ ngon đấy. Cậu còn ngồi ngẩn ra đó làm gì? Sao không vào ăn tối đi?”
“Tôi đang đợi cậu em Lâm Bát của cậu.” Bất Kiến Hàn thành thật khai báo: “Cậu ấy lên lầu đi vệ sinh và thay quần áo.”
“Ừ, vậy thì không cần chờ nó đâu.” Lâm Thất thản nhiên đáp lại, sau đó tìm vị trí dành cho mình và ngồi xuống: “Một khi đã vào nhà vệ sinh có bồn cầu, phải hơn một tiếng đồng hồ nó mới ra… Ngày nó còn đi học, ba mẹ tôi đã tịch thu điện thoại để nó tập trung học tập. Vì lý do ấy nên nó mới có thói xấu ngồi trong nhà vệ sinh nghịch điện thoại, rồi còn nói dối mình bị táo bón nữa. Đến bây giờ nó vẫn chưa sửa được tật xấu ấy. Tôi đã khuyên nó rất nhiều lần, ngồi như vậy dễ bị trĩ lắm, vậy mà nói mãi nó vẫn không nghe… Chúng ta cứ ăn trước đi, không thì đồ ăn nguội mất.”
Bất Kiến Hàn: “...”
Trong trò chơi này, sao mấy chi tiết không cần dùng tới lại được làm tỉ mỉ thế nhỉ?
Người làm game nghĩ gì trong đầu vậy?
Kìm lòng không mắng chửi trò chơi nữa, Bất Kiến Hàn ngoan ngoãn không xuống chiếc ghế bên cạnh bàn ăn.
Bàn ăn có hình bầu dục, kích thước rất lớn, ngoài hai vị trí đầu và cuối, bên bàn mỗi bên có bốn chiếc ghế, đủ cho ông bà Lâm và tám đứa con của bọn họ. Tương ứng với bốn chiếc ghế ngồi, trên bàn ăn có mười bộ bát đĩa tươm tất sạch sẽ, trên bàn bày biện rất nhiều món ăn, màu sắc đa dạng, mùi vị hấp dẫn. Món nào cũng đầy ắp thịt, chỉ mới nhìn thôi đã thèm nhỏ dãi, chưa nếm thử đã có thể cảm nhận được mùi vị tuyệt vời.
Nhưng điều đáng tiếc là, ở chính giữa bàn ăn có một giá cắm nến, trên giá có ba ngọn nến màu vàng. Ngọn nến cháy bập bùng phát ra tiếng “lách tách”, tỏa ra chút khói nhạt màu và mùi hôi tanh khó ngửi. Đặt nó lên một bàn thịt đầy đồ ăn ngon, lại khiến người ta có cảm giác buồn nôn hơn là háo hức.
Lâm Thất ngồi ở vị trí cuối cùng bên tay trái, Bất Kiến Hàn do dự một lát, sau đó ngồi xuống vị trí đối diện anh ta.
Vừa ngồi xuống được một lát, Bất Kiến Hàn đã lạnh toát cả sống lưng. Cậu thấy hoa mắt chóng mặt như thể có thứ gì đó bám vào người, cảnh tượng trước mặt bỗng chốc thay đổi.
Ánh lửa ấm áp trên bàn ăn tắt ngúm, được thay bằng ngọn lửa màu xanh lục như ma trơi. Chín chiếc ghế trống còn lại cũng xuất hiện chín bóng người nửa trong suốt, méo mó vặn vẹo, bọn họ lặng lẽ cúi đầu, đau đáu nhìn máu thịt đỏ au trên bàn ăn.
Bất Kiến Hàn sởn gai ốc!
“Này, cậu sao thế?” Câu hỏi han của Lâm Thất kịp thời vang lên, đánh thức cậu từ trong ảo giác: “Cậu không quen dùng dao và dĩa sao? Xin lỗi nhé, nhà tôi không mua đũa dự phòng… Có cần tôi cắt vụn thịt ra cho cậu không?”
“À không, không cần, cảm ơn.” Bất Kiến Hàn trả lời: “Tôi dùng dĩa là được.”
Cậu thử cắm dĩa vào một miếng thịt ướp tiêu đen – Một cảnh tượng đáng kinh ngạc hiện ra.
Cũng tương tự như miếng thịt mà cậu cầm ở mạng đầu tiên, dĩa còn chưa cắm vào, miếng thịt đã bay lên không trung, duy trì khoảng cách chừng một đốt ngón tay với chiếc dĩa, bay qua bay lại trong không khí theo động tác của cậu.
Bất Kiến Hàn im bặt.
Đây chính là ăn theo kiểu tâm linh.
Cùng lúc đó giao diện trò chơi bỗng xuất hiện một dòng thông báo.
[Nhiệm vụ: Tìm kiếm vị trí của Lâm Thất.] [Đã Hoàn Thành]
[Nhiệm vụ hiện tại: Đồng ý lời mời ở lại biệt thự qua đêm.]
Bất Kiến Hàn: “…?”
Lâm Thất vào nhà được một lúc lâu rồi mà.
Việc cập nhật thông báo của hệ thống có phải hơi chậm hay không hả?
Nhìn miếng thịt múa may quay cuồng trong không trung, đến cả Bất Kiến Hàn cũng cảm thấy hết muốn ăn. Cậu buông miếng thịt xuống, Lâm Thất lập tức lên tiếng hỏi: “Sao thế, đồ ăn không hợp khẩu vị của cậu sao?”
“Không, không hề.” Bất Kiến Hàn không biết nên giải thích như thế nào với NPC Lâm Thất, rằng mình khó mà ăn được thứ thịt mang lực tương hỗ này, cậu viện cớ: “Chẳng qua hệ tiêu hóa của tôi gần đây không được tốt, bác sĩ đề nghị tôi nên ăn ít thịt đi.”
Để chứng minh mình không hề nói dối, cậu cùng muôi lấy một ít cà chua trong bát canh thịt.
Tuy rằng chỗ canh cà chua đó chẳng khác nào dính chặt vào muôi, có dốc thế nào cũng chẳng ra, y hệt như vật thể phi Newton – nhưng dù sao cũng đỡ hơn thịt nhiều.
Cả buổi tối hôm nay, Bất Kiến Hàn chỉ ăn được mỗi một bát canh cà chua.
Ngoài việc tiếc nuối vì bạn mình không có lộc ăn, và hơi không vui khi bỏ phí cả một bàn tiệc thịnh soạn thế này, Lâm Thất cũng không nghĩ ngợi gì khác.
Sau bữa tối, bầu trời bên ngoài cửa sổ đã tối đen. Lâm Thất bảo rằng bây giờ không còn sớm nữa, mời Bất Kiến Hàn ở lại biệt thự qua đêm, còn nói rằng đã chuẩn bị sẵn phòng cho khách để cậu ở.
Nhớ tới nhiệm vụ mà hệ thống tuyên bố, Bất Kiến Hàn đồng ý ngay.
[Nhiệm vụ: Đồng ý lời mời ở lại biệt thự qua đêm.] [Đã hoàn thành]
[Nhiệm vụ hiện tại: Xem TV với chủ nhân của căn biệt thự này một lát.]
Đây rốt cuộc là game kinh dị hay game yêu đương vậy?
Trong đầu Bất Kiến Hàn toàn là dấu hỏi chấm.
“Chúng ta cứ xem TV một lát đã.” Quả nhiên, Lâm Thất nói: “Nhà tôi có băng đĩa của một vài bộ phim, cậu có thể chọn vài bộ mà xem, vậy thì thời gian buổi tối sẽ không còn nhàm chán nữa đâu.”
Được thôi… Bất Kiến Hàn nhìn chiếc hộp chỉ có bảy chiếc đĩa thu, cậu nhắm mắt chọn bừa một chiếc, để Lâm Thất bỏ vào máy phát.
Một lát sau, loa TV phát ra âm thanh khiến người ta rợn tóc gáy
“Tại sao chàng trai tốt mã này lại khỏa thân đi lang thang giữa phố vào lúc nửa đêm?”
“Tại sao căn biệt thự ngoại thành lại xuất hiện tiếng gào la thảm thiết?”
“Góc phòng bếp loang lổ máu, rốt cuộc là do kẻ nào gây ra?”
“Trong nhà vệ sinh bí ẩn, đang cất giấu bí mật gì không thể để ai biết?”
“Tất cả những thảm kịch này, là do nhân tính thay đổi, hay là do đạo đức suy đồi?”
“Xin hãy chú ý đón xem tiết mục nổi tiếng [Các anh trai thân mến] của chúng tôi vào mười một giờ năm mươi chín phút đêm nay. Chúng ta hãy cùng đi theo ống kính của phóng viên màn ảnh, tới thế giới nội tâm vặn vẹo kia…”
Bất Kiến Hàn: “...”
Trò chơi này nhiều sạn quá nhỉ!
Đúng lúc này, chiếc điện thoại có dây trên bàn trà gần đó vang lên. Bất Kiến Hàn tiện tay nhận điện thoại, sau đó mới nhận ra mình đang ở nhà người khác. Cậu đánh mắt nhìn Lâm Thất, Lâm Thất nhún vai thể hiện mình không có ý kiến gì cả.
Vì thế, Bất Kiến Hàn mạnh dạn nói: “Alo? Xin chào, ai ở đầu dây bên kia đó ạ?”
“Ôi, cảm tạ trời phật, cuối cùng cũng có người nhấc máy!” Ở đầu dây bên kia, tiếng thở hổn hển và tiếng rên rỉ đan xen, như thể người đó đang cố gắng nhịn đau: “Cậu là ai? Mau cứu tôi với… A… Tôi chết mất thôi…”
“Khoan đã, anh là ai?” Bất Kiến Hàn bất giác căng thẳng.
“Tôi là Lâm Ngũ…” Người ở đầu dây bên kia chữ được chữ không, giọng nói đan xen tiếng kêu rên vì đau đớn: “Có người muốn giết tôi... Cứu... Cứu với...”
Dường như chỉ trong nháy mắt, Bất Kiến Hàn nhớ tới đoạn mô tả của kịch bản.
Cậu đã trông thấy có người tên Lâm Ngũ đăng bài tìm kiếm em trai mình trên báo.
“Tôi là bạn của Lâm Thất, hiện đang ở trong nhà cậu ấy.” Bất Kiến Hàn nhanh chóng trả lời: “Anh đang gặp chuyện gì vậy?”
Không ngờ vừa dứt lời, người ở đầu dây bên kia đã cao giọng: “Lâm Thất! Cậu nói em trai Lâm Thất của tôi sao?! Cậu mau tránh xa hắn ra, càng xa càng tốt!”
Bất Kiến Hàn sửng sốt, lòng chùng xuống: “Ừm, có chuyện gì vậy?”
“Đó không thể nào là Lâm Thất được!” Người tự xưng là “Lâm Ngũ” gào lên trong điện thoại: “Lâm Thất chết rồi! Tôi tận mắt nhìn thấy nó bị sát hại. Ngay trước mặt tôi… Nó bị tên điên đó nghiền nát đầu! Tôi vẫn còn nhớ rõ, nó bị đánh vỡ sọ, não và máu đều bắn tung tóe lên tường, cậu mau chạy đi! Oái...”
Một loạt âm thanh kỳ lạ vang lên, có vẻ là tiếng thiết bị liên lạc rơi xuống đất. Sau đó có vẻ tín hiệu đã yếu đi, ống nghe xuất hiện rất nhiều tạp âm. Cuối cùng, cuộc gọi kết thúc. Sau hai giây yên ắng, Bất Kiến Hàn nghe thấy những tiếng tút dài báo hiệu đầu dây bên kia đã ngắt tín hiệu.
Bất Kiến Hàn cảm thấy người mình tê rần, cơ bắp toàn thân cứng đờ, sau lưng như thể đang vã mồ hôi, nhớp nháp và lạnh lẽo.
Cậu chậm rãi điều khiển cơ thể đã cứng đơ vì sợ của mình, quay đầu lại nhìn Lâm Thất. Thanh niên mặc áo sơ mi trắng có vẻ vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra, trông anh ta hết sức vô tội, còn mỉm cười nhìn cậu mà hỏi tình hình.
Lâm Ngũ nói Lâm Thất đã chết.
Vậy thứ đang đứng trước mặt cậu là gì đây?!
Bất Kiến Hàn định gì đó, nhưng lại cứng họng.
Cách đây không lâu, khi cậu gần chạm vào miếng thịt trên bàn, hệ thống đột nhiên thông báo nhiệm vụ cũ đã xong, cậu còn phàn nàn vì thông báo bị trì hoãn.
Có lẽ hệ thống đã chính xác, thông báo này không hề bị trì hoãn.
Cậu thật sự đã tìm thấy vị trí của Lâm Thất.
Lâm Thất không ngồi đối diện cậu, anh ta đang nằm trên đĩa thức ăn!
“Có chuyện gì vậy?”
Lâm Thất tò mò hỏi cậu. Người thanh niên mặc áo sơ mi trắng cùng với quần tây lịch lãm, chân xỏ đôi dép bông đi trong nhà. Trông anh ta vô hại và đơn giản như thế, ấy vậy mà chỉ mới hỏi một câu đơn giản, Bất Kiến Hàn lại nghe như sấm chớp đùng đùng.
“Không có gì!” Bất Kiến Hàn lập tức trả lời.
Cậu trả lời nhanh quá, vô tình khơi dậy lòng nghi ngờ của Lâm Thất. Lâm Thất tỏ thái độ ngờ vực, chất vấn cậu: “Ai gọi điện tới vào giờ này thế? Người đó đã nói gì với cậu, sao trông cậu lại sợ hãi như vậy?”
Bất Kiến Hàn buồn bực trong lòng. Mẹ kiếp, đến khuôn mặt cậu còn chẳng có, sao anh ta thấy được cậu sợ hãi chứ? Nhớ lại cuộc điện thoại khiến người ta lạnh sống lưng ban nãy, cậu lấp liếm theo bản năng: “Không có chuyện gì thật mà… Cậu nhìn lầm rồi, tôi có sợ hãi gì đâu? Cũng chẳng phải chuyện lớn, cậu để ý như vậy làm gì?”
Lâm Thất không tin câu trả lời của Bất Kiến Hàn cho lắm, anh ta đứng dậy từ chiếc sô pha đối diện TV, đi lướt qua Bất Kiến Hàn, nhìn về phía điện thoại có dây trên bàn trà: “Không thể thế được, nhất định cậu đang giấu tôi chuyện gì đó. Là ai gọi điện tới vậy? Nếu đúng như lời cậu nói, vậy thì tôi gọi điện hỏi lại sẽ biết ngay thôi.”
“Đừng mà!” Bất Kiến Hàn tức tốc túm lấy bàn tay định chạm vào điện thoại của anh ta, trước ánh mắt nghi ngờ của Lâm Thất, cậu vội vàng vắt óc giải thích: “Thật sự không có chuyện gì hết, là anh trai cậu gọi điện hỏi về tình hình trong nhà mà thôi… Đúng, chỉ là hỏi chuyện mà thôi, khi biết tôi là bạn của cậu, đang ở nhà cùng với cậu, anh ấy không nói gì nữa.”
Để tăng tính chân thật cho lời giải thích của mình, Bất Kiến Hàn lại bồi thêm một câu: “Là điện thoại của anh trai cậu, anh Lâm Ngũ.” ( truyện trên app tyt )
Ai ngờ nghe xong câu trả lời của cậu, sắc mặt Lâm Thất lại trắng bệch. Anh ta trợn tròn hai mắt, miệng mấp máy liên hồi, thái độ khiếp đảm, sợ hãi, hoảng loạn hiện rõ trên khuôn mặt.
“Không, không… sao chuyện này có thể xảy ra được.” Thậm chí anh ta còn sợ tới mức không nói tròn vành rõ chữ, lảo đảo lui về phía sau: “Sao có thể là anh ấy, có ai đang đùa với tôi sao?”
Bất Kiến Hàn thấy phản ứng của Lâm Thất như vậy thì tim cũng đập như trống bỏi: “Anh ấy đã nói mình là Lâm Ngũ… Sao lại không thể là anh ấy, anh ấy gặp chuyện gì vậy?”
“Anh… Anh trai tôi đã mất tích được một tuần rồi, tôi còn đăng thông báo tìm anh ấy trên báo nữa.” Lâm Thất kinh hồn táng đảm: “Ba ngày trước, tôi đã nhận được tin từ bên phía sở cảnh sát, bọn họ xác nhận được danh tính của thi thể, bảo tôi tới đưa thi thể của anh ấy đi… Đó đúng là thi thể của anh ấy. Hồi nhỏ, anh ấy đã bất cẩn chặt đứt ngón trỏ trong lúc thái rau, tôi có thể nhận ra ngón tay cụt một nửa của anh ấy! Tử trạng của anh ấy thảm lắm… Lớp da trên người bị lột sạch, chỉ còn lại lớp thịt nhầy nhụa máu... Tôi thật sự…”
Nói tới đây, giọng Lâm Thất bỗng nghẹn ngào, anh ta sợ hãi thốt lên: “Đó không phải anh trai tôi, đó nhất định là ma quỷ! Là ma quỷ đã giở trò trong căn nhà này!”
Bất Kiến Hàn sững người, cậu còn chưa kịp hoàn hồn, thông báo cập nhật nhiệm vụ đã vang lên.
[Nhiệm vụ: Xem TV với chủ nhân của căn biệt thự này một lát.] [Đã hoàn thành]
[Nhiệm vụ hiện tại: Điều tra sự thật của biệt thự nhà họ Lâm, rốt cuộc ai mới là ma quỷ?]