Bất Kiến Hàn: “Cảm ơn anh, tôi thấy anh là người tốt đấy.”
Khúc nhạc du dương dần đi đến hồi kết, những con búp bê tách nhau ra, chào bạn nhảy. Bất Kiến Hàn cũng nhân cơ hội đẩy Biên Cừu ra, cúi người chào anh ta, động tác vô cùng cẩn thận.
Biên Cừu không hề tỏ ra vẻ tiếc nuối, nụ cười vẫn rất lịch thiệp, như thể trên mặt anh ta đeo một chiếc mặt nạ da thật được để cố định ở biểu cảm mặt cười.
“Nếu muốn tự do hoạt động trong Vương quốc búp bê, ắt hẳn phải có một thân phận thích hợp, và những đồng minh sẵn sàng che giấu hành tung cho cậu.” Anh ta thì thầm với Bất Kiến Hàn: “Nếu không có ai phù hợp hơn, có thể cân nhắc đến ta một chút.”
Bất Kiến Hàn nói: “Ừm, anh nói rất có lý. Tôi sẽ xem xét.”
Bán thân thì không thể được, cả đời này cũng không thể vì để bám víu người khác trong trò chơi mà bán thân chứ. Dù con người Biên Cừu thực sự rất tốt, nhưng cậu cũng có những nguyên tắc sống cần phải giữ vững. Vì muốn qua màn, nói yêu là yêu, thì chẳng khác gì một công cụ không hề có chút danh dự nào.
Tình yêu phải có dáng vẻ nên có của tình yêu.
“Tiếp theo đây, chính là phần trọng tâm của buổi khiêu vũ này.” Nhà vua vừa nhảy một điệu với hoàng hậu, dắt tay hoàng hậu trở lại bậc thang, nhẹ nhàng vỗ tay, cao giọng tuyên bố.
Những con búp bê trên sàn nhảy như nước biển bị chia đôi, theo lời hiệu triệu của nhà vua, lùi sang hai bên, tạo ra một con đường ở chính giữa. Người có cái đầu heo mặc tạp dề đầu bếp đẩy xe thức ăn, lắc lư bước đi, từ con đường này đến giữa sàn nhảy.
Trên xe thức ăn là một chiếc mâm thức ăn tráng men đáy bạc khổng lồ, được đậy lại bằng lồng bàn bạc, những thứ bên trong vì xe đẩy lắc lư mà phát ra tiếng "bịch bịch" khó chịu.
Nước dùng đỏ tươi rỉ ra từ khe hở của chiếc lồng bàn bạc, tràn ngập một mùi tanh hôi thoang thoảng. Những con búp bê xung quanh ngửi thấy mùi này, rõ ràng có chút một nóng nảy.
Lúc này Bất Kiến Hàn mới để ý, buổi dạ hội này có một điểm kỳ lạ.
Có lẽ vì búp bê không cần ăn uống, nên trong đại sảnh buổi vũ hội của cung điện, không có bày biện bất kỳ loại đồ ăn thức uống nào.
Vấn đề nằm ở chỗ, nếu trước đây không cần ăn uống, vậy tại sao bây giờ lại đẩy xe thức ăn lên?
Những thứ đựng trên mâm, liệu có thực sự là thức ăn không?
Xe thức ăn dừng lại ở giữa sàn nhảy. Tên đầu bếp đầu heo kéo kéo chiếc thắt lưng lỏng lẻo, từng thớ mỡ tên người run rẩy bước đến bên chiếc xe, cúi chào đức vua, rồi mở lồng bàn bạc.
Mùi tanh ngọt nồng nặc tràn ra khỏi chiếc lồng bàn, lập tức tràn ngập khắp cả sàn nhảy.
Trên mâm thức ăn đựng một người phụ nữ trần truồng. Đôi mắt cô ấy nhắm chặt, cơ thể cuộn tròn, tứ chi bị những sợi dây thừng giống như rau cải trói lại thành hình thù kỳ dị, mái tóc xoăn màu sợi lanh dài buông xõa, vừa đủ che chắn cho cơ thể.
Trên người cô ấy đầy vết thương, những vết thương đó đang chảy máu liên tục không ngừng. Dòng máu đỏ tươi đặc sệt từ trong làn da trắng nõn chảy xuống, giống như mứt anh đào trang trí trên chiếc bánh kem bơ trắng muốt, cùng với những sợi tóc dài như vụn sôcôla, khiến những người có mặt phải nuốt nước bọt liên tục không ngừng.
Tim Bất Kiến Hàn đập thình thịch, nhịp thở lập tức trở nên rối loạn. Biên Cừu lập tức khoác vai cậu, tay nhẹ nhàng che lên lỗ thở của mặt nạ.
“Cậu hoảng quá rồi.” Nhân lúc ánh mắt của tất cả mọi người đều bị bữa tiệc thu hút, Biên Cừu nhắc nhở Bất Kiến Hàn: “Cảm xúc quá mãnh liệt, mùi của người sống sẽ bị lọt ra ngoài. Cô ấy là bạn của cậu sao?”
Bất Kiến Hàn nặn ra một chữ qua kẽ răng: “... Phải.”
Người phụ nữ bất tỉnh co rúm trên mâm thức ăn, chính là Thính Phong Ngâm - người đã mất tích ở tầng ba phía đông thị trấn nhỏ.
“Trong cuộc chiến bảo vệ vương quốc, một số công dân đã có những đóng góp xuất sắc để bảo vệ hòa bình của vương quốc, nhân đây xin trân trọng biểu dương.” Đức vua long trọng tuyên bố rằng: “Nữ diễn viên xiếc, ta đặc cách cho ngươi đến trước mặt vị vua vĩ đại của vương quốc búp bê, để dâng lên lòng trung thành của ngươi! Hôm nay, sẽ là ngày ngươi được sinh ra.”
Từ trong đám búp bê, một thiếu nữ mặc váy ngắn màu xanh nhạt bước ra. Cô ta đi trên đôi giày cao gót, biểu cảm cứng nhắc và lạnh lùng, mặc dù vóc dáng nhỏ nhắn, nhưng xung quanh cô dường như có một vòng không khí vô hình, khiến những con búp bê xung quanh không dám đến gần.
Những con búp bê tự động nhường đường cho cô ta, cô ta đi đến dưới bậc thang trước mặt nhà vua, quỳ một gối xuống, cúi đầu nói: “Tạ ơn sự ân điển của vua tôi.”
Nhà vua gật đầu hài lòng: “Hãy tận hưởng phần thưởng của ngươi đi!”
Trong ánh nhìn ngưỡng mộ hay kiêng nể của nhiều con búp bê, cô ta tiến về phía xe thức ăn đựng Thính Phong Ngâm. Đứng trước xe đẩy, không chút khách khí và nhún nhường nào, cũng không cầm dao nĩa theo lễ nghi, cô ta dùng một tay nắm lấy mắt cá chân của Thính Phong Ngâm, tay kia ấn vào cổ, miệng hộc máu há to như cái bát cúng tế!
Đây không phải sự cường điệu. Trong thoáng chốc miệng cô ta đã mở rộng đến mức kinh hoàng , lộ ra hàm răng nhọn, giống như con rắn độc đủ sức nuốt chửng con voi khổng lồ, lao đến cắn mạnh vào vai Thính Phong Ngâm! - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
“A!!!”
Cơn đau dữ dội, khiến cho người phụ nữ được coi là món ăn ngon trong đĩa thức ăn tỉnh dậy trong nháy mắt.
Nghệ sĩ xiếc cắn đứt vai Thính Phong Ngâm, cánh tay của cô ấy bị tách rời khỏi cơ thể, rơi xuống vũng máu trong đĩa. Thính Phong Ngâm hoảng hốt ngẩng đầu lên, muốn lăn khỏi đĩa.
Nữ diễn viên xiếc 1 phát cắn đứt vai Thính Phong Ngâm, cánh tay của cô bị tách rời khỏi cơ thể, rơi xuống vũng máu trong mâm thức ăn. Thính Phong Ngâm hốt hoảng ngẩng đầu lên, muốn lăn xuống khỏi đĩa.
Nữ diễn viên xiếc ấn mạnh vào cổ cô, đầu cô lại đập mạnh vào nước sốt đỏ tươi, mắt trợn tròn, nửa khuôn mặt bị máu nhuộm thành hình thù kinh khủng.
Dường như đây là tiết mục mà những con búp bê thích xem nhất. Nhìn thấy Thính Phong Ngâm bị tra tấn một cách thảm hại và vẻ mặt hung dữ của nghệ sĩ xiếc, chúng không thể kìm nén được tiếng hoan hô vang dội.
Tiếng la hét và tiếng hò reo vang lên liên tục không ngừng, thúc giục Thính Phong Ngâm phản kháng mạnh mẽ hơn, như thể đó là gia vị ngon nhất cho món ăn vậy.
Bả vai Bất Kiến Hàn run rẩy dưới bàn tay của Biên Cừu. Cậu khẽ nhấc chân phải lên, gần như muốn bước về phía xe đẩy thức ăn!
Trong khoảnh khắc ấy, bàn tay che mặt nạ của anh hơi hạ xuống một chút, năm ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên cổ cậu.
"Cục cưng à, đừng làm khó tôi."
Biên Cừu như con rắn độc, thì thào lên bên tai cậu, khuyên nhủ dịu dàng.
Sau gáy Bất Kiến Hàn lạnh buốt, cậu không còn nghi ngờ gì nữa, chỉ cần cậu thực sự bước đi, Biên Cừu sẽ vặn đứt cổ cậu ngay lập tức!
Cho dù nói là yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên đi chăng nữa, Biên Cừu vẫn là quý tộc "ảo thuật gia" của vương quốc búp bê. Anh ta sẵn sàng giúp đỡ Bất Kiến Hàn trong khả năng của mình, để thỏa mãn sự tò mò và bản năng bảo vệ kỳ lạ của bản thân.
Tuy nhiên, chỉ cần rắc rối mà Bất Kiến Hàn mang lại vượt quá sự hài lòng mà Bất Kiến Hàn mang lại, anh ta có thể không do dự giết chết Bất Kiến Hàn trước khi anh ta có cơ hội.
Lời đàn ông toàn là gạt người ta thôi.
Đi cùng với tên này, quả thực quá không an toàn mà! Chờ đến khi rời khỏi cung điện này không tổn hại gì, sẽ tìm cách cắt đuôi anh ta, chiến đấu một mình.
Dưới sự níu kéo nửa đe dọa nửa ép buộc của Biên Cừu, Bất Kiến Hàn không thể không cứng đờ tại chỗ, vô số kế hoạch thoát thân nhanh chóng lướt qua trong đầu.
“Ngươi xem cô ta, ăn vui vẻ biết bao nhiêu.” Biên Cừu không kìm được mà thở dài: “Loại yến tiệc này thường xuyên được tổ chức trong cung điện, chỉ tính từ khi ta có trí nhớ, đây đã là lần thứ ba rồi. Chỉ những con rối có công lao hiển hách mới được vua ban yến tiệc, mà yến tiệc là cách tốt nhất để con rối từ bậc 7 trở lên tiến hóa, cũng là con đường duy nhất để có được linh hồn thực sự.” ( truyện trên app tyt )
Bất Kiến Hàn chạm vào bàn tay mà anh ta đặt trên cổ mình, không chút động tĩnh mà gạt bàn tay đó ra: “Anh cũng được ban thưởng “yến tiệc” sao?”
“Ta? Ta đương nhiên cũng không ngoại lệ.”
Biên Cừu không ngăn cản hành động nhỏ của Bất Kiến Hàn, ngược lại còn mập mờ chạm nhẹ ngón tay cậu.
“Vì vậy ta thường nghĩ, thân thể ta là búp bê, nhưng linh hồn lại là từ con người. Vậy rốt cuộc ta nên là một con búp bê, hay là một con người?”
“Ta nên căm thù vương quốc này vì đã giết chết ta, hay là cảm ơn nó vì đã mang đến cho ta một cuộc sống mới?”
Trong mâm thức ăn, Thính Phong Ngâm đang gắng sức vùng vẫy, máu và nước sốt tích tụ trong mâm bị cô ấy hất tung tóe ra ngoài, vương vãi khắp xung quanh chiếc xe đẩy thức ăn.
Những giọt nước mắt sinh lý chảy xuống má, nhưng không thể rửa sạch được lớp máu đông trên mặt. Cô ấy bất lực nhìn xung quanh, những con búp bê kỳ dị bao vây chiếc xe thức ăn, vui sướng, cuồng loạn, như một lũ điên, tiếng cười khanh khách của chúng chồng chéo lên nhau trong đầu cô ấy.
Bất chợt, ánh mắt cô ấy dừng lại ở phía sau lũ điên loạn, sâu trong đám búp bê, trên một bóng hình đang đứng bất động.
Hắn thấp bé, gầy gò, đeo chiếc mặt nạ quỷ đỏ dữ tợn mà cô ấy quen thuộc. Trong khoảnh khắc, sự vui mừng và lo lắng cùng lúc dâng trào trong lòng, cô ấy cố gắng đưa tay về phía cậu, muốn hét lớn bảo cậu mau chạy đi.
“Răng rắc.”
Hàm răng sắc nhọn của nữ diễn viên xiếc, một phát cắn đứt cổ cô.
Âm thanh không phát ra được, biến mất trong cổ họng.
Đầu lìa khỏi cổ, va vào mép đĩa, làm máu bắn lên tung tóe. Nó nẩy lên một chút, rơi xuống khỏi xe thức ăn.
Đầu lìa khỏi thân thể, kéo theo mái tóc dài nhuộm đầy máu, lăn lóc vào trong đám búp bê.
Dù đang rất thèm thuồng cái đầu này, nhưng không một con búp bê nào dám thật sự đưa tay chạm vào bữa yến tiệc đức vua ban cho nữ diễn viên xiếc. Con mắt của chúng (nếu có) đều trợn lên khỏi vị trí ban đầu, đồng loạt xoay đầu, nhưng chỉ có thể cẩn thận lùi bước, nhìn đầu để lại một vệt máu đỏ, lăn qua giữa chúng.
Cuối cùng cái đầu dừng lại trước một đôi chân trần trông có vẻ rất nhỏ nhắn.
Nó khó khăn lật người, hướng khuôn mặt méo mó về phía cậu thiếu niên trước mặt. Trên khuôn mặt nhuốm đầy máu, một đôi mắt đục ngầu mở to, môi hơi hé mở, dường như muốn phát ra tiếng kêu cảnh báo.
Trước ánh nhìn chăm chú của mọi người, Bất Kiến Hàn từ từ cúi xuống, hai tay run rẩy, nhặt cái đầu nhuốm máu lên từ mặt đất.
Ngay lập tức, trong đám búp bê bắt đầu bàn tán xôn xao, biết bao nhiêu tiếng cười chế giễu đầy ác ý: “Hắn xong rồi, dám thèm muốn bữa yến tiệc của nữ diễn viên xiếc.”
“Hắn điên rồi sao? Đây là phần thưởng của nhà vua mà...”
“Nữ diễn viên xiếc chắc chắn sẽ ăn luôn cả hắn.”
Nữ diễn viên xiếc không để ý đến tiếng ồn ào của đám búp bê, cúi đầu cắn xé, nuốt trọn thân thể của Thính Phong Ngâm. Sau đó cô ta mới ngơ ngác ngẩng đầu lên, phát hiện ra bữa tiệc của mình dường như bị ai đó chiếm mất một phần quan trọng. Cô ta đi vòng qua xe đẩy thức ăn, tiến về phía Bất Kiến Hàn.
Nửa dưới khuôn mặt cô ta dính đầy máu loãng, trên cổ áo trước ngực dính đầy những mảnh thịt vụn đỏ trắng, cô ta đi về phía Bất Kiến Hàn với vẻ mặt vô cảm.
Cộc, cộc, cộc.
Cô ta đứng trước mặt Bất Kiến Hàn, từ trên cao nhìn xuống cậu.
Ánh sáng chiếu từ phía sau cô gái, cả khuôn mặt cô ta chìm trong bóng tối, máu từ khuôn mặt cô ta từ từ chảy xuống, cuối cùng tụ lại thành một giọt ở cằm.
Cô ta từ từ há miệng, lộ ra một hàm răng nhọn hoắc nhuốm đầy máu.
Cô ta muốn ăn cả cái đầu này cùng với Bất Kiến Hàn!
Bàn tay của Bất Kiến Hàn đột nhiên bị ai đó nắm lấy, Biên Cừu kéo tay cậu, đưa cái đầu trong tay cậu về phía trước!
“Thức ăn bị rơi xuống đất, cậu ấy đã kịp thời nhặt giúp cô, nên không bị dính quá nhiều bụi." Biên Cừu nói một cách thờ ơ: “Cô nên cảm ơn cậu ấy.”
Nữ diễn viên xiếc cứng nhắc xoay đầu sang trái rồi lại sang phải, phát ra tiếng lạch cạch, ánh mắt lạnh lùng nhìn Bất Kiến Hàn.
Một lát sau, cô ta từ từ khép miệng lại, thu lại hai hàng răng sắc nhọn như lưỡi cưa của mình.
Cô ta nhận lấy cái đầu từ tay Bất Kiến Hàn.
Gần như chỉ trong nháy mắt, cô ta đột nhiên há to miệng, nuốt trọn cái đầu. Bất Kiến Hàn chưa kịp nhìn rõ động tác của cô ta, cô ta đã khép miệng lại, cùng với động tác nhai liên tục, phát ra âm thanh rất lớn, tiếng “lạch cà lạch cạch” khi xương sọ vỡ vụn vang lên .
Cô ta chậm rãi nhai đi nhai lại hàng chục lần, cuối cùng nuốt mạnh. Cùng với tiếng “ực ực” vang dội, cổ họng cô ta phồng lên, khóe miệng rỉ ra một dòng dung dịch hỗn hợp giữa màu đỏ và trắng.
Nuốt xuống hết, cô dường như ngẩn ngơ một lúc, rồi lại nhìn về phía Bất Kiến Hàn.
Chỉ trong khoảnh khắc, ánh mắt trống rỗng của cô tập trung lại, các cơ mặt hoạt động nhịp nhàng, biểu cảm thay đổi linh hoạt và đầy sức sống. Giống như một con búp bê sứ bỗng nhiên được thổi vào đó linh hồn của con người, toàn bộ khuôn mặt trở nên vô cùng sống động.
Cô ta mỉm cười với Bất Kiến Hàn, lại lộ ra hàm răng nhuốm máu của mình: “Cảm ơn cậu.”
Giọng điệu, thần thái, độ cong của mắt khi cô ta cười
Đều giống hệt Thính Phong Ngâm.