Bản chất thực sự của con người rốt cuộc là gì?
Là thân xác, là hình ảnh trong mắt người khác, là ký ức của chính họ, hay là linh hồn không thể nắm bắt được?
Bất Kiến Hàn nhìn thấy Thính Phong Ngâm giơ tay về phía cậu cầu cứu nhưng lại bị giết, nhìn thấy cô bị xé xác, nhìn thấy nữ diễn viên xiếc trước mặt cậu từng miếng từng miếng nhau nát đầu của Thính Phong Ngâm, nhưng ngay lập tức lại biến thành hình dạng giống hệt với Thính Phong Ngâm, trong thoáng chốc cậu thậm chí còn hoài nghi nhân sinh.
Đồng thời sở hữu thân xác búp bê và linh hồn con người, sự tồn tại trước mặt cậu, giờ đây rốt cuộc là diễn viên xiếc - búp bê, hay là Thính Phong Ngâm - con người?
Rốt cuộc là kẻ thù cậu nên tiêu diệt, hay là người đồng đội chiến đấu bên cạnh cậu?
Bất Kiến Hàn kìm lòng không được mà lẩm bẩm: “…Thật là hóa bạn thành thù, quả nhiên là bản sao chống lại cả thế giới.”
Giọng cậu nhỏ và mơ hồ, Biên Cừu dường như không nghe rõ cậu nói gì nữa. Ngay lúc đó, nhà vua tuyên bố: “Bữa tiệc đã kết thúc. Các vị, hãy bắt đầu cuộc vui đi!”
Những con búp bê vui sướng gào thét lên, chen chúc nhau lao về phía xe đẩy thức ăn, tranh giành những giọt máu và mẩu xương thịt vụn còn sót lại trên đĩa, cũng có những con búp bê trong đám đông cố gắng với tay về phía nữ diễn viên xiếc, muốn lấy đi những mẩu vụn còn sót lại trên cổ áo của cô ta. Những con búp bê chậm chạp hoặc không chen được vào gần xe đẩy, thì dứt khoác nằm rạp xuống, liếm láp những dấu vết còn sót lại nơi đầu lâu của Thính Phong Ngâm từng lăn qua, nơi đó vẫn còn một vệt máu đứt quãng.
Cảnh tượng cuồng nhiệt khiến Bất Kiến Hàn nhíu mày liên tục, không ngừng lùi lại phía sau. Biên Cừu lấy cánh tay che chắn cho cậu, lui ra khỏi vòng tròn gần trung tâm sàn nhảy.
Chỉ còn lại nữ diễn viên xiếc mới sống lại đứng đó, vẻ mặt đầy hoang mang giữa đám búp bê vây quanh.
“Bị dọa sợ rồi à?”
Biên Cừu vừa hỏi Bất Kiến Hàn, vừa thong thả rút khăn tay từ túi áo ra, lau sạch những giọt máu còn vương trên tay cậu.
Bất Kiến Hàn thành thật trả lời: “… Cũng tàm tạm.”
Mặc dù đã đoán trước được cách búp bê tiến hóa, nhưng tận mắt chứng kiến nữ diễn viên xiếc ăn Thính Phong Ngâm rồi trở thành của cô ấy, vẫn khiến Bất Kiến Hàn chịu một cú sốc không hề nhỏ. Nhưng chỉ là một khoảnh khắc, Bất Kiến Hàn nhanh chóng bắt đầu suy nghĩ.
Biên Cừu hỏi: “Sao đột nhiên lại không nói chuyện nữa, đang nghĩ gì vậy?”
“Tôi đang nghĩ…” Bất Kiến Hàn sắp xếp ngôn ngữ của mình một chút: “Nếu búp bê tiến hóa bằng cách ăn thịt người để có được linh hồn và thậm chí là khả năng của người đó, vậy búp bê ăn búp bê khác có linh hồn, sẽ trở thành bộ dạng gì? Tiến hóa, rồi kế thừa khả năng và linh hồn của búp bê đó à?”
“Về lý thuyết thì đúng như vậy.”
“Nói cách khác, cơ thể có thể thay đổi liên tục, nhưng linh hồn thì mãi mãi tồn tại. Nếu một linh hồn không hài lòng với cơ thể búp bê hiện tại của nó, thì hoàn toàn có thể chọn một búp bê khác, để nó nuốt chửng chính mình, như vậy có thể thay đổi hình dạng cơ thể. Bằng cách này, theo một nghĩa nào đó, có thể đạt được sự bất tử.”
Nghĩ như vậy, những con búp bê này trông mạnh mẽ và đáng sợ, nhưng cũng chỉ là những bộ áo vest dùng một lần của linh hồn con người.
“Ý tưởng thú vị đấy.” Biên Cừu ấn ấn vành mũ của mình: “Rất tiếc, nuốt chửng phải trả giá của nó. Mỗi lần bị nuốt chửng, linh hồn con người sẽ bị hao tổn một phần, đầu tiên là ký ức, sau đó là kiến thức, logic, khả năng suy nghĩ,... Dần dần mất đi những thứ này, tương đương với việc mất đi linh hồn, cho đến khi linh hồn hoàn toàn nát vụn. Hơn nữa, nuốt chửng cũng có thể thất bại, một khi thất bại, không chỉ cấp bậc của búp bê sẽ giảm xuống dưới cấp 7, thậm chí còn khiến linh hồn con người bị nuốt chửng trực tiếp nát vụn.” - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Bất Kiến Hàn lập tức nhớ đến búp bê máu cấp 6 có khả năng của Juliet.
Cô ấy dường như là một ví dụ điển hình cho việc nuốt chửng thất bại.
“Vậy nếu búp bê có linh hồn nuốt chửng con người, hoặc búp bê cũng có linh hồn, thì linh hồn mới sẽ thay thế linh hồn cũ sao?”
“Nếu không thất bại, sẽ xuất hiện tình trạng một cơ thể chứa nhiều linh hồn hoặc rơi vào trạng thái điên cuồng, cũng sẽ trở nên mạnh mẽ hơn nữa. Hầu hết các con búp bê khó có thể cưỡng lại sự hấp dẫn của máu thịt và sức hấp dẫn sức mạnh, nhưng mà, những con búp bê cấp cao có đủ lý trí sẽ không lựa chọn làm như vậy.”
Hành động liếm đĩa của những con búp bê kết thúc nhanh như gió cuốn mây tan. Bữa yến tiệc kết thúc, những người tham dự lần lượt rời đi, họ liếm láp ngón tay và môi như thể vẫn chưa đã thèm, lưu luyến rời khỏi cung điện.
Bất Kiến Hàn cảm thấy đã đến lúc nên chia tay với Biên Cừu.
Anh ta tế nhị nói: “Tôi có đánh rơi một số thứ ở tầng ba khu Đông, có lẽ phải quay lại tìm, không làm phiền anh nữa.”
So với những con búp bê cấp cao ở khu Tây con nào con nấy cũng đều có thể đánh bại cậu, thì những con búp bê nhỏ bé ở khu Đông - những con có thể bị cậu tùy ý bỡn cợt lại thân thiện và đáng yêu hơn nhiều. Cậu quyết định quay về khu Đông phát triển thêm một thời gian nữa, rồi sau đó sẽ đến khu Tây để báo thù rửa nhục.
Biên Cừu rõ ràng hiểu được ý tứ ẩn trong lời nói của cậu, ân cần đáp: “Được rồi, vậy ta đưa cậu đến cổng cung điện.”
Hoàn toàn hiểu rõ nỗi e ngại của Bất Kiến Hàn đối với mình, Biên Cừu thậm chí không còn khoác tay dẫn Bất Kiến Hàn vào cung điện như lúc đến, mà sánh bước đi bên cậu, thậm chí còn cẩn thận giữ một khoảng cách an toàn với cậu. Như thể đang ngầm nhắc nhở cậu, ta sẽ không làm gì cậu, cậu có thể chạy trốn bất cứ lúc nào.
Cũng giống như lúc đến, hành lang đầy những con búp bê muôn hình muôn vẻ, thậm chí còn có chút chen chúc. Mắt thấy sắp đến gần cổng cung điện, đám búp bê phía trước đột nhiên dừng lại, chen chúc nhau thành một đám đông, ồn ào khôgn ngớt trước cổng.
“ Xảy ra chuyện gì vậy?” Bất Kiến Hàn phải nhón chân, cố gắng nhìn qua những con búp bê cao lớn để xem chuyện gì đang xảy ra ở phái trước.
“Yên lặng yên lặng!” Từ giữa đám đông búp bê, có một giọng nói nặng nề la to: “Từ bây giờ tất cả mọi người hãy nghe lệnh, những con bằng vải xếp thành một hàng, những con bằng nhựa xếp thành một hàng, những con bằng kim loại xếp thành một hàng, còn tất cả những chất liệu khác xếp thành một hàng riêng!”
Con búp bê ra lệnh đang đội mũ cảnh sát và đeo huy hiệu, vẫy cao một lá cờ nhỏ màu đỏ, cầm loa lớn tiếng chỉ huy những con búp bê. Rõ ràng cấp bậc của nó không hề thấp, những con búp bê sau một lúc hoảng loạn, thực sự đã làm theo chỉ thị, trật tự xếp hàng. Thỉnh thoảng có vài con búp bê không hiểu được tình hình, trong đám đông hét lớn hỏi nó.
Một bộ đồ búp bê thỏ hồng khổng lồ tháo rời phần đầu của nó, cúi người xuống để lộ ra cơ thể rỉ máu và khung thép siết chặt phần thịt, hỏi búp bê cảnh sát: “Tôi được coi là vải hay là kim loại?”
“Vải, ngươi đứng hàng búp bê vải kia!”
Một con búp bê dây rút khác có khớp nối hình cầu, mặc váy ren nhấc váy nó lên, cái miệng bằng gỗ mở ra rồi đóng lại: “Cái này là vải, tôi cũng được coi là búp bê vải à?”
“Không, cái này không tính. Vứt quần áo của ngươi vào hàng vải, ngươi thì đi đến hàng cuối cùng!”
Một chùm bóng bay hydro mỗi quả bóng đều có khuôn mặt khác nhau cố gắng bám sát trần nhà trốn đi, bị cảnh sát búp bê bắt lấy dây buộc kéo xuống, tát bẹp mặt nhét vào chiếc hộp ma thuật đầy lưỡi cưa. Nhà luyện dược lôi hết các thứ lọ lọ chai chai trong túi ra, ném vào hàng cuối cùng, rồi tự đi về phía hàng búp bê vải. Một chiếc xe xúc đất đồ chơi bị đẩy đi hàng nhựa nhiều lần, nhưng lại cứ kiên quyết quay về hàng búp bê kim loại, vì nó tin chắc rằng nó là một chiếc xe sắt thật sự.
Nhân lúc cảnh tượng phân loại rác thải lớn đang diễn ra cực kỳ hỗn loạn, Biên Cừu dẫn theo Bất Kiến Hàn lặng lẽ đứng vào cuối hàng búp bê vải.
Bất Kiến Hàn tiện tay xem thông tin của con búp bê cảnh sát này:
[Cấp 9 – Búp bê cảnh sát: Có rất nhiều thuộc hạ, thích lo chuyện bao đồng, tự xưng là người bảo vệ trật tự. Khả năng kêu gọi tốt đến bất ngờ, có linh hồn thật sự.]
“Được rồi! Yên lặng yên lặng!”
Cuối cùng cũng phân loại búp bê xong rồi, búp bê cảnh sát hắng giọng, hét vào loa:
“Được rồi, tất cả các vị, cảm ơn sự hợp tác của mọi người.”
“Lý do tôi giữ mọi người ở đây là vì tôi vừa nhận được tin từ thuộc hạ rằng khu dân cư phía đông đã trải qua một cuộc biến động xưa nay chưa từng có. Cuộc sống của người dân bị xáo trộn nghiêm trọng, trật tự bị phá hủy một cách khủng khiếp, tất cả các búp bê cấp trung đều đang trong cảnh nước sôi lửa bỏng.”
Đám búp bê hơi xôn xao, trong đó, có một kẻ phát ra tiếng chất vấn: “Nhưng thưa ngài cảnh sát, điều này có liên quan gì đến chúng tôi chứ?”
“Yên lặng yên lặng!” Búp bê cảnh sát hét lớn.
Các búp bê lại im lặng lần nữa.
Búp bê cảnh sát giơ loa chéo lên cao, tiếng “tắc tắc” từ trong loa phát ra, như thể có thể biến thành chữ cái phun ra.
“Mỗi búp bê đều là công dân của vương quốc búp bê vĩ đại, chúng ta được hưởng đất đai, công trình, dầu máy và lò xo của vương quốc búp bê. Vì vậy, để duy trì hòa bình cho vương quốc búp bê vĩ đại, hợp tác với cảnh sát là nghĩa vụ của mỗi công dân!”
Nó vừa nói, thì bên cạnh đột nhiên có một búp bê cảnh giới trung cấp chạy đến, phát ra ánh sáng đỏ nhấp nháy về phía nó. Nó hạ loa xuống, nghiêm nghị nhìn ánh sáng đỏ của búp bê cảnh giới nhấp nháy theo một quy luật nhất định, như thể nhận được tín hiệu nào đó, thỉnh thoảng gật đầu nghiêm nghị.
Một lúc sau, ông ta lại giơ loa lên, huỳnh huỵch hét lớn.
“Vừa rồi, ta nhận được báo cáo từ thuộc hạ, nói rằng sự hỗn loạn ở khu dân cư phía đông hoàn toàn do một kẻ thù xâm phạm vương quốc gây ra! Các thuộc hạ của ta đã nhanh chóng tiến hành điều tra ở vùng hoang dã, quả nhiên, quân đội biên giới của vương quốc và khu rừng bên ngoài biên giới cũng chịu thiệt hại nghiêm trọng! Không nghi ngờ gì nữa, kẻ thù đến từ thế giới khác bên ngoài vương quốc vĩ đại, rất có thể là một tên loài người đa mưu túc trí, thủ đoạn độc ác!” ( truyện trên app tyt )
“Ta hoàn toàn có lý do để nghi ngờ, rằng tên loài người xảo quyệt này đã vượt qua hàng rào bảo vệ khu vực phía đông, xâm nhập vào trung tâm vương quốc, thậm chí có khả năng đang ẩn náu trong số các vị ở đây!”
“Nếu không ngăn chặn, tên loài người đáng sợ này rất có thể gây ra những tổn thất nặng nề cho vương quốc vĩ đại! Xin tất cả mọi người hãy hợp tác thực hiện cuộc điều tra của sở cảnh sát, chúng tôi sẽ ngay lập tức bắt giữ kẻ thù tiềm ẩn này, xử tử công khai để tuyên bố rõ ràng rằng sự uy nghiêm của vương quốc vĩ đại không thể xâm phạm!”
Lời của búp bê cảnh sát vừa dứt, những con búp bê lập tức trở nên sôi sục.
“Trong số chúng ta lại có con người ẩn nấp sao?”
“Trời ơi, nghe thật đáng sợ. Nghe nói con người rất to lớn, sẽ xem búp bê như là đồ chơi, ném cho con non tùy ý chơi đùa, thậm chí tùy vào tâm trạng còn tháo rời tay chân búp bê ra. Ngài ấy đang nói về loại người đó sao?”
“Tôi sẽ lôi hắn ra! Bất kể con người khủng khiếp đến đâu, hắn cũng sẽ trở thành “bữa yến tiệc” thứ hai trong ngày hôm nay!”
Những con búp bê hoặc là sợ hãi, hoặc là tham lam, đều lộ ra vẻ mặt bất thường. Ánh mắt nghi ngờ của chúng cảnh giác nhìn lướt qua nhau, giây trước còn dạt dào tình cảm xem đối phương là bạn nhảy, giây sau ánh mắt nhìn nhau đã như nhìn một món ăn ngon trên đĩa.
Dĩ nhiên, trong đó có rất nhiều ánh mắt không thiện ý, đổ dồn về phía Bất Kiến Hàn – kẻ có khuôn mặt xa lạ, lai lịch đáng ngờ.
Loài người khủng khiếp được truyền thuyết miêu tả là đa mưu túc trí, thủ đoạn tàn nhẫn, sắp mang đến thảm họa cho vương quốc vĩ đại, lưng căng cứng, không chút do dự nhảy lên.
Cậu ôm chặt lấy vai của ảo thuật gia, treo cả người lên cổ đối phương, hôn mạnh vào gò má tái nhợt của đối phương: “Biên Cừu cứu tôi với!”
Đùi thật thơm.