Đây là con búp bê cấp cao nhất mà Bất Kiến Hàn từng gặp.

Cậu cảm thấy toàn thân căng thẳng, đôi chân treo lơ lửng trên cánh tay đối phương như đang đối diện với hàng trăm lưỡi dao sắc bén, sống lưng như bị đâm bởi những chiếc gai lạnh buốt. Nhưng cậu thậm chí không dám cử động, chỉ có thể nắm chặt vai của ảo thuật gia, đầu óc vận hành nhanh chóng.

Ảo thuật gia này mang lại cho cậu một cảm giác quen thuộc, cậu chắc chắn rằng mình đã từng gặp đối phương rồi. Gần như ngay lập tức, cậu nhớ đến trận chiến diễn ra ở đại sảnh tầng một, khi cả đoàn xiếc cùng tấn công. Nhưng cậu không thể chắc chắn rằng ảo thuật gia trước mắt và người mà cậu đã thấy ở dưới tầng có phải là cùng một người không, bởi vì cảm giác mà họ mang lại không hoàn toàn giống nhau.

Ảo thuật gia này không chỉ không vạch trần việc cậu xâm nhập vào khu vực phía Tây của tầng ba, mà còn chủ động giúp cậu che giấu nữa. Đây là vì lý do gì? Liệu đối phương có thuộc phe NPC thân thiện không, hay còn có âm mưu gì khác?

Chắc cũng không đến mức âm mưu gì… Dù sao thì một con búp bê cấp sáu đã đủ khiến cậu chạy tán loạn, còn con búp bê cấp chín này muốn giết cậu, e rằng chỉ cần nhấc tay một cái là xong.

Chẳng lẽ búp bê cũng phân chia thành phe thiện và phe ác nữa hả?

Ý nghĩ lạ lùng này vừa lóe lên, cậu liền liên tưởng đến một câu trong mô tả nhân vật của ảo thuật gia: “Có một linh hồn thực sự.”

Linh hồn thực sự là gì?

Có phải là khả năng suy nghĩ của riêng mình, có sự hiểu biết về vương quốc búp bê và sự tồn tại của bản thân hay không? Nếu vậy, những con búp bê cấp cao có linh hồn đều sẽ có tính cách riêng biệt nhỉ?

Nếu điều này là thật, thì hành động đột ngột giải cứu cậu của ảo thuật gia cũng trở nên hợp lý.

Nhưng ngay sau đó, một câu hỏi khác liền xuất hiện.

Linh hồn được gọi là thực sự này từ đâu mà có?

Nếu nó được tự nhiên sinh ra khi búp bê tiến hóa, thì những con búp bê cấp cao với ngoại hình không khác con người là mấy, khi được tiêm vào một linh hồn, thì chúng khác gì với con người thật? Còn nếu linh hồn không phải do búp bê tự sản sinh, thì những linh hồn này từ đâu mà đến?

Hình ảnh Juliet bị búp bê nuốt chửng và biến thành người máu đột nhiên hiện lên trong đầu Bất Kiến Hàn.

Suy nghĩ bất ngờ này khiến lòng cậu lạnh ngắt, cảm giác rét buốt lan tỏa khắp cơ thể.

Gương mặt dưới lớp mặt nạ của cậu cứng lại đến mức tê dại, cậu cảm thấy cơ thể mình cứng nhắc như một con búp bê. Ảo thuật gia dường như đã nhận ra sự căng thẳng của cậu, mỉm cười nhẹ nhàng và dùng tay vỗ nhẹ lên đùi cậu như để an ủi.

“Các ngươi làm bảo bối của ta sợ rồi đấy.” Ảo thuật gia nói với người máy cao lớn, rồi nâng chiếc gậy trong tay lên và khẽ chạm vào vành chiếc mũ lễ: “Được rồi, buổi dạ tiệc sắp bắt đầu, ta đoán là các ngươi đều không muốn làm điều gì khiếm nhã như đến muộn vào thời khắc quan trọng nhất của nhà vua, có đúng không?”

Người máy cao lớn vẫn còn chút nghi ngờ, nhưng rõ ràng cấp độ của anh ta không đủ để chất vấn lời của ảo thuật gia. Dưới sự nhắc nhở của con thỏ khổng lồ, anh ta xin lỗi ảo thuật gia, rồi bước đi những bước nặng nề hướng về phía cung điện.

Bất Kiến Hàn ngay lập tức nhân cơ hội tra thông tin về người máy cao lớn và con thỏ khổng lồ.

[Chiến binh cơ khí cấp bảy: Sản phẩm kết hợp công nghệ cao và búp bê, mang trong mình giấc mơ của vô số thanh thiếu niên nhiệt huyết. Có linh hồn thực sự, sức chiến đấu mạnh mẽ, là một trong những thế lực mới nổi trong Vương quốc búp bê.] - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

[Búp bê thỏ cấp tám: Bộ trang phục thỏ hồng khổng lồ, không rõ bên trong chứa gì. Có linh hồn thực sự, giỏi nhảy và đánh đấm, người ta thường nói rằng màu càng hồng, đánh càng đau.]

Khi người máy chiến binh và búp bê thỏ đi khỏi tầm mắt, Bất Kiến Hàn thử thăm dò nói với ảo thuật gia: “...Có thể thả tôi xuống không?”

Bị người ta vác như thế này, cậu cảm thấy vô cùng khó chịu. Cảm giác như có một hàng gai mọc dưới mông mình, nhưng cậu lại không dám tự mình chỉnh lại tư thế.

“Cậu có tin không, chỉ cần ta thả cậu xuống ngay bây giờ, lập tức cậu sẽ bị những con búp bê qua đường xé xác và chia nhau ăn thịt đấy?” Ảo thuật gia nhẹ nhàng nói, giọng điệu êm ái như đang thủ thỉ lời tình tứ: “Đã lâu rồi búp bê cấp cao mới thấy một con người dám một mình xâm nhập vào khu vực phía Tây đó.”

Bất Kiến Hàn lập tức thẳng lưng, ngồi ngoan ngoãn, tỏ vẻ như chưa có gì xảy ra.

“Hình như trên người cậu có gì đó che giấu mùi của con người. Nếu không, ngay khi cậu bước vào khu vực phía Tây, cậu sẽ thấy mắt những con búp bê phát ra ánh sáng xanh nhìn cậu như nhìn một đĩa gà nướng da giòn, ướp tẩm gia vị và mật ong, tỏa hương thơm lừng.”

Ảo thuật gia vừa nói, vừa bế Bất Kiến Hàn tiến về phía cung điện của Vua.

Sự so sánh sinh động này làm Bất Kiến Hàn cảm thấy đói bụng. Cậu vô thức đặt tay lên bụng, rồi hỏi: “Vậy còn ngài?”

“Ta? Ta không giống họ.”

Ảo thuật gia nói rồi bế Bất Kiến Hàn lên cao, rồi sau khi chắc chắn cậu đã ngồi vững lại tiếp tục bước lên những bậc thang bạch kim, tiến vào cánh cửa lớn của cung điện.

“Ta tên là Biên Cừu.” Ảo thuật gia nói: “So với tên gọi của loại búp bê hay mã số xuất xưởng, ta thích được người khác gọi theo cách của con người hơn. Nếu cậu muốn ra khỏi cung điện mà vẫn còn nguyên vẹn tứ chi thì hãy nghe lời một chút, đóng vai bạn nhảy của ta cho tốt. Sau khi điệu nhảy này kết thúc, ta sẽ đưa cậu rời khỏi đây, bảo vệ cậu trong lãnh địa của ta.”

Bất Kiến Hàn cảm thấy vô cùng vinh dự. Đây là lần đầu tiên trong trò chơi kỳ quặc này, cậu cảm nhận được cảm giác dựa dẫm vào một người có thế lực.

Có không ít búp bê đang đến cung điện, hầu hết là từ cấp bảy đến cấp tám, gần như không thấy búp bê cấp chín xuất hiện.

Bất Kiến Hàn sử dụng hệ thống để xem thông tin của từng con búp bê, trong lòng âm thầm phân loại chúng.

Búp bê từ cấp một đến cấp ba rõ ràng là đám tốt thí, hoạt động ở tầng bốn, số lượng nhiều vô kể, sức tấn công thì yếu, hầu như đều được sản xuất từ một khuôn mẫu. Thỉnh thoảng có một vài búp bê cấp cao bị đày xuống tầng bốn, nhưng rõ ràng không thường thấy lắm. Những búp bê từ cấp bốn trở lên đều hoạt động ở tầng ba, trong đó búp bê từ cấp bốn đến cấp sáu được coi là búp bê trung cấp, hoạt động ở khu vực phía Đông. Những búp bê này đã phân hóa thành các loại khác nhau với khả năng đặc trưng riêng, hình dáng cũng trở nên cá nhân hóa hơn.

Khi tiến hóa lên cấp bảy đến cấp chín, chúng thuộc về búp bê cấp cao, chủ yếu hoạt động ở khu vực phía Tây tầng ba. Theo quan sát của Bất Kiến Hàn, mỗi con búp bê từ cấp bảy trở lên đều là độc nhất vô nhị, có tính cách riêng biệt, nếu không phải hình dạng chúng kỳ quái, thì trông chúng chẳng khác gì một nhóm người.

Nếu viết một cuốn sách về quá trình tiến hóa của những con búp bê này, Bất Kiến Hàn nghĩ có thể đặt tên là “Vương quốc búp bê: Sản xuất hàng loạt cho đến tùy chỉnh cao cấp”.

Bất Kiến Hàn thầm tự hỏi về cấp độ của "Vua" trong Vương quốc Búp bê. Liệu ông ta có cùng cấp độc cấp chín như Biên Cừu hay không? ( truyện trên app tyt )

Ngay khi cậu định hỏi Biên Cừu, đối phương dường như đã đoán được ý định của cậu. Bàn tay không ôm lấy cậu của Biên Cừu nhẹ nhàng giơ lên, ngón trỏ đặt lên môi, ra hiệu cho cậu im lặng.

Chỉ lúc này Bất Kiến Hàn mới nhận ra rằng họ đã bước vào sảnh khiêu vũ của cung điện. Sảnh rất rộng rãi, cột trụ và vườn hoa đều làm bằng đá cẩm thạch trắng, xung quanh là các chân đèn và trang trí bằng vàng ròng. Trên trần nhà là hai mươi bốn cửa sổ kính màu, mỗi cửa sổ có hoa văn khác nhau. Ánh sáng chiếu xuyên qua kính màu, tạo ra một bầu không khí rực rỡ như một đại dương đa sắc, khiến cả hội trường lấp lánh lung linh.

Do tò mò về gương mặt mới, nhiều búp bê trong sảnh đều nhìn Bất Kiến Hàn với ánh mắt đầy tìm tòi và thích thú. Nếu phải mô tả, Bất Kiến Hàn cảm thấy như họ đang nhìn thấy một người thanh tâm quả dục trong nhiều năm đột nhiên lại có hứng thú yêu đương vậy.

Một số búp bê cấp tám dũng cảm tiến đến bắt chuyện: "Ảo thuật gia, đây là đứa trẻ mới mà ngài vừa tạo ra à?"

"Đúng vậy, trông nó có sinh động không?" Biên Cừu mỉm cười, nói, rồi đặt Bất Kiến Hàn xuống đất. Anh nắm lấy cổ tay Bất Kiến Hàn nâng lên cao, buộc cậu phải nhón chân, như thể đang trưng bày một món đồ tuyệt tác.

"Ồ, làn da mịn màng thật đấy, các khớp nối cũng rất linh hoạt! Nhưng có lẽ nên thay một bộ trang phục mới đẹp hơn. Chắc cậu ta sẽ sớm tiến hóa lên cấp bảy nhỉ?"

"Hy vọng là vậy. Nếu không ta làm sao dám dẫn cậu ấy tới dự vũ hội của Vua?"

Nói xong, Biên Cừu lại bế Bất Kiến Hàn lên, để cậu nằm gọn trên cánh tay mình. Bất Kiến Hàn mắt nhìn xa xăm, toàn thân cứng ngắc, cố gắng đóng vai một món đồ chơi vô hồn.

Đợi cho những người bắt chuyện rời đi, Bất Kiến Hàn mới hỏi Biên Cừu: "Các ngươi, búp bê, cũng có thể tạo ra búp bê khác sao?"

"Con người chẳng phải cũng tạo ra con người sao?" Biên Cừu đáp một cách mơ hồ, rồi thêm vào một lời giải thích nghiêm túc hơn: “Tất cả búp bê trong vương quốc này đều do Vua tạo ra. Ngài là chủ nhân của chúng ta, cũng là cha của chúng ta."

"Ra là vậy."

Trong lúc họ nói chuyện, những búp bê xung quanh dần yên lặng.

Trong bầu không khí tĩnh mịch, Bất Kiến Hàn cũng không dám hỏi thêm gì nữa, chỉ lặng lẽ ngẩng đầu lên. Cậu nhìn thấy trước mặt mình là một người đàn ông và một người phụ nữ, người đàn ông trân trọng nâng tay phải của người phụ nữ, cùng nhau từ từ bước xuống từ bậc thang bạch kim ở trung tâm đại sảnh.

Người đàn ông đội vương miện vàng nguyên chất đính đá quý với tấm áo choàng đỏ rực kéo dài sau lưng. Ánh mắt ông không rời khỏi người phụ nữ bên cạnh, tràn đầy sự quan tâm.

Người phụ nữ đó trang điểm đậm, mặc một bộ váy dài lộng lẫy, trang trí đầy hoa hồng và đá quý. Cô cúi thấp đầu, trên má có hai dòng lệ máu chảy xuống, trông như một xác chết đang đi, chưa từng thức tỉnh.

[Vua – cấp 10: Vua của Vương quốc Búp bê, chủ nhân và là người sáng tạo ra mọi thứ trong thế giới này, cha của tất cả búp bê.

[Hoàng hậu – cấp 9: Búp bê cấp cao duy nhất không có linh hồn, hoàng hậu đang chìm trong giấc ngủ dài. Không biết điều gì sẽ xảy ra khi cô thức tỉnh?]

Bất Kiến Hàn ngay lập tức nhìn về phía Vua. Khuôn mặt góc cạnh của ông ta được bao phủ những vệt sáng từ cửa sổ kính màu chiếu xuống, chính là khuôn mặt của Pierre, người mà cậu đã gặp trong nhà hàng ở tầng một!

Đây mới là mục tiêu thực sự mà cậu cần ám sát!

Cả Vua và Hoàng hậu đều chỉ có phần mô tả nền tảng, không có thông tin gì về khả năng của họ. Điều này đồng nghĩa với việc nếu Bất Kiến Hàn muốn đối đầu với họ, cậu sẽ phải tự mình tìm hiểu và xác định cách thức chiến đấu.

"Thật vui khi gặp lại các vị ở đây. Mỗi khi tiếng chuông của chim oanh vàng vang lên, điều đó có nghĩa là chúng ta sắp chào đón một người bạn mới." Vua, người có khuôn mặt giống hệt Pierre, trầm giọng nói. "Giờ đây, hãy cùng chúng ta chào đón sự ra đời của người bạn mới bằng vũ hội trang trọng nhất!"

Khi lời nói của ông ta kết thúc, những búp bê trong đại sảnh reo hò vui sướng, và dàn nhạc giao hưởng đã chuẩn bị sẵn bắt đầu chơi một bản nhạc tươi vui. Các búp bê nắm tay nhau, bắt đầu nhảy múa, bất kể hình dáng, hành động kỳ lạ hay cứng nhắc của chúng, tất cả đều không làm giảm đi niềm vui của bọn họ.

Biên Cừu cũng đặt Bất Kiến Hàn xuống, cúi người thực hiện một động tác lịch thiệp, đưa tay ra: "May I?"

Bất Kiến Hàn liền đặt tay lên lòng bàn tay của Biên Cừu.

Sự chênh lệch về chiều cao của họ khá lớn, nếu muốn đặt tay lên vai Biên Cừu, Bất Kiến Hàn sẽ phải nhón chân. Biên Cừu nhanh chóng thích nghi, đổi vai trò, đặt tay lên vai Bất Kiến Hàn, để cậu ôm eo mình, rồi tự mình nhảy theo bước của nữ.

"Ngài không phải là ảo thuật gia sao? Chẳng lẽ không thể dùng phép thuật đặc biệt nào đó để đưa tôi trở lại chiều cao ban đầu sao?" Bất Kiến Hàn phàn nàn: “Chẳng hạn như một cú tăng chiều cao ngoạn mục."

Biên Cừu mỉm cười: "Cậu cũng nói rồi, ta là ảo thuật gia, không phải pháp sư. Nhưng ta có thể rút ra từ chiếc mũ một đôi cà kheo cho cậu, với điều kiện cậu không ngã khi nhảy trên đó."

"Tôi xin nhận ý tốt của ngài."

Bước nhảy cuối cùng là một động tác nam chính nâng cao tay nữ chính, để nàng xoay một vòng trong vòng tay của mình. Với chiều cao của Bất Kiến Hàn, việc thực hiện động tác khó nhằn này rõ ràng là không thể, ngay lập tức, cậu và Biên Cừu lại đổi vai trò, trở lại bước nhảy của nam và nữ.

Biên Cừu nắm tay Bất Kiến Hàn, xoay cậu một vòng, cậu buộc phải tiến gần vào vòng tay của ảo thuật gia, cả hai động tác dừng lại.

Nhân cơ hội gần gũi này, Bất Kiến Hàn khẽ hỏi: "Tại sao ngài lại che giấu cho tôi?"

"Ta đã nói rồi, ta không giống họ." Biên Cừu cũng nhẹ giọng đáp lại, giọng nói mang theo chút vui vẻ: “Từ khi ta bắt đầu có ý thức, trong đầu ta đã có nhiều suy nghĩ lộn xộn, rời rạc. Những ý nghĩ kỳ lạ này liên tục làm nhói đau trong đầu tôi, cảnh báo ta rằng ‘ngươi không phải một món đồ chơi, ngươi là con người thật sự’."

"Ta không biết những ý nghĩ đó đến từ đâu, nhưng ta rất tò mò về chúng. Ta rốt cuộc là cái gì? Sinh ra vì lý do gì, và sẽ chết vì lý do gì? Ta không thể ngừng suy nghĩ về những câu hỏi này. Cho đến khi cậu xuất hiện, ngay từ cái nhìn đầu tiên, tôi đã có một cảm giác quen thuộc lạ thường."

"Trực giác mách bảo ta rằng cậu rất quan trọng, và ta phải bảo vệ cậu. Cảm giác lạ lùng này không ngừng thôi thúc ta rằng có lẽ trên người cậu, ta có thể tìm thấy lời giải đáp cho tất cả những băn khoăn của mình."

"Tất nhiên, cậu có thể không hiểu cảm giác này, vì cậu không trải nghiệm nó trực tiếp." Biên Cừu nói khẽ, hơi thở của anh như làn gió nhẹ lướt qua tai Bất Kiến Hàn: “Ta sẽ dùng cách giải thích dễ hiểu hơn, để cậu có thể hiểu."

"Ta cảm thấy rằng đối với cậu, ta như đã yêu từ cái nhìn đầu tiên."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play