Khoảng chừng mười giây sau, màn đêm dần tan đi.
Bất Kiến Hàn vẫn còn chưa hết hoảng, tới khi hoàn hồn, cậu nhận ra mình vẫn đang ngồi trên bồn cầu.
Vẫn là nhà vệ sinh quen thuộc, vẫn là khung cảnh nhìn ra phòng bếp ban nãy. Người đàn ông đeo tạp dề quen thuộc, vẫn đang ngân nga ca khúc lạc điệu quen thuộc lần trước.
Phần tóm tắt kịch bản lại hiện ra trước mắt, Bất Kiến Hàn gạt tay tắt nó đi, cất tiếng gọi hệ thống:
“Này? Hệ thống 301, hệ thống 301 có đó không?”
Giọng nam dí dỏm dễ nghe tức khắc vang lên: [Chào cậu, người chơi thân mến. Hệ thống 301 trung thành tuyệt đối rất sẵn lòng phục vụ cho cậu.]
“Khi chết trong phó bản có bị đánh rơi vật phẩm, hay là có hình phạt vì mất mạng nào không?” Bất Kiến Hàn không nắm chắc lắm nên hỏi vô cùng cặn kẽ: “Ví dụ như thất bại quá số lần quy định sẽ bị giảm chỉ số, hay là gia tăng độ khó gì gì đó chẳng hạn.”
[Trong trò chơi “Mô Hình Thế Giới” không có khái niệm chịu phạt vì mất mạng, xin người chơi hãy yên tâm tham gia, tự tin trải nghiệm niềm vui mà trò chơi mang đến cho cậu.]
“Vậy có chức năng lưu quá trình không?” Bất Kiến Hàn lại hỏi: “Ví dụ như phòng an toàn hay địa điểm lưu trò chơi chẳng hạn. Có thể báo trước cho tôi biết cơ chế hoạt động của chức năng này không?”
Trong lúc đặt câu hỏi, dường như Bất Kiến Hàn lại nghe thấy tiếng đổ vỡ ở trên lầu, cùng với tiếng bước chân của người đàn ông đeo tạp dề đi lên phía trên.
Dù nghe thấy, nhưng Bất Kiến Hàn lại chẳng bận tâm mà chăm chú đợi hệ thống trả lời câu hỏi của mình. Theo lý mà nói, địa điểm khi tiến vào kịch bản này tương đối an toàn. Chỉ cần không tự đi tìm đường chết, chạy khắp nơi kích hoạt cơ chế tử vong, thì boss sẽ không chủ động tới tìm cậu gây khó dễ.
[Trò chơi “Mô Hình Thế Giới” tạm thời không có chức năng lưu quá trình. Nhiều chức năng khác của trò chơi đang được phát triển và hoàn thiện, kính mong người chơi hãy chú ý theo dõi. Nếu như có gì thắc mắc hay cần góp ý, cậu có thể đợi tới khi rời khỏi kịch bản này, gửi ý kiến đáng quý của cậu vào “Hộp thư người chế tác”, người nhận được ý kiến đóng góp sẽ phản hồi lại với cậu sau một ngày làm việc.]
Không có chức năng lưu quá trình? Bất Kiến Hàn có dự cảm chẳng lành. Vậy chẳng phải đồng nghĩa với việc chỉ có thể qua ải trong một mạng, nếu như chết đi thì sẽ quay trở lại vạch xuất phát, không giữ lại được gì hay sao?
Cậu chưa chịu từ bỏ ý định, hỏi dò thêm lần nữa: “Nếu như tôi liên tục thực hiện sai trong quá trình chơi trò chơi, dẫn tới việc cho dù không chết cũng không thể qua ải được, vậy thì phải làm như thế nào?”
[Thực hiện sai dẫn đến mất mạng, người chơi sẽ được đưa trở lại điểm xuất phát của kịch bản, tiếp tục vượt ải lại từ đầu, đến bao giờ người chơi qua ải mới thôi.]
Vậy nói trắng ra, cậu vẫn phải dùng một mạng qua ải mới xong chuyện hay sao?
Bất Kiến Hàn cảm thấy không ổn chút nào.
Đây là trò chơi lùa gà gì đấy hả? Dựng hình nhân vật tồi tàn, cốt truyện chẳng đâu vào đâu, mà chức năng lại còn không đầy đủ, trải nghiệm trò chơi cực kỳ kém. Tính đến bây giờ, cậu mới tham gia trò chơi chưa tới mười phút, có còn kịp trả hàng hoàn tiền không?
Bất Kiến Hàn nói chắc như đinh đóng cột: “Tôi muốn đăng xuất! Tôi muốn ra khỏi trò chơi! Ngay bây giờ, ngay lập tức!”
Điều tồi tệ hơn bây giờ mới tới.
[Trò chơi “Mô hình thế giới” tạm thời không có chức năng đăng xuất. Nhiều chức năng khác của trò chơi đang được phát triển và hoàn thiện, kính mong người chơi hãy chú ý theo dõi. Nếu như có gì thắc mắc hay cần góp ý, cậu có thể đợi tới khi rời khỏi kịch bản này, gửi ý kiến đáng quý của cậu vào “Hộp thư người chế tác”, người nhận được ý kiến đóng góp sẽ phản hồi lại với cậu sau một ngày làm việc.]
Không có chức năng đăng xuất?
Trong lòng Bất Kiến Hàn gào thét một từ tiếng Anh bốn ký tự bắt đầu bằng chữ F, cậu trợn mắt há mồm, thậm chí còn quên luôn cả tiếng bước chân dồn dập của người đàn ông đeo tạp dề.
Ép mua ép bán thật đấy à?!
Trong nháy mắt, Bất Kiến Hàn lâm vào cảnh chỉ cần đi sai một bước cũng bỏ mạng, chết rồi lại phải hồi sinh, muốn rời đi thì chỉ còn cách vượt qua trong một lần mà không chết. Thậm chí cậu còn nghi ngờ lời nói “không có chức năng đăng xuất”, vốn là để đề phòng người chơi phát hiện ra game này là thứ rác rưởi, chơi được vài phút đã đòi trả hàng hoàn tiền nên mới nói nhăng nói cuội.
Ấy thế nhưng, sau khi lục lọi toàn bộ giao diện trò chơi, cuối cùng Bất Kiến Hàn cũng nhận ra
Thật! Sự! Không! Có! Tính! Năng! Đăng! Xuất!
Cậu muốn tố cáo game này giam lỏng người chơi phi pháp ngay bây giờ.
Nhưng trước khi thông báo, còn phải qua được ải này đã.
Cậu còn đang đắm chìm trong tuyệt vọng, tiếng bước chân “lộp cộp” càng lúc càng gần, có người đi tới trước cửa nhà vệ sinh, đột nhiên dừng bước.
Bất Kiến Hàn ngước mắt nhìn, không kịp trở tay, cậu và người đàn ông đeo tạp dề đang chuẩn bị giải quyết nỗi buồn bốn mắt nhìn nhau… À không, bốn tay chạm nhau.
Người đừng lặng im đến thế…
Trong khoảnh khắc hóa đá này, Bất Kiến Hàn bần thần nhớ ra một chuyện, hình như ở phần tóm tắt cốt truyện, kịch bản này đã tuyên bố nhiệm vụ đầu tiên.
[Cậu đã tiến vào biệt thự nhà họ Lâm, hãy chào hỏi người thân của cậu ta một cách thân thiện.]
Chẳng lẽ lần trước bị chém lia lịa là do cậu chưa chào hỏi thật thân thiện à?
Bất Kiến Hàn từ tốn giơ tay lên, gượng cười sao cho cởi mở nhất có thể: “Hi ~”
Người đàn ông đeo tạp dề cũng từ tốn giơ con dao phay dính máu lên.
Lần thứ hai bị chém chết, Bất Kiến Hàn kỳ cũng ít nhiều hiểu được tâm tình của tên đeo tạp dề kia.
Suy cho cùng, trong tình huống cấp bách kia, đột nhiên trông thấy một tên chẳng có gì ngoài hai cánh tay xuất hiện trong nhà mình, rõ ràng chẳng có cơ thể mà lại chiếm nhà vệ sinh mà mình không chịu đứng dậy. Rơi vào tình cảnh ấy, ai cũng sẽ nổi trận lôi đình.
Điều duy nhất khiến cậu cảm thấy khó hiểu là, mục đích ban đầu của người làm ra trò chơi này là gì? Rốt cuộc kẻ đó muốn làm một trò chơi kinh dị, hay là game giải đố mất não.
Sau mấy lần bỏ mạng, cuối cùng Bất Kiến Hàn cũng nắm rõ được quỹ đạo di chuyển và hành tung của người đàn ông đeo tạp dề, hơn nữa còn vạch ra được phương hướng giải quyết chính xác.
Sau khi trò chơi bắt đầu, trên lầu sẽ xuất hiện âm thanh kỳ lạ, khiến người đàn ông đeo tạp dề phải lên đó xem xét tình hình. Theo đó, Bất Kiến Hàn buộc phải chuồn khỏi nhà vệ sinh trong khoảng thời gian này, đi xuyên qua phòng khách, mở cửa lớn của biệt thự lao ra ngoài. Hơn nữa, cậu còn phải khóa kỹ cửa biệt thự trước khi người đàn ông đeo tạp dề trở lại.
Sau đó, cậu cần phải trèo ra khỏi cổng hàng rào ở vườn trước, bấm chuông cửa, đứng đợi bên ngoài, chờ người đàn ông đeo tạp dề đến mở cửa cho mình, cuối cùng là chào hỏi người đàn ông đó bằng thái độ thân thiện nhất có thể.
Một loạt động tác lưu loát như nước chảy mây trôi, thành thạo tới nỗi khiến người ta đau xót.
Chỉ khi làm vậy, cậu mới có thể trở thành vị khách được mời đến tham gia bữa tiệc, được tiếp đón nhiệt tình, chứ không phải kẻ trộm xâm phạm gia cư bất hợp pháp, để người ta vung đao giết chết mà chưa kịp nói rõ ngọn ngành.
Vì thế, sao không để điểm xuất phát của cậu nằm bên ngoài biệt thự luôn đi? Sao cứ phải đặt cậu vào nhà vệ sinh như thế?!
Trong lòng Bất Kiến Hàn oán thán, kêu gào, nhưng khuôn mặt lại nở nụ cười lịch thiệp, sau khi tiến vào biệt thự, cậu ngồi lên chiếc sô pha trong phòng khách trước sự tiếp đón của người đàn ông đeo tạp dề. ( truyện trên app tyt )
[Nhiệm vụ trước mắt: Cậu đã tiến vào biệt thự nhà Lâm Thất, hãy chào hỏi người nhà của cậu ta một cách thân thiện.] [Đã hoàn thành]
[Nhiệm vụ trước mắt: Tìm kiếm vị trí của Lâm Thất.]
Sau khi thông báo nhiệm vụ hoàn thành, hệ thống tuyên bố nhiệm vụ mới. Thấy nhiệm vụ lần này có tính định hướng cao hơn hẳn, Bất Kiến Hàn mới có cảm giác, cuối cùng cốt truyện chính của trò chơi kinh dị này cũng bắt đầu rồi.
“Anh là bạn của anh Thất phải không? Tên tôi là Lâm Bát, tôi là em trai của anh ấy.” Trước ánh mắt ngờ vực của Bất Khiến Hàn, người đàn ông đeo tạp dề tự xưng “Lâm Bát” bắt đầu nhiệt tình giới thiệu với cậu về hoàn cảnh gia đình mình: “Tôi là người nhỏ nhất trong nhà… Đúng vậy, nhà tôi có tất cả tám anh em. Từ trước tới nay, ba mẹ tôi luôn muốn có một mụn con gái, nhưng lại không sinh được. Đến tận lúc tôi chào đời bọn họ cũng không thành công, sau đó mới chịu từ bỏ… Ha ha, lạc đề quá rồi. Hôm nay anh tới nhà tôi là để tìm anh Thất sao?”
“Ừm, đúng vậy, có vài việc tôi muốn nhờ cậu ấy giúp đỡ.” Bất Kiến Hàn không phủ nhận, ngoài ra còn bóng gió mớm cung NPC này để moi thêm chút manh mối: “Thật ra cả tuần nay tôi không hề liên lạc được với Lâm Thất. Mấy ngày gần đây cậu có gặp được cậu ấy không?”
“Hả? Ngày nào anh Thất chẳng về nhà?” Nghe Bất Kiến Hàn nói mình mất liên lạc với Lâm Thất, Lâm Bát tỏ vẻ kinh ngạc: “Nhưng ngày nào anh ấy cũng chỉ về một lát rồi đi, không thường xuyên ở nhà qua đêm. Chuyện công việc, anh ấy cũng chẳng mấy khi nói với người nhà, vậy nên tôi cũng không rõ anh ấy đi đâu, làm gì. Nói mới nhớ, hôm nay anh ấy còn chưa về nhà nữa kìa. Bây giờ cũng sắp tới giờ dùng bữa tối rồi. Hay là thế này đi, anh cứ nán lại nhà tôi đợi một lát, ăn tối xong rồi hãy đi, có khi chỉ một lát nữa là anh ấy về đến nơi rồi.”
Bất Kiến Hàn gật đầu: “Được thôi, vậy làm phiền cậu nhé.”
Lâm Bát quay trở lại phòng bếp, tiếp tục hoàn thành bữa tối phong phú của mình. Cậu ta vừa quay lưng lại đã để lộ cặp mông vểnh trắng trẻo nõn nà của mình. Cảnh tượng ấy đập thẳng vào mắt Bất Kiến Hàn. Tức thì, cậu hít sâu một hơi để giữ bình tĩnh, nhắm nghiền hai mắt giả vờ không trông thấy.
Có thời gian thì làm lâu, gấp gáp thì làm nhanh. Mới đó mà Lâm Bát đã vào bếp được hơn nửa giờ đồng hồ.
Cậu có thể nghe được tiếng xào nấu phát ra từ trong bếp không ngừng nghỉ, mùi thức ăn nóng hổi thơm phức tỏa ra từ khe cửa, khiến Bất Kiến Hàn càng ngửi càng thấy đói. Từng món ăn được bày lên bàn, gồm có thịt xào ớt xanh, thịt băm đảo rau cần, thịt phi lê ướp tiêu đen, thịt nấu cà chua, thịt kho tàu, nộm rau thơm bỏ thịt, thịt xiên nướng… Liền tù tì mười mấy món, thậm chí còn có thêm một bát canh sườn trong veo, thơm ngào ngạt.
Sau khi bày món ăn cuối cùng lên bàn, Lâm Bát gọi: “Cơm canh xong rồi đây!”
Bất Kiến Hàn đứng dậy. Trông thấy chiếc tạp dề nhàu nhĩ dính đầu máu và dầu mỡ trên người Lâm Bát và cơ thể đang thả rông của cậu ta, cậu muốn nói lại thôi.
Lâm Bát hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Bất Kiến Hàn hỏi lại vô cùng tế nhị: “Cậu… Không định thay bộ đồ khác rồi mới dùng bữa sao?”
Lâm Bát cúi đầu nhìn cơ thể săn chắc dẻo dai của mình. Hẳn là đã nhận ra mình không mặc gì ngoài chiếc tạp dề bẩn thỉu này, Lâm Bát vô cùng sửng sốt, vội vàng tạ lỗi với Bất Kiến Hàn: “Ngày thường ở một mình, tôi đã quen như vậy rồi, vậy thì việc ăn ở sẽ thuận tiện hơn nhiều. Ngại quá, xin thứ lỗi. Nếu như anh thấy không ổn, vậy thì tôi sẽ lên lầu đi vệ sinh một lát, rồi tiện đường mặc quần áo sạch luôn.”
Dứt lời, quả nhiên cậu ta quay gót lên lầu.
Bất Kiến Hàn nhìn Lâm Bát cất bước lên cầu thang. Vì lần này cặp mông tròn trịa của cậu ta đã bị lan can che mất nên hiệu quả thị giác không đáng sợ như hai lần trước. Khi trông thấy vùng lưng săn chắc, khỏe khoắn của cậu ta, Bất Kiến Hàn nhận ra từ phần lưng đến xương cụt của cậu ta có một vệt đen dài, nhăn nhúm như vết sẹo do kim khâu gây ra vậy.
Lỡ như đây là hình xăm của người ta thì sao? Bất Kiến Hàn cũng không nghĩ nhiều, cậu nằm nhoài ra ghế sô pha, đợi Lâm Bát mặc quần áo rồi quay lại.
Ít lâu sau, cửa lớn của biệt thự kêu lên “kẽo kẹt” mấy lần, sau đó, có người đẩy cửa bước vào.
Trông thấy Bất Kiến Hàn đang ngồi ở phòng khách, người kia vô cùng kinh ngạc: “Này, sao cậu lại ở đây?”
Không rõ vì sao đối phương lại nhận ra mình chỉ bằng một cặp “cánh gà ngâm ớt”, Bất Kiến Hàn giật bắn cả người, đứng bật dậy khỏi ghế sô pha, không nói nên lời.
Người vừa mở cửa bước vào, không ai khác ngoài Lâm Thất tưởng chừng đã bặt vô âm tín.