Bất Kiến Hàn lại mơ thấy những thứ khiến cậu khó lòng hiểu nổi.

Có những âm thanh xa lạ không ngừng điên cuồng, hỗn độn lải nhải bên tai cậu, nói bằng thứ ngôn ngữ mà cậu không thể hiểu. Cậu cảm thấy mình nắm rõ từng phát âm, nhưng khi cố gắng ghép các từ lại thành câu để suy nghĩ kỹ, đầu cậu lại đau như búa bổ, rơi vào trạng thái mơ hồ.

Những mảng màu quá mức sặc sỡ trong ý thức bị bóp méo, uốn lượn, cậu cảm thấy mình như một kẻ điên bị trúng độc thần kinh, hỗn loạn đảo điên, bệnh tật ăn sâu vào xương tủy.

Có người không ngừng gọi cậu từ nơi xa xôi: "Tỉnh dậy, mau tỉnh dậy đi! Tôi nghĩ cậu vẫn còn cứu được…”

Cậu toát mồ hôi lạnh, cố gắng hết sức để mở mắt ra, tầm nhìn trở nên mờ nhạt trong trạng thái ý thức hỗn loạn. Cậu mơ hồ cảm thấy mình như đang gối đầu lên đùi ai đó, một người đàn ông với khuôn mặt không rõ ràng đang nâng mặt cậu, dùng sức ấn vào huyệt nhân trung của cậu, cố gắng đánh thức cậu.

Bất Kiến Hàn cảm thấy môi mình bị véo đến ê ẩm, có lẽ người kia không cắt ngắn móng tay, móng tay cào vào da thịt, tạo ra cảm giác đau đớn như bị rách.

Cậu đột ngột bật dậy, quát lớn: "Đau chết đi được, đừng véo nữa! Véo nữa thành là sứt môi luôn đấy!"

Sau đó cậu mới thực sự tỉnh giấc khỏi giấc mơ.

Thời gian cậu tỉnh lại chỉ sớm hơn thời gian báo thức đã hẹn khoảng bốn, năm phút. Ngủ đủ mười tiếng đồng hồ, cậu không chút mệt mỏi nào, tắm rửa sạch sẽ, sau đó mở máy tính ra kiểm hộp thư người chế tạo.

Đối với ý kiến về trò chơi mà cậu đã đưa ra lần trước, người chế tạo đã gửi cho cậu một email trả lời, trong đó bao gồm lời hứa sẽ tối ưu hóa hình ảnh trò chơi, nâng cấp trí thông minh của hệ thống và bổ sung chức năng lưu trữ. Đối với chức năng đăng xuất quan trọng nhất, do hạn chế về kỹ thuật nên vẫn đang trong quá trình nghiên cứu và phát triển. Tuy nhiên, hãy yên tâm rằng chức năng đăng xuất nhất định sẽ được ra mắt và vận hành trong cuộc đời của bạn, balabala.

Hãy nghe đi, tiếng người phàm tục.

Cũng chẳng mong chờ có thể tranh thủ được chút lợi ích nào cho bản thân, Bất Kiến Hàn tắt hộp thư người chế tạo. Cậu vốn không muốn phải vội vàng lao ra ngoài làm việc như một công cụ, nhưng chiếc máy tính tồi tàn này đừng nói là lướt web, đến cả trò chơi dò mìn, bắn bi, Solitaire cũng không có, thật sự chán muốn chết.

Nghĩ đến việc đưa đầu ra cũng là một nhát dao, rụt đầu lại cũng là một nhát dao, phó bản này kết thúc là cậu có thể được giải thoát, Bất Kiến Hàn đành cắn răng đi đến trước cửa, xoay tay nắm cửa.

[Lời nhắc: Thời gian nghỉ ngơi còn lại là 0 giờ 48 phút 16 giây, mở cửa phòng lúc này, nhiệm vụ kịch bản lần thứ ba sẽ được bắt đầu ngay lập tức. Xác nhận mở cửa phòng?]

Bất Kiến Hàn đẩy cửa bước ra ngoài.

[Đang tải thông tin kịch bản cho bạn. 3, 2, 1...]

[Tên kịch bản: “Vương quốc búp bê”] 

[Độ khó kịch bản: Ba sao]

[Mô tả kịch bản: Hãy đến và cùng nhau vui chơi nào~]

[Giới thiệu cốt truyện: Trong thành phố này có một lời đồn bí ẩn, chỉ cần bạn trả một cái giá khiến ông ta hài lòng, nhà sản xuất đồ chơi Pierre có thể tạo ra cho bạn bất kỳ con búp bê nào mà bạn muốn. Dù là xinh đẹp hay xấu xí, sống động hay đã chết... Thế nào? Bạn có thấy động lòng không?] - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

[Nhiệm vụ hiện tại: Ám sát nhà sản xuất đồ chơi Pierre.]

Địa điểm Bất Kiến Hàn đăng nhập vào phó bản là một căn gác mái, cậu đẩy cửa không gian hệ thống, đồng thời bước một chân vào căn gác mái.

Trong nháy mắt, hơn mười cặp mắt đồng loạt nhìn về phía Bất Kiến Hàn khiến cậu giật mình.

Trong căn gác mái không quá rộng lớn này, chen chúc hơn mười người với đủ loại tư thế và trang phục khác nhau. Có người mặc váy ôm búp bê vải, có người ăn mặc như ninja, có người mặc áo choàng thêu hoa văn, lộ ra hai cánh tay máy móc dưới ống tay áo. Phong cách phối hợp đa dạng khiến người ta hoa mắt chóng mặt.

Điểm chung duy nhất là, mỗi người bọn họ đều mang theo một chiếc mặt nạ.

"Suýt nữa thì cậu đến muộn rồi đấy." Một người phụ nữ tóc dài mặc trang phục hầu gái phàn nàn, cô ấy đang vén tà váy rườm rà của mình lên, để lộ cặp đùi trắng nõn mịn màng, đồng thời dùng dây đai buộc dao găm và phi đao vào bên ngoài đùi: "Cho dù là lần đầu tiên thực hiện nhiệm vụ, cũng không nên lơ là như vậy.”

"Xin lỗi, xin lỗi, cậu ấy là học trò của tôi. Có lẽ là tôi chưa dặn dò rõ ràng về thời gian tập trung." Một người đàn ông khác đeo mặt nạ quỷ đỏ và thanh trường đao bên hông giơ hai tay lên, nhận lỗi thay Bất Kiến Hàn, sau đó gọi Bất Kiến Hàn đến bên cạnh: "A Hàn, còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau đến đây, nghe kỹ những lưu ý về nhiệm vụ."

Bất Kiến Hàn gật đầu, cũng xin lỗi mọi người, đi đến phía sau người đàn ông.

Người đàn ông tự xưng là sư phụ này, trên đầu hiện lên ba chữ "Lý Thu Bạch". Anh ấy có lẽ không chú trọng đến việc chăm chút ngoại hình, sở hữu khuôn mặt tuấn tú, nhưng mái tóc lại như vừa ngủ dậy, rối bù xù. Phần lớn tóc của anh ấy đều không dài đến vai, chỉ có một lọn tóc dài sau gáy được buộc bằng dây buộc tóc, tạo nên nét đặc trưng, rất dễ nhận biết.

Cho dù là trong nhóm người ăn mặc kỳ quái này, Lý Thu Bạch rõ ràng cũng có tiếng nói. Sau khi anh ấy lên tiếng, không còn ai làm khó Bất Kiến Hàn nữa, mà thay vào đó là tôi một câu anh một câu, bàn luận về nội dung liên quan đến nhiệm vụ lần này.

Bất Kiến Hàn không nói lời nào, đứng sau Lý Thu Bạch lắng nghe, nhanh chóng nắm được nội dung cốt truyện cơ bản của phó bản này.

Thân phận của cậu trong phó bản lần này là thành viên mới của công đoàn sát thủ [Cức Phong].

Cức Phong là một công đoàn sát thủ quy mô nhỏ, thành viên chú trọng chất lượng hơn số lượng, hơn nữa còn có tiêu chuẩn tuyển chọn nghiêm ngặt, mỗi người đều là chuyên gia ám sát có thể độc lập tác chiến.

Nhiệm vụ mà Cức Phong nhận được lần này là ám sát nhà sản xuất đồ chơi Pierre nổi tiếng. Người ủy thác rất bí ẩn, đưa ra thù lao mà bọn họ khó lòng từ chối, sau khi cân nhắc Cức Phong quyết định dốc toàn lực, cố gắng hoàn thành nhiệm vụ mê hoặc này.

Ở giai đoạn đầu của nhiệm vụ, Cức Phong đã cử những thành viên giỏi ẩn nấp và thu thập thông tin đi điều tra tin tức về Pierre từ nhiều phía.

Hiện tại đã biết Pierre sống trong lâu đài ở ngoại ô thành phố, nhà máy sản xuất đồ chơi của ông ta cũng nằm trong phạm vi lâu đài. Ngoài lực lượng bảo vệ chịu trách nhiệm an ninh cho lâu đài, bên cạnh ông ta dường như còn có không ít cao thủ sở hữu dị năng ẩn nấp, luôn bảo vệ an toàn mạng sống cho ông ta.

Trong khi mọi người đang thảo luận về kế hoạch ám sát, người phụ nữ mặc trang phục hầu gái tên là "Nghe Gió Ngâm" đã phát sơ đồ địa hình lâu đài và bố trí cảnh vệ cho các thành viên của Cức Phong.

Bất Kiến Hàn nhìn tấm da dê trong tay, khẽ nhíu mày.

Phó bản lần này, thật sự chỉ đơn giản là đối phó với dị năng giả và mục tiêu ám sát thôi sao?

Nếu chỉ như vậy, phó bản chắc chắn sẽ không đạt đến đánh giá ba sao. Trên đường làm nhiệm vụ e rằng sẽ còn xảy ra biến cố, cậu luôn cảm thấy mình ngửi được mùi âm mưu.

Phân công nhiệm vụ xong, các thành viên lần lượt rời khỏi căn cứ công đoàn, từng người đi đến lâu đài của Pierre.

Đợi mọi người đi gần hết, Lý Thu Bạch mới đi đến bên cửa sổ, ra hiệu cho Bất Kiến Hàn theo sau.

"Nào, A Hàn, em đi cùng với thầy." Lý Thu Bạch gọi: "Để thầy xem thử thân thủ của em có thụt lùi không."

Nói xong, anh ấy tháo chiếc mặt nạ quỷ đỏ dữ tợn trên hông xuống đeo lên mặt, rồi nhảy xuống từ cửa sổ.

[Vui lòng đeo mặt nạ tượng trưng cho thân phận sát thủ và thực hiện thao tác hành động theo hướng dẫn.]

Bất Kiến Hàn hiểu ra, đây là phần hướng dẫn người chơi mới của trò chơi hành động.

Cậu cúi đầu nhìn trang phục của mình. Áo sơ mi trắng bằng vải lanh, quần da bó sát màu nâu sẫm có buộc thêm vài sợi dây da, chắc là để đựng vũ khí, chân đi một đôi bốt dài. Trên thắt lưng có treo một chiếc mặt nạ, một con dao găm và một sợi dây leo cuộn thành nhiều vòng. Nhìn chung, đây là một bộ trang phục rất thuận tiện cho việc di chuyển.

Cậu tháo chiếc mặt nạ trắng trơn nhẵn không có ngũ quan trên thắt lưng xuống, đeo lên mặt, chống tay lên bệ cửa sổ, học theo động tác của Lý Thu Bạch nhảy ra ngoài.

Hai bóng đen bay lượn lên xuống, luồn lách giữa những mái nhà và bức tường cao trong ánh hoàng hôn của thị trấn.

Phần hướng dẫn cho người chơi mới này yêu cầu nắm vững ba thao tác cơ bản.

Loại thứ nhất là leo trèo, yêu cầu phải thành thạo việc leo tường với sự hỗ trợ của dây leo núi, nhảy qua lại giữa các mái nhà. Loại thứ hai là ẩn nấp, về cơ bản chỉ cần ngồi xổm xuống di chuyển chậm rãi, không bị kẻ địch phát hiện là được. Loại thứ ba là ám sát, dựa trên tiền đề là ẩn nấp, khéo léo vòng ra sau lưng kẻ địch, sau đó bất ngờ tấn công cắt cổ, nhanh gọn giải quyết trước khi người đó kịp kêu cứu.

Hai loại sau tương đối dễ nắm bắt, chỉ có leo trèo, yêu cầu phải nắm bắt thời cơ rất chuẩn xác. Bất Kiến Hàn đã ngã chết và chơi lại rất nhiều lần, mới miễn cưỡng đạt đến tiêu chuẩn tạm chấp nhận được.

"Làm rất tốt." Khi Bất Kiến Hàn cuối cùng cũng có thể theo kịp bước chân của Lý Thu Bạch, cùng anh ấy nhảy lên tháp canh trên tường thành, Lý Thu Bạch không tiếc lời khen ngợi: "Xem ra những kỹ thuật thầy dạy em đều đã luyện tập chăm chỉ và nắm vững. Sau này cho dù phải độc lập hoàn thành nhiệm vụ, thầy cũng không cần phải lo lắng cho em nữa." ( truyện đăng trên app TᎽT )

Bất Kiến Hàn nghe xong, cậu tháo mặt nạ xuống, xấu hổ xoa mặt.

Nếu Lý Thu Bạch biết cậu vừa ngã chết bao nhiêu lần trong phần hướng dẫn cho người chơi mới, chắc chắn anh ấy sẽ không dịu dàng khen ngợi cậu như vậy.

Từ tháp canh trên tường thành nhìn về phía rừng sâu, đã có thể mơ hồ nhìn thấy mái nhà và chóp tháp màu đỏ hồng như hoa hồng của lâu đài Pierre. Ánh hoàng hôn chiếu xiên vào khu rừng, những đám mây được tô vẽ thành màu tím xanh và hồng phấn, đường nét của tháp chuông và mái nhà của lâu đài lấp lánh ánh vàng, ngay cả bóng của những bức tường đá cũng mang sắc cam ngọt ngào, trông giống như một thành phố mơ mộng trong truyện cổ tích.

Chờ đến mặt trời xuống núi, bọn họ sẽ lẻn vào tòa lâu đài xinh đẹp này.

So với việc chính thức tham gia nhiệm vụ, lần đầu tiên đi theo nhóm công đoàn hành động, thực chất Bất Kiến Hàn đến để quan sát và học hỏi. Phần chính của nhiệm vụ đã được các bậc đàn anh đàn chị phân chia xong, nhiệm vụ cá nhân của cậu chỉ là đi theo Lý Thu Bạch, khi rảnh rỗi thì giúp đỡ dọn dẹp hậu quả, đồng thời đảm bảo bản thân không bị lạc trong lâu đài là được.

Chưa bao giờ nhận được nhiệm vụ nhàn hạ đến vậy, Bất Kiến Hàn cảm động đến rơi nước mắt.

Màn đêm nhanh chóng bao trùm khu rừng. Bất Kiến Hàn đi theo sau Lý Thu Bạch, men theo sườn dốc khá hiểm trở, nhanh chóng tiếp cận tòa lâu đài, leo qua một chỗ tường thành khá thấp để vào trong.

Sau khi vào lâu đài, điểm dừng chân của bọn họ là khu vườn bên phải lâu đài. Trong mê cung được cắt tỉa từ hoa hồng leo, những người cảnh vệ mặc đồng phục tinh xảo đeo súng lục bên hông, tay cầm đèn pin, đang di chuyển tuần tra theo một quỹ đạo nhất định. Ánh sáng trắng của đèn pin lắc lư qua lại trong bụi hoa hồng xanh thẫm, cảnh giác tuần tra mọi điểm khả nghi.

Lý Thu Bạch ra hiệu cho Bất Kiến Hàn đi theo sát, sau đó dùng bụi hoa hồng làm nơi ẩn nấp, lén lút tiến vào mê cung.

[Yêu cầu người chơi hoàn thành nhiệm vụ ẩn nấp hoàn hảo, vượt qua mê cung hoa hồng, tiến vào tòa nhà chính của lâu đài.]

Ẩn nấp hoàn hảo, nghĩa là cậu không được làm kinh động bất kỳ cảnh vệ nào, khiến bọn họ phát ra tiếng báo động, dẫn đến chiến đấu.

Bất Kiến Hàn nín thở ngồi xổm sau bụi cây, nhìn Lý Thu Bạch lặng lẽ ẩn mình sau những bông hoa và giọt sương, nhân lúc cảnh vệ quay lưng, lợi dụng góc khuất tầm nhìn lăn một vòng, nhẹ nhàng di chuyển đến sau một bụi hoa hồng khác. Cậu bắt chước động tác của Lý Thu Bạch, cũng né tránh khu vực tuần tra của một người lính canh, tia sáng từ đèn pin trên tay người lính canh suýt lướt qua sau lưng cậu.

Cậu thở phào nhẹ nhõm, tinh thần cực kỳ căng thẳng và tập trung, lùi lại một bước, khiến ánh sáng đèn pin khó chiếu vào người hơn.

“Chít chít chít chít-!”

Toang rồi!

Chân sau vô ý giẫm phải con chuột ẩn nấp dưới bụi hoa, loài gặm nhấm nhỏ bé phát ra tiếng kêu thảm thiết. Cảnh vệ vừa rời đi nghe thấy tiếng động lạ lập tức quay lại, ánh sáng trắng chói mắt của đèn pin lắc lư loạn xạ, sắp sửa chiếu vào người Bất Kiến Hàn!

"Ai trốn ở đó? Mau ra đây!”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play