Chưa ra trận đã chết, thế này thì sao được?
Bất Kiến Hàn toát mồ hôi lạnh, ánh sáng trắng lướt qua trước mặt cậu, chỉ cần người cảnh vệ tiến thêm một bước nữa, ánh sáng từ đèn pin sẽ chiếu vào người cậu!
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một bóng đen lặng lẽ xuất hiện sau lưng người cảnh vệ.
"Ai! Ưm..."
Cảnh vệ chưa kịp tiến thêm một bước về phía Bất Kiến Hàn thì cổ họng đã bị một cánh tay rắn chắc siết chặt. Ngay sau đó, gáy bị đánh mạnh, người cảnh vệ đáng thương thậm chí còn chưa kịp phát ra tiếng động đã bị tên sát thủ lão luyện bẻ gãy cổ, rồi thân mật khoác vai kéo vào bụi hoa.
Lý Thu Bạch dùng bụi cây che thi thể, lấy khẩu súng lục ổ quay từ thắt lưng của thi thể, ném về phía Bất Kiến Hàn.
Mọi chuyện xảy ra chỉ trong vòng mười giây, Lý Thu Bạch ra tay thành thạo và dứt khoát khiến Bất Kiến Hàn há hốc mồm kinh ngạc. Người mới còn thiếu kinh nghiệm luống cuống tay chân nhận lấy khẩu súng lục có bao da, đeo vào thắt lưng của mình, rồi chỉnh lại trang phục tiếp tục lén lút hành động.
Mỗi ngã rẽ trong mê cung hoa hồng đều có một đến hai cảnh vệ tuần tra qua lại, đồng thời còn có vài người đứng trên cao canh gác, phòng thủ vô cùng nghiêm ngặt.
Tại ngã ba tiếp theo, hai cảnh vệ thay phiên nhau tuần tra, đi lại theo quỹ đạo nhất định, độ khó của việc lén lút đột nhiên tăng lên. Bất Kiến Hàn nín thở tập trung, canh đúng thời cơ, trong khoảnh khắc hai cảnh vệ đi lướt qua nhau, không ai quay đầu lại, cậu bất ngờ xuất hiện phía sau một người, bịt miệng mũi anh ta rồi cắt cổ.
Khí quản của đối phương phát ra vài tiếng "ục ục", sau đó cơ thể đang căng cứng giãy giụa dần mềm nhũn.
Bất Kiến Hàn nhẹ nhàng đặt anh ta xuống, kẹp nách kéo vào bụi cỏ bên cạnh, vừa quay đầu lại đúng lúc nhìn thấy Lý Thu Bạch đang dùng bụi cây che giấu một thi thể khác đồng thời giơ ngón tay cái với cậu.
Họ tiếp tục lén lút tiến về phía ngã rẽ tiếp theo.
Thông qua việc yểm hộ lẫn nhau và phối hợp ăn ý, họ nhanh chóng vượt qua mê cung hoa hồng, tiến gần đến tòa nhà chính của lâu đài. Khi họ bước ra khỏi mê cung này, Bất Kiến Hàn quay đầu nhìn lại, trong mê cung hoa hồng đã không còn một kẻ nào còn đứng vững và thở được nữa. Khu vườn trong đêm tối yên tĩnh và đẹp đẽ, chỉ có tiếng gió xào xạc.
Chỉ cần giết hết tất cả mọi người, sẽ không có ai phát hiện ra mình? Chỉ cần không ai phát hiện ra mình vậy thì coi như là ẩn nấp hoàn hảo?
Được rồi, có vẻ như trước đây mình đã hiểu sai ý nghĩa của từ "ẩn nấp".
Bất Kiến Hàn đã hiểu ra, cậu đi theo sau Lý Thu Bạch, cùng leo lên bức tường đá kiên cố của lâu đài, trèo qua cửa sổ vào phòng sách ở tầng hai, nhìn trộm động tĩnh ở đại sảnh tầng một qua song cửa sổ.
Lúc nãy, khi nghe sắp xếp nhiệm vụ ở gác mái, Thính Phong Ngâm người đã từng trà trộn vào lâu đài dưới thân phận hầu gái đã giới thiệu rằng cấu trúc của lâu đài này rất đặc biệt. Kiến trúc lâu đài có tổng cộng bốn tầng, nhưng tầng ba, tầng bốn ở trên và tầng một, tầng hai ở dưới lại hoàn toàn tách biệt.
Những người trong Cức Phong không biết tầng ba, tầng bốn của lâu đài có gì. Điều duy nhất họ biết là tầng ba, tầng bốn không có cửa sổ, cũng không có cầu thang giống như một pháo đài được phong tỏa nghiêm ngặt, chỉ có một thang máy bí mật nối liền lên xuống. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Tầng hai có thư phòng, phòng ngủ, phòng giải trí cho trẻ em chơi đùa, v.v. Tầng một là đại sảnh, khi cần thiết có thể dùng để tiếp khách, tổ chức vũ hội, bình thường là phòng ăn cho gia đình Pierre dùng bữa.
Bây giờ, chính là thời gian ăn tối tuyệt vời.
Một chiếc bàn ăn dài được đặt ở giữa đại sảnh, đèn chùm pha lê lấp lánh treo trên trần nhà hình vòm, phản chiếu sàn nhà sáng bóng như gương và những tấm thảm tường tinh xảo đắt tiền khiến sảnh chính trở nên nguy nga tráng lệ. Nhà sản xuất đồ chơi Pierre và cha mẹ, anh em, con cái của ông ta lần lượt ngồi vào bàn ăn theo thứ tự. Trước mặt họ bày biện những bộ đồ ăn bằng bạc sáng bóng, đĩa sứ tráng men quý hiếm đựng đầy gan ngỗng truffle, hàu sốt chanh, thịt cừu hầm, và trứng cá muối tươi ngon căng mọng. Dù là thị giác hay vị giác, đều là một bữa tiệc thịnh soạn bậc nhất.
...Tên tư bản đáng ghét, từ khi bước vào cái trò chơi chết tiệt này tôi còn chưa được ăn một miếng ngon lành nào! Bất Kiến Hàn tức giận nghĩ.
Cậu không khỏi nhớ lại bữa tiệc thịt người đã thưởng thức ở nhà Lâm Bát, lập tức rùng mình một cái, cảm giác thèm ăn lập tức biến mất.
Vẫn là thôi đi thôi đi, cái này thật sự hại sức khỏe.
Pierre bắt đầu cầu nguyện trước bữa ăn cùng gia đình, sau khi cầu nguyện xong, dưới sự hầu hạ của người hầu và thị nữ, bọn họ bắt đầu dùng bữa một cách vui vẻ.
Theo kế hoạch, các thành viên khác của Cức Phong sẽ bắt đầu ám sát Pierre trong bữa ăn. Trước khi tín hiệu hành động chính thức được phát ra, Lý Thu Bạch và Bất Kiến Hàn đều ở trạng thái chờ đợi, việc cần làm chỉ là ẩn nấp thật kỹ, kiên nhẫn chờ đợi tín hiệu xuất hiện.
Phải nói rằng, việc chờ đợi mòn mỏi quả thực rất nhàm chán và vô vị, đặc biệt là vào giờ ăn, lại còn có cả bàn người đang ăn ở dưới, sự chờ đợi dài đằng đẵng này càng trở nên tra tấn ý chí con người. Bữa tối mới bắt đầu chưa được bao lâu, Bất Kiến Hàn đã cảm thấy có hơi lo lắng, cậu bắt đầu liên tục xoa xoa ngón tay, cố gắng giết thời gian.
Lý Thu Bạch nhanh chóng nhận ra sự bất an của cậu, cúi đầu hỏi: "Em đang lo lắng à?"
"... Có một chút ạ." Bất Kiến Hàn thành thật trả lời.
Dù là bối cảnh phó bản có vẻ không có gì bất thường hay là hệ thống 301 im lặng quá mức, đều mang đến cho cậu áp lực cực lớn.
Theo nguyên tắc độ khó tăng dần theo cấp sao của phó bản, “Vương quốc búp bê” chỉ có thể phức tạp và khó khăn hơn hai phó bản trước.
Dựa theo quy luật mà cậu đúc kết được từ kinh nghiệm trong hai phó bản trước, cấp sao phó bản càng cao, bản đồ càng lớn, độ tự do của nhiệm vụ càng cao.
Trong phó bản đầu tiên, cậu gần như không có chút sức chống cự nào, bị kẻ lột da đuổi theo chạy hết kịch bản, đến phó bản thứ hai, cậu không chỉ có thể bóp cổ Lâm Truyện Phong ấn anh ấy lên lan can, thậm chí còn có thể nhờ nữ quỷ móc tim trợ giúp. Nếu độ tự do của phó bản thứ ba còn cao hơn nữa, điều đó có nghĩa là, nếu thành viên Cức Phong không thể ám sát Pierre thuận lợi, cậu sẽ phải đối mặt với tình cảnh phải tự mình nghĩ cách giải quyết mục tiêu. Mà đối thủ mà cả công đoàn sát thủ ra tay cũng không giải quyết được, cậu chỉ là một người mới lần đầu đi làm nhiệm vụ, lại phải solo với boss, đây là độ khó địa ngục gì vậy?
Hơn nữa, màn thao tác nhảy qua nhảy lại giữa đồng đội và boss của Lâm Truyện Phong và Tần Lâu Nguyệt trong phó bản trước cũng cho cậu một bài học sâu sắc. Theo diễn biến của cốt truyện, mọi thứ đều có thể xảy ra, biết đâu bây giờ cậu đang đi theo Cức Phong đánh Pierre, sau một trận chiến với boss, lập trường của cậu sẽ chuyển sang phe nhà sản xuất đồ chơi, phải đối đầu với cả công đoàn sát thủ. Nghĩ thôi đã thấy lạnh cả người.
Tóm lại, cậu không thực sự tin tưởng Lý Thu Bạch, người được cho là thầy của cậu.
Tuy nhiên, Lý Thu Bạch không biết trong khoảnh khắc này trong đầu học trò của anh ấy đã hiện lên hàng ngàn ý nghĩ. Anh ấy suy nghĩ một chút rồi tháo mặt nạ xuống, thấp giọng an ủi: "Lần đầu làm nhiệm vụ, lo lắng là chuyện bình thường."
Nói rồi, anh ấy kéo một sợi dây chuyền ra từ trong cổ áo.
Trên sợi dây chuyền bạc là một đồng tiền vàng cũ kỹ, phát ra ánh sáng mờ nhạt dưới ánh nến. Kiểu dáng đồng tiền vàng rất đặc biệt, phía trên có một lỗ nhỏ, được xâu bằng dây chuyền bạc, mặt sau chỉ có một vòng hoa văn ở viền, phần trung tâm phẳng lì như gương, còn mặt trước được chạm khắc hình ảnh nữ yêu quái đầu rắn Medusa trong thần thoại Hy Lạp.
"Đây là thù lao thầy nhận được khi hoàn thành nhiệm vụ lần đầu tiên." Lý Thu Bạch đặt dây chuyền đồng tiền vàng vào tay Bất Kiến Hàn: "Lúc đó quả thực thầy là một tên gà mờ... Ha ha, nhưng vẫn mạnh hơn em bây giờ một chút. Người ủy thác nhiệm vụ đầu tiên của thầy là một thương nhân giàu có, ông ta yêu cầu thầy giết người tình ngoại tình của mình.”
"Vị đại gia đó vì quanh năm bận rộn kinh doanh, bỏ bê người vợ ở nhà, khiến cô ấy u uất dần dần trở nên yếu ớt bệnh tật, cuối cùng bắt đầu tìm kiếm niềm vui từ người tình bí mật, an ủi tâm hồn trống rỗng của mình. Nhiệm vụ yêu cầu thầy ám sát cô ấy, sau đó ngụy trang cái chết thành chết vì bệnh sao cho thật tự nhiên. Nói thật thì mạng sống của một người phụ nữ yếu đuối không khó để lấy đi, điểm khó của nhiệm vụ này là làm sao để cái chết của cô ấy trông tự nhiên và hợp lý, đủ để khiến tất cả những người thân thiết với cô ấy tin tưởng."
"Sau khi thầy hoàn thành nhiệm vụ, đưa đồng tiền vàng này ra, đây là vật chứng minh cho việc đã hoàn thành nhiệm vụ cho người ủy thác, ông ta lại nói đây từng là biểu tượng tình yêu của họ nên không muốn nhìn thấy thêm một lần nào nữa, thế nên đã để nó lại cho thầy làm thù lao. Bao nhiêu năm qua, thầy luôn mang nó bên mình, nó giống như bùa hộ mệnh giúp thầy hoàn thành nhiệm vụ suôn sẻ.”
"Bây giờ thầy tặng nó cho em. Có nó phù hộ, nhiệm vụ lần này của em nhất định sẽ hoàn thành suôn sẻ. Đừng lo lắng."
Nhìn dây chuyền đồng tiền vàng trong tay, Bất Kiến Hàn im lặng một lúc.
Thật lòng mà nói, cậu không muốn nhận món quà mang điềm gở này chút nào. Bi kịch tự sát do nhận đạo cụ từ NPC đưa cho lần trước vẫn còn in đậm trong tâm trí cậu, huống chi là… vật phẩm có tạo hình Medusa, mang ý nghĩa chẳng lành như vậy.
Bất Kiến Hàn lịch sự từ chối, trả lại đồng tiền vàng cho Lý Thu Bạch: "Cảm ơn thầy, nhưng thầy nên tin tưởng học trò mình dạy dỗ, em không yếu đuối như vậy. So với món đồ chơi mà người lớn dùng để an ủi trẻ con, em hy vọng nó sẽ được trao cho em như phần thưởng cho sự thành công của nhiệm vụ đầu tiên."
Lý Thu Bạch ngạc nhiên, sau đó bật cười, đeo lại dây chuyền vào cổ: "Em nói đúng, là thầy nhọc lòng rồi.”
Anh ấy đeo mặt nạ lên, không còn lo lắng về trạng thái của Bất Kiến Hàn nữa, mà tập trung chú ý đến động tĩnh của mục tiêu ở đại sảnh phía dưới. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Các thành viên của gia đình cổ xưa dùng bữa một cách tao nhã và chú trọng lễ nghi, trong đại sảnh nguy nga tráng lệ, chỉ có tiếng dao nĩa cắt thức ăn nho nhỏ, và tiếng trò chuyện nhỏ nhẹ thỉnh thoảng vang lên.
Pierre với mái tóc vàng và đôi mắt xanh biếc, khoác trên mình bộ lễ phục cung đình cổ điển, là người đầu tiên dùng bữa xong. Ông ta cầm khăn tay lau khóe miệng, bỗng nhiên ho khan hai tiếng, nhíu chặt mày. Khi ông ta mở khăn tay ra, chính giữa khăn tay có một vệt đỏ sẫm.
Chưa kịp phản ứng gì thêm, cơ thể ông ta bỗng co giật như lên cơn động kinh. Bọt trắng lẫn máu trào ra từ khóe miệng, trong tiếng kêu kinh hãi của những người thân trong gia đình, ông ta ngã gục xuống bàn ăn.
Một sợi chỉ bạc lóe sáng, đầu của Pierre bị cắt lìa khỏi cơ thể, lộc cộc lộc cộc lăn hai vòng, rơi xuống sàn nhà. Máu phun ra từ vết đứt ở cổ, nhuộm đỏ hơn nửa tấm khăn trải bàn bằng vải dệt vàng.
Nhiệm vụ đã hoàn thành dễ dàng như vậy sao?
Bất Kiến Hàn sững sờ, nhanh chóng liếc nhìn bảng hệ thống.
[Nhiệm vụ hiện tại: Ám sát nhà sản xuất đồ chơi Pierre.]
Nhiệm vụ chưa được cập nhật. Hệ thống không thể sai sót trong những việc thế này, nói cách khác là...
"Đó không phải mục tiêu nhiệm vụ!" Bất Kiến Hàn thấp giọng nói với Lý Thu Bạch: "Bọn họ đã chuẩn bị từ trước, chúng ta trúng kế rồi!”
Lời cậu còn chưa dứt, từ những góc tối khắp nơi, vô số bóng người đột ngột xuất hiện. Những dị năng giả bảo vệ Pierre nhảy ra khỏi nơi ẩn nấp được ngụy trang kín đáo, trong nháy mắt giao chiến với những sát thủ cải trang thành người hầu trong lâu đài.
Đối với tình huống tương tự, kinh nghiệm ứng phó của Lý Thu Bạch rõ ràng phong phú hơn Bất Kiến Hàn rất nhiều. Anh ấy không hề do dự, trực tiếp nhảy từ tầng hai xuống, rút trường đao đeo bên hông, lao đến hỗ trợ đồng đội.
Bất Kiến Hàn bám sát phía sau, tay trái rút dao găm, tay phải cầm súng, cũng nhảy qua cửa sổ phòng sách, từ tầng hai nhảy xuống.
Toàn thân nặng trĩu, hai chân cậu vững vàng đáp xuống đất. Cậu đang định tiến lên một bước, ghì chặt cậu chủ nhỏ đang bỏ chạy trước mặt xuống định cắt cổ thì tầm nhìn đột nhiên tối sầm, biến thành một màu đỏ máu đáng sợ.
[Bạn đã chết.]