[Nhiệm vụ hiện tại: Đánh bại Lâm Truyện Phong. [Hoàn thành]]
[Nhiệm vụ hiện tại: Rời khỏi bảo tàng Mỹ thuật Hạc Thành.]
Bóng tối dần dần tan biến.
Lấy sảnh chính nơi ánh sáng mặt trời chiếu vào làm trung tâm, bóng tối như những con sóng đen rút đi vào lúc thuỷ triều, dần dần biến mất khi ánh sáng tiến đến.
Thi thể của Lâm Truyện Phong rơi xuống hồ nước. Cơ thể anh ấy mất đi sự duy trì của âm khí lệ quỷ nhanh chóng lão hóa, tóc đen chuyển sang màu trắng, da nhăn nheo chảy xệ, máu thịt trong nháy mắt trở nên khô héo. Ầm một tiếng, nước bắn tung tóe, thân xác vốn đã mục nát từ lâu tan rã, máu hòa tan vào nước hồ, chỉ còn lại bộ xương khô chìm xuống đáy.
Kiểm soát chính xác âm khí đang bám vào người, Bất Kiến Hàn từ từ hạ xuống, hai chân đặt trên mặt đất.
Từng luồng sương đen tách ra khỏi cơ thể cậu, khi âm khí rời đi cậu cảm thấy máu và nhịp tim của mình trở lại tốc độ bình thường, không còn cảm giác cứng đờ và lạnh lẽo, da thịt trở nên ấm áp và mềm mại. Mặc dù nhất thời cậu vẫn chưa quen với việc cơ thể trở nên nặng nề, nhưng so với cảm giác lạnh lẽo như người chết kia, cậu vẫn thích cảm giác tràn đầy sức sống và năng lượng của cơ thể mình lúc này hơn.
Âm Khí thoát ra khỏi cơ thể cậu, ngay trước mặt cậu ngưng tụ thành hình dáng một người phụ nữ. Cơ thể người phụ nữ nửa trong suốt, mặc chiếc sườn xám mang đậm nét đẹp cổ điển, mái tóc dài thường ngày được búi gọn giờ xõa xuống, hơi xoăn nhẹ. Dù làn da của nàng trắng xanh, hoàn toàn không có chút huyết sắc, nhưng cuối cùng cũng không còn là hình ảnh xác chết khô héo đáng sợ như trước nữa, mà là dáng vẻ của một người phụ nữ xinh đẹp bình thường.
Bất Kiến Hàn bỗng nhớ lại bức tranh sơn dầu khổng lồ mà cậu đã nhìn thấy ở cửa phòng triển lãm “Da Sinh Cốt Tướng”.
Người phụ nữ xinh đẹp quay lưng về phía người xem, nắm chặt trái tim của chính mình. “Tự Ái”, Lâm Truyện Phong nói đó là bức tranh anh ấy chuẩn bị cho Tần Lâu Nguyệt. Có lẽ đây là Tần Lâu Nguyệt trong mắt anh ấy, giam cầm trái tim mình, cảnh giác và kiêu hãnh giấu nó đi, không cho bất kỳ ai có cơ hội đánh cắp.
Nào ngờ, việc không làm như vậy lại chính là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời nàng.
Bất Kiến Hàn vẫy tay chào nàng: “Chị ơi, lần sau tìm đối tượng nhất định phải xem cho kỹ nhé. Muốn tìm thì tìm người con trai chính trực, tài giỏi và có trách nhiệm như em này, đừng để bị tên đàn ông tồi lừa nữa.”
Người phụ nữ mỉm cười, gật đầu với Bất Kiến Hàn, sau đó bước vào luồng ánh sáng chiếu xuống từ giếng trời.
Cơ thể nàng bay lên, dần dần lơ lửng trên không trung, lấp lánh dưới ánh sáng. Từ khắp các góc của bảo tàng, năm ngôi sao băng đỏ thẫm tượng trưng cho sức mạnh của lệ quỷ bay ra, xoay tròn quanh người nàng, cuối cùng biến mất cùng nàng, biến mất trong ánh sáng.
Bất Kiến Hàn tiễn nàng rời đi, quay người nhìn lại bảo tàng. Vũng máu và những mảnh thi thể đứt lìa vẫn còn trên mặt đất, thi thể của du khách nằm la liệt khắp nơi, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn. Cậu thở dài, ngẩng đầu nhìn về phía cổng chính của bảo tàng, cánh cổng đã được quỷ tay nắm cửa biến thành miệng quái vật đẫm máu giờ đã trở lại hình dáng ban đầu, đang đóng chặt, chờ đợi ai đó đến mở ra.
Bất Kiến Hàn bước qua sảnh chính hỗn loạn, đi về phía cổng bảo tàng.
Cậu đưa tay ra, đẩy mạnh cánh cửa đang đóng chặt, trước mắt bỗng chốc sáng bừng. Ánh nắng rực rỡ chói mắt ùa vào chiếu sáng mọi ngóc ngách tối tăm trong bảo tàng, ấm áp, tươi mới và tràn đầy sức sống, như thể đã quét sạch bóng tối và mùi máu tanh. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Bất Kiến Hàn nhấc chân lên, bước một bước ra ngoài ánh mặt trời.
[Nhiệm vụ hiện tại: Rời khỏi bảo tàng Mỹ thuật Hạc Thành. [Hoàn thành]]
[Chúc mừng người chơi Bất Kiến Hàn đã hoàn thành kịch bản hai sao “Người bạn họa sĩ của tôi”.]
[Đang tính toán phần thưởng hoàn thành...]
[Phần thưởng hoàn thành đã được tính toán xong. Vật phẩm thưởng [Thẻ kỷ niệm thân phận hoa khôi]x1 đã được gửi đến balo của người chơi, vui lòng mở máy tính để kịp thời kiểm tra và nhận thưởng.]
[Chào mừng bạn đến với trạm nghỉ ngơi của trò chơi, không gian hệ thống này không thiết lập bất kỳ màn cao trào nào, xin người chơi hãy yên tâm nghỉ ngơi. Nhiệm vụ kịch bản lần thứ ba sẽ bắt đầu sau 12 giờ, vui lòng sắp xếp thời gian nghỉ ngơi hợp lý và chuẩn bị đầy đủ cho nhiệm vụ.]
[Nếu có bất kỳ câu hỏi nào, xin vui lòng liên hệ với hệ thống 301, hệ thống 301 rất hân hạnh được phục vụ bạn.]
Quay lại không gian hệ thống, Bất Kiến Hàn thành thạo ngồi xuống trước bàn máy tính. Thời gian hiển thị trên máy tính vẫn là ngày 1 tháng 4 năm 2020, cậu mở cửa hàng hệ thống, cửa hàng quả nhiên đã được cập nhật, nhưng điều này chẳng có ý nghĩa gì, bởi vì lần cập nhật này cũng chỉ có một vật phẩm có thể mua.
[Tên vật phẩm: Mảnh vỡ ký ức - 2]
[Mô tả vật phẩm: Sau khi sử dụng có thể nhận được manh mối liên quan đến ký ức của nam chính trong câu chuyện này. Tổng cộng có ba mảnh vỡ ký ức, sau khi thu thập đủ có thể triệu hồi tác giả của câu chuyện.]
[Giá vật phẩm: Thẻ kỷ niệm thân phận hoa khôi x1.]
Bất Kiến Hàn mở balo, liếc mắt một cái đã thấy phần thưởng hoàn thành còn nóng hổi vừa nhận được.
[Tên vật phẩm: Thẻ kỷ niệm thân phận hoa khôi.]
[Mô tả vật phẩm: Không có được trái tim em, thì sẽ lấy đi trái tim của em.]
Mô tả vật phẩm này khiến Bất Kiến Hàn rùng mình, lạnh sống lưng, vội vàng dùng nó để đổi lấy mảnh vỡ ký ức - 2.
[Nhận được đạo cụ: Mảnh vỡ ký ức - 2.]
Sau khi sử dụng mảnh vỡ ký ức thứ hai này, Bất Kiến Hàn nhận được đạo cụ, mảnh vỡ ký ức còn thiếu phần hai. Giống như lần trước, cậu bắt đầu đọc những dòng chữ được ghi trên tờ giấy nháp trông như bị vo tròn rồi lại được trải phẳng.
"Sau khi Bất Kiến Hàn bước vào bảo tàng Mỹ thuật Hạc Thành, cậu lập tức lấy đi cuốn sổ đăng ký dùng để lưu trữ. Nhưng cậu lại quên mang theo bút ký tên dùng để lưu trữ, tiếp theo cậu chắc chắn sẽ phải trả giá đắt cho sai lầm của mình..."
Bất Kiến Hàn: "..."
Không cần phải nhắc nhở lại thành tích [Tôi tự giết chính mình] vẻ vang của cậu đâu, cảm ơn nhé!
"... Sau n+1 lần lồng ghép điên cuồng, Bất Kiến Hàn cuối cùng đã thu thập đủ một trăm mảnh báo, triệu hồi ra chị gái nữ quỷ. Đây là một trận chiến tràn đầy tình cảm mãnh liệt, nồng nhiệt và kéo dài, sau đêm đó, cả hai đều trưởng thành…”
Bất Kiến Hàn: "???"
Rõ ràng là một trận chiến gay cấn khiến người ta kinh hồn bạt vía và cũng thu được kha khá kinh nghiệm, tại sao qua miêu tả này, cậu lại cảm thấy mình đột nhiên biến chất thế nhỉ?
Cậu cố nén cảm xúc, tiếp tục đọc.
"... Sau khi hợp nhất với chị gái nữ quỷ, Bất Kiến Hàn cuối cùng cũng hiểu được bi kịch này bắt nguồn từ đồng cỏ xanh mướt trên đầu người bạn họa sĩ. Sau khi trải qua một cuộc trò chuyện tâm tình với người bạn, người bạn cuối cùng cũng hiểu được tấm lòng của Bất Kiến Hàn, mỉm cười ra đi.”
“Thật là một câu chuyện tình yêu cảm động lòng người!”
Bất Kiến Hàn: "... Không, rõ ràng câu chuyện không phải như vậy???"
Sao lại nói như thể cậu "cắm sừng" Lâm Truyện Phong mới qua màn vậy? Rõ ràng cậu đã cảm hóa anh ấy bằng thực lực của mình mà?
Nhét bản thảo câu chuyện hoàn toàn lệch khỏi gu thẩm mỹ cao cấp này trở lại balo, Bất Kiến Hàn chìm vào suy tư.
So với mảnh vỡ kí ức còn thiếu phần một, mảnh vỡ kí ức còn thiếu phần hai có một điểm khác biệt rất rõ ràng, đó là cách gọi cậu đã thay đổi, từ "nam chính" thành "Bất Kiến Hàn", cuối cùng cậu cũng là một công cụ có tên tuổi.
Lần trước khi rời khỏi phó bản, tâm trạng cậu quá hỗn loạn, đến mức không thể suy nghĩ lý trí một cách bình tĩnh. Nhưng lần này thì khác, cậu đã dần thích nghi với nhịp độ trò chơi “Thế Giới Mô Hình”, vì vậy những điều kỳ lạ và phi logic trước đây khiến cậu bối rối, giờ đây đã trở nên vô cùng rõ ràng.
Vấn đề thứ nhất, tại sao mảnh vỡ ký ức mà cậu đổi được, sau khi sử dụng lại biến thành mảnh vỡ kí ức còn thiếu?
Có ba khả năng tương đối cao.
Khả năng thứ nhất là, đây chỉ là một trò chơi nhảm nhí, mảnh vỡ kí ức còn thiếu chỉ là đạo cụ chế giễu cậu. Nhưng hệ thống 301 đã rất biết cách chế giễu rồi, tạo thêm đạo cụ chế giễu nữa, thật là thừa thãi.
Khả năng thứ hai, hệ thống căn bản không có quyền tước đoạt hoặc trả lại ký ức cho cậu. Cái gọi là thu thập mảnh vỡ ký ức chỉ là một cách làm cho có. Bởi vì không có ký ức thật sự để trả lại cho cậu, nên nó đã tạo ra đạo cụ mảnh vỡ kí ức còn thiếu này để lừa gạt cậu. Nếu vậy, mục đích thực sự của trò chơi này trở nên rất đáng suy ngẫm.
Khả năng thứ ba, cũng là một khả năng khá vô lý, hơn nữa còn rất tệ.
Đó chính là cậu thật sự không có ký ức về quá khứ- không phải là quên, mà là căn bản chưa từng có. Vì vậy, những mảnh vỡ ký ức mà hệ thống cung cấp cho cậu đều được chuyển đổi từ trải nghiệm phó bản mà cậu vừa hoàn thành.
Nhưng tại sao "mảnh vỡ ký ức" của cậu lại là "mảnh vỡ kí ức còn thiếu"?
Điều này liên quan đến vấn đề thứ hai.
Hành động của cậu và sự xuất hiện của cái gọi là "bản thảo câu chuyện", cái nào trước cái nào sau?
Theo trình tự hiện tại, cậu hoàn thành phó bản trước, sau đó mới nhận được đạo cụ mảnh vỡ kí ức còn thiếu.
Nhưng nếu suy nghĩ theo một góc độ khác, giả sử bản thảo câu chuyện có trước, sau đó mới có hành động của cậu trong phó bản...?
Nếu "mảnh vỡ kí ức còn thiếu" tồn tại trước, chỉ là nó đang ở trạng thái được mã hóa đối với cậu, sau đó cậu hoạt động trong phó bản, hoàn thành phó bản, trở về không gian hệ thống, hệ thống mới giải mã bản thảo câu chuyện cho cậu xem nội dung. Điều này hoàn toàn phù hợp với logic mà hệ thống đã nói, trước tiên là vào phó bản thu thập đạo cụ, sau đó trả lại mảnh vỡ ký ức cho cậu. Bởi vì nội dung của "mảnh vỡ kí ức còn thiếu" chính xác là những gì cậu sắp trải qua, là ký ức về việc hoàn thành phó bản.
Giả thuyết này nghe có vẻ như tồn tại một nghịch lý về thời gian, nhưng Bất Kiến Hàn kinh hãi phát hiện ra điều này không phải là hoàn toàn không thể xảy ra.
Nếu thật sự là như vậy, chẳng phải hành động của cậu đã được một thế lực vô hình nào đó sắp đặt từ trước sao?
Trò chơi “Thế Giới Mô Hình” rốt cuộc là một thế giới như thế nào?
Hệ thống 301 là thứ gì?
Bản thân cậu trong đó rốt cuộc đang đóng vai trò gì...?
Bất Kiến Hàn càng nghĩ càng thấy kinh khủng, càng nghĩ càng thấy đau đầu. Cậu xoa huyệt thái dương, cảm nhận được ác ý sâu sắc đến từ thế giới.
Nhưng cậu có thể khẳng định một điều, trong tất cả những quỹ đạo đã được sắp đặt này, có một điều không cần phải nghi ngờ.
Đó chính là, cậu biết tên mình là Bất Kiến Hàn.
Giả sử đến cả cái tên của cậu cũng do thế lực vô hình đó ban tặng, vậy thì trong mảnh vỡ kí ức còn thiếu - phần 1, đáng ra cậu phải được gọi như vậy. Cái tên chưa từng xuất hiện trong "mảnh vỡ kí ức còn thiếu - phần 1" này, là do chính cậu tự đặt cho mình, nó hoàn toàn thuộc về cậu. Điều này đủ để chứng minh cậu không phải là một sự tồn tại hoàn toàn bị kiểm soát, bị người khác tạo ra. ( truyện trên app T Y T )
Dù sao đi nữa, mười hai tiếng sau cậu sẽ bước vào phó bản cuối cùng. Sau khi thu thập mảnh vỡ ký ức - 3, có lẽ cậu sẽ biết được toàn bộ sự thật, thoát khỏi không gian này và thực sự được nhìn thấy thế giới thực bên ngoài thế giới trò chơi.
Cậu vỗ mạnh vào mặt, để xoa dịu đầu óc trống rỗng cảm xúc lo lắng hiện tại, tắt đèn rồi nằm xuống giường đơn: "Hệ thống 301, đặt cho tôi đồng hồ báo thức 11 tiếng sau."
[Đã cài đặt đồng hồ báo thức hẹn giờ cho người chơi, còn 10 giờ 59 phút 59 giây nữa chuông báo thức sẽ reo.]
Cậu buông lỏng suy nghĩ, để bản thân nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, cố gắng hết sức để giảm bớt căng thẳng và sự mệt mỏi về tinh thần, nhằm đối mặt với thử thách phó bản ngày càng khó khăn trong trạng thái tốt nhất.
Một lúc sau, trong bóng tối chỉ còn lại tiếng thở đều đều nhẹ nhàng.
Trong không gian tĩnh lặng, một tiếng thở dài hơi mệt mỏi nhẹ nhàng tan biến trong không khí.
[Đã làm rất tốt rồi.] Giọng nam trầm thấp mang theo ý cười, [Tiếp tục cố gắng, đừng làm tôi thất vọng.]
[Chúc ngủ ngon, cũng chúc anh đêm nay có giấc mơ đẹp.]