Tiêu Nguyên Sơ dành cho ta căn phòng tốt nhất trong phủ đệ hoàng tử.

Hắn dường như có một sự buông thả và kỳ vọng gần như cố chấp đối với ta, làm gì cũng không kiêng dè ta.

Hắn để mặc ta đi lang thang trong phủ đệ của hắn, thậm chí khi ta vô tình xông vào thư phòng, vẫn để người ta tiếp tục báo cáo tin tức từ các tai mắt trong cung gửi về.

Khi không vào cung, hắn cũng sẽ phân tích cho ta tình hình triều đình hiện nay, Thái tử đang ngày càng nóng vội như thế nào, và hắn đã làm thế nào để lấy lòng Hoàng đế, dần dần tăng thêm trọng lượng của mình trong lòng Đế vương.

Hắn ngầm cho rằng ta hiểu hết mọi chuyện.

Ta cũng từng hỏi hắn, tại sao lại tin tưởng ta như vậy, nhỡ đâu ta là nội gián do Thái tử cài vào, đến một ngày nào đó sẽ tiết lộ hết tin tức trong phủ đệ của hoàng tử thì sao.

Lúc đó, hắn dường như đang nhìn ta, nhưng ánh mắt lại như xuyên qua ta, nhìn vào một khoảng không vô định mà ta hoàn toàn không biết. "Ngươi và mẫu phi thật sự rất giống nhau."

"Nếu mẫu phi còn sống, người nhất định sẽ không làm như vậy." Giọng hắn rất nhẹ, như đang nói với ta, lại như đang tự nói với chính mình.

.................

Mùa đông lạnh giá đã đến, sức khỏe của Thiên tử ngày một yếu đi.

Thời gian mà Tiêu Nguyên Sơ ở lại trong cung càng ngày càng nhiều.

Hắn thậm chí còn giao ấn tín hoàng tử cho ta. "Nếu thật sự không ổn, nàng cứ việc mở kho, sai khiến phủ vệ, muốn làm gì thì làm."

Khi chiếc ấn vàng nhỏ khắc hình kỳ lân ngự thú rơi vào lòng bàn tay ta, biểu cảm của hắn vẫn rất thoải mái.

Như thể hắn thật sự chỉ đi dự một bữa tiệc cung đình bình thường nhất, sau bữa tiệc hắn sẽ trở về cùng ta đốt pháo hoa giải rượu.

Nhưng nếu thật sự chỉ là một buổi triệu kiến bình thường, tại sao hắn lại để lại toàn bộ thị vệ trong phủ cho ta?

Ta lập tức ném trả ấn tín cho hắn. "Không cần."

Hắn liền giả vờ ngạc nhiên. "Nàng đừng có khinh thường nó, tuy trước đây ta không được phụ hoàng sủng ái, nhưng dù sao cũng đã gây dựng bấy lâu nay, trong kho cũng có không ít thứ đâu."

Công dụng của ấn tín hoàng tử đâu chỉ là mở kho.

Ta và hắn đều hiểu rõ điều này.

Dù sao ta cũng là thiếp thân mà phụ hoàng đã chính thức ban cho hắn, hắn chưa cưới chính phi cũng chưa nạp trắc phi, trong cả hoàng tử phủ ngoài hắn ra thì ta là lớn nhất, chẳng lẽ một thiếp thân do chính hoàng thượng ban thưởng, cũng không có nỗi một suất dự tiệc trong cung sao?"



Gần đây, tin đồn về sự bất hòa giữa Đế và Hậu ngày càng lan rộng, những lời đồn đại về việc Thánh thượng có ý định thay đổi người kế vị càng được truyền tai nhau rầm rộ.

Hoàng hậu nắm chắc quyền kiểm soát hậu cung.

Thái tử càng ngày càng hành động gấp gáp, công khai lẫn bí mật cài cắm không ít người của mình vào cấm quân.

Năm nay, yến tiệc cuối năm trong cung, các trọng thần tề tựu, dĩ nhiên là thời cơ tốt nhất để chuyển giao quyền lực.

Hắn ngừng cười, định trách mắng ta hồ đồ.

Ta nhảy lên xe ngựa trước khi hắn kịp mở miệng. "Đi thôi, ta không yên tâm về chàng."

Đều là lời nói dối, đều là cái cớ.

Cho dù đêm nay có biến cố, cho dù Tiêu Nguyên Sơ thất bại, ta vẫn có cách đảo ngược tất cả.

Cùng lắm thì ta lại trở về điểm xuất phát, Tiêu Nguyên Sơ không còn nhớ ta nữa.

Vậy thì có sao đâu?

Ta muốn ở bên cạnh hắn, cho đến phút cuối cùng, bất kể tương lai ra sao.

Vậy là đủ rồi.

"Hoàng hậu đã hạ độc phụ hoàng."

Sau khi dẫn đường xong, Tiểu thái giám lặng lẽ lui sang một bên.

Lúc đó, cả Đế và Hậu đều chưa có mặt.

Thái tử thì đã ngồi sẵn ở vị trí cao nhất phía đông từ sớm, giơ chén rượu ra hiệu với Tiêu Nguyên Sơ từ xa, diễn trọn vẹn màn kịch huynh đệ hòa thuận.

Tiêu Nguyên Sơ miễn cưỡng nâng ly, lấy tay áo che miệng, lặng lẽ nói với ta tin tức. "Thái y viện vừa mới báo tin, e là phụ hoàng không qua khỏi đêm nay."

Ta theo bản năng muốn ngẩng đầu nhìn về phía ngự tọa, lại bị Tiêu Nguyên Sơ ấn xuống.

"Rót rượu cho ta."

"Đã dạy lâu như vậy rồi, sao vẫn chưa học được cách che giấu cảm xúc tốt hơn một chút?"



Dưới sự che chắn của tay áo rộng, hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ tay ta. "Nàng đã là người được Thái tử đưa vào cung nhờ các mối quan hệ, bây giờ lại ở bên cạnh ta, hắn dĩ nhiên sẽ đặc biệt chú ý đến nàng, không sao đâu."

Lòng bàn tay hắn khô ráo ấm áp, dường như có một ma lực kỳ diệu, xoa dịu sự căng thẳng không nên có của ta.

Vị hoàng đế đã già yếu nhanh chóng gần như bị Hoàng hậu và cung nhân dìu lên ngự tọa.

Thái giám đang xướng to nghi thức ban rượu trong bữa tiệc thì Thiên tử, người từng uy nghiêm lẫm liệt, nay như một con rối mất đi sinh khí, cố gắng ngồi thẳng trên ngai vàng nhưng chỉ có thể để mặc người khác sắp đặt.

Thấy Thiên tử không khỏe, Hoàng hậu tự nhiên tiếp nhận việc ban rượu vốn nên do ông thực hiện.

Nhưng không ngờ, khi Hoàng hậu nâng chén rượu lần thứ hai, Thánh thượng vốn đang cúi đầu, đột nhiên run rẩy đứng dậy.

Biến cố bất ngờ xảy ra.

Thái tử vội vàng bước lên, đỡ lấy Thánh thượng và kêu lên: "Thánh thượng ho ra m.á.u rồi, mau truyền thái y!"

Quân Hắc Giáp canh giữ bên ngoài điện ào ạt tiến vào, đao kiếm sáng loáng, lấp đầy cả đại điện.

Thánh thượng dường như đã kiệt sức, vịn vào Thái tử thở dốc một hồi lâu, mới đưa tay áo lên lau vết m.á.u nơi khóe miệng.

"Sao vậy, thái y hôm nay đều đổi sang mặc giáp trụ hết rồi à?"

"Có quy định đổi từ khi nào, sao trẫm lại không biết?"

Trong đại điện, quần thần nín thở, đều đang chờ đợi hai người đứng ở đỉnh cao quyền lực phân định thắng bại.

Thái tử bị Thánh thượng làm nghẹn lời, những lời định nói nhất thời không thể nói ra được nữa.

Ta đoán kế hoạch ban đầu của Thái tử là để ngự y công khai tuyên bố tin tức về việc Thánh thượng không thể cứu chữa, sau đó dùng Hắc Giáp Quân để ngăn chặn ý định thay đổi người kế vị của Thiên tử.

Xét cho cùng, một vị vua đã không còn nói được nữa thì không thể công khai bày tỏ ý định muốn thay đổi người kế vị.

Chỉ cần Thiên tử không thể đề xuất thay đổi người kế vị, Thái tử sẽ là người thừa kế duy nhất được công nhận.

Không ai có thể đưa ra nghi vấn.

Nhưng rõ ràng, hiện tại Thánh thượng không chỉ không yếu đến mức Thái tử dự đoán, mà thậm chí còn có thể nói rõ ràng để quần thần đều nghe hiểu.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play