Ta đoán ý định của Chu Việt Sơn và Thái tử là muốn đưa ta vào cung làm sủng phi.

Vì vậy, Hoàng hậu mới ngay lập tức triệu kiến ta để răn dạy quy củ.

Nhưng không ai ngờ được, chuyện này còn có thể bị một Trình Giảo Kim nhảy ra cướp giữa đường.

Huống chi, nhờ ơn ba cái tát từ chỗ của Hoàng hậu, bây giờ miệng ta sưng vù như Lương Triều Vỹ trong Đông Thành Tây Tựu sau khi uống Ngũ độc tán kinh thiên động địa, tuyệt đối không thể gọi là đẹp đẽ.

Đến nỗi sau khi mơ màng đồng ý cho ta làm thiếp của hoàng tử, Hoàng đế còn đặc biệt hỏi hắn một câu. "Chỉ vậy thôi sao, con chắc chứ?"

Nam nhân kia ấn ta xuống đất dập đầu, sau đó trả lời dứt khoát. "Nhi thần thích nội hàm của nàng ấy."

Ta: ...

Ta tê liệt rồi.

Đại ca, ngươi vui là được.

Có lẽ thái tử cũng tê liệt rồi.

Bởi vì hắn im lặng suốt cả quá trình, thậm chí còn quên mất việc dùng lý do thân phận ta thấp kém không xứng hầu hạ hoàng tử cao quý để ngăn hắn mang ta đi.

Cho đến khi nam nhân kia mang ta cáo lui, ta vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt kinh ngạc và phức tạp của Thái tử như hóa thành thực thể, đ.â.m vào lưng ta khiến ta có cảm giác đau rát như bị thiêu đốt.

..............

Khi Hoàng tử trưởng thành thì có thể ra khỏi cung và xây phủ riêng.

Nhờ những quy tắc mà Chu Việt Sơn đã dạy, khi nam nhân đó đưa ta lên xe ngựa rời khỏi cung, ta không quá ngạc nhiên.

Điều thực sự khiến ta ngạc nhiên là câu hỏi đầu tiên hắn hỏi ta sau khi lên xe, lại trùng hợp cao độ với câu hỏi ta hỏi hắn.

Hắn hỏi ta: "Ngươi tên gì?"

Ta hỏi hắn: "Ngươi là ai?"

Ta: ...

Được rồi, ta lại bắt đầu rối rắm rồi.

Ta nên nói cái nào?

Trả lời là Trình Thiện Nương có nghĩa là ta vẫn đứng về phía Thái tử, trả lời là Thanh Bình có nghĩa là ta sẽ bán đứng cả hai chủ nhân trước đây.

Nỗi đau của cái c.h.ế.t do quy tắc của thời đại này mang lại, và trực giác của ta đang giằng xé, đấu tranh lẫn nhau.

Hắn đã biết những gì?



Ta có thể nói những gì?

Hắn đưa ta ra ngoài, rốt cuộc là chờ đợi và quan sát đã lâu, hay chỉ là nhất thời cao hứng?

Trực giác mách bảo ta, hắn không giống những người ta từng gặp trước đây.

Nhưng quá nhiều bài học xương m.á.u khiến ta phải thận trọng, bảo vệ bản thân.

Ta lại vô thức cúi đầu xuống.

Khoảnh khắc tiếp theo, những ngón tay ấm áp ngăn cản động tác của ta.

Không giống sự tàn nhẫn của phu nhân khi véo ta, cũng không giống sự kiêu ngạo xem xét của Chu Việt Sơn.

Hắn nhìn thẳng vào mắt ta, hỏi lại lần nữa. "Ta hỏi là tên của ngươi là gì."

Ta có một thoáng ngây người, câu trả lời đã bị phong ấn từ lâu bật ra khỏi miệng. "Hạ Mộng Như."

Không phải tên gốc của thân xác này, không phải tên mà Lục Tinh Hà tiện miệng đặt cho ta, càng không phải cái tên do Chu Việt Sơn bịa ra thay ta.

Cái tên này thuộc về chính ta, ngoài ta ra không ai biết, cũng không ai quan tâm, là tên thật của ta.

Ta đến đây đã quá lâu rồi, lâu đến mức ta gần như đã quên mất, tên thật của chính mình là gì.

Người đối diện đưa tay về phía ta, nắm lấy lòng bàn tay ta.

Hắn nhẹ nhàng dùng sức, kéo ta đứng dậy, ngồi đối diện hắn.

"Xin chào, Hạ Mộng Như, ta tên là Tiêu Nguyên Sơ."

Ánh nắng từ tấm rèm cửa sổ xe ngựa đang hé mở chiếu vào, sự ồn ào náo nhiệt của người qua lại bên ngoài dường như bị ấn nút tạm dừng trong khoảnh khắc đó.

Đối với ta, dường như cả thế giới chỉ còn lại tiếng vó ngựa lóc cóc thanh thúy, và ánh sáng trong trẻo mà nồng nhiệt trong mắt hắn khi nhìn ta.

Tiêu Nguyên Sơ kể cho ta nghe một câu chuyện.

Một câu chuyện về một cô nương ngỡ rằng mình đã gặp được tình yêu của đời mình.

Nàng không cam lòng trước sự hà khắc và áp bức mà thế đạo này dành cho nữ giới, vậy mà lại nảy ra ý nghĩ viển vông, mạo danh người khác, giả nam trang, với thân phận thường dân mà trà trộn vào khoa cử, một đường thi đỗ đến tận điện tuyển.

Thế nhưng vận may của nàng cũng chỉ dừng lại ở điện tuyển.

Có người phát hiện ra việc nàng mạo danh, vạch trần ngay tại chỗ.

Lời nói dối bị vạch trần, nhưng nàng không hề sợ hãi, trước mặt quân vương, nàng trích dẫn kinh điển, lời nói như suối chảy.

Đối với bậc đế vương, một nữ tử như vậy, chắc chắn là một trải nghiệm mới mẻ.

Văn chương của nàng trở thành minh chứng cho sự khởi của đầu tình yêu giữa nàng và hắn.



Từ đó, bảng vàng thiếu đi một vị cử nhân đầy hoài bão, hậu cung lại có thêm một phi tần tràn đầy tài hoa.

Hắn bên nàng trong vòng một năm, từ Tài nhân ngũ phẩm thăng lên tới Quý phi, sủng ái vô song.

Hắn ban cho nàng cung điện hoa lệ nhất, châu báu quý giá nhất, mặc cho nàng nghịch ngợm theo ý thích.

Nàng mong nữ tử không bị giam cầm trong nhà, hắn liền rộng rãi tuyển chọn nữ sử từ các gia đình quan lại, đưa vào cung để bầu bạn cùng nàng.

Nàng mong cung nữ có nơi nương tựa, hắn liền sửa đổi luật lệ, cung nữ trên hai mươi tuổi nếu muốn xuất cung, sẽ được ban bạc trở về quê hương, tự do kết hôn.

Nàng mong nữ tử có thể biết chữ nghĩa, hắn liền xây dựng Sùng Văn Quán, mời thầy đến giảng dạy hàng ngày, cung nhân lúc rảnh rỗi đều có thể đến nghe giảng.

Bên ngoài, các ngôn quan luận bàn buộc tội, hắn đều gạt bỏ không quan tâm.

Cho đến khi nàng sinh cho hắn một hoàng tử.

Nàng dốc lòng dạy dỗ con của họ, chỉ hận không thể truyền dạy hết những gì mình biết cho con.

Nào ngờ khi sự mới mẻ phai nhạt, những tảng đá ngầm ẩn dưới thủy triều sẽ lộ ra những góc cạnh sắc nhọn, khiến người ta đập đầu chảy máu, thậm chí mất mạng tại chỗ.

Hoàng đế cuối cùng cũng phát hiện ra, dưới lớp vỏ bọc tài hoa của nàng, là dã tâm muốn chạm đến hoàng quyền.

Hoàng hậu nắm bắt chính xác sự rạn nứt giữa Hoàng đế và nàng, liên kết với triều thần cùng nhau tấn công.

Tất cả ân sủng và đặc quyền mà trước đây Đế vương ban cho, đều hóa thành đao kiếm, trở thành tội lỗi của nàng, quay lại cắn nuốt chính nàng.

Nàng trở thành một điều cấm kỵ không thể nhắc đến trong cả hoàng cung.

Tất cả dấu vết liên quan đến nàng đều bị xóa bỏ từng chút một.

Trong cung không còn chiêu mộ nữ sử nữa, cung nữ không còn được phép học hành, Sùng Văn Quán bị bỏ hoang.

Cung điện từng là nơi quân vương lưu luyến dần trở nên hoang tàn đổ nát, tên của nàng cũng bị mọi người lãng quên.

Thứ duy nhất còn lại là đứa trẻ mang một nửa dòng m.á.u đế vương.

Các cung nữ và nữ sử từng chịu ơn nàng đã cố gắng hết sức để bảo vệ cậu bé lớn lên trong lãnh cung.

Rồi thế hệ mới thay thế thế hệ cũ.

"Ngươi biết nàng ấy là ai không?" Tiêu Nguyên Sơ dẫn ta đi khắp phủ đệ của hoàng tử.

"Nàng ấy là Mục quý phi."

"Khi quý phi được sủng ái, ngay cả Trung cung cũng không dám đối đầu trực tiếp." Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, mang theo nỗi buồn man mác và cô độc vô tận. "Nàng ấy là mẫu phi của ta."

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play