Chu Việt Sơn bước chân loạng choạng, suýt chút nữa đã biểu diễn cho ta xem một màn té ngã trên đất bằng.

"Trước đây ta thật sự không nhận ra, sao gan ngươi lại lớn đến vậy."

Hắn dừng lại đợi ta một chút, thấy ta không chạy nổi nữa, liền cố ý đi chậm lại một chút nữa.

“Trong cung có biến loạn, người khác trốn còn không kịp, ngươi lại còn đến xem náo nhiệt?"

"Nếu không phải ta vừa đến, thị vệ kia coi ngươi là thích khách mà c.h.é.m c.h.ế.t thì sao.”

Một đội thị vệ đi tới.

Ta chợt nảy ra ý nghĩ, đưa tay nắm lấy vạt áo của Chu Việt Sơn.

Hắn bị ta kéo lại dừng bước.

"Có chuyện gì?"

Ta bước lên nửa bước, đưa tay ôm lấy eo hắn.

"Thái tử..."

Lòng bàn tay ta bị trầy xước vì vừa ngã xuống đất, giọng nói cũng hơi run.

"Thái tử thắng rồi, phải không?"

Ta áp mặt vào lưng hắn.

"Ngươi có..."

Ta dừng lại một chút, do dự hỏi ra câu hỏi đó.

"Ngươi có để ta làm lại một lần nữa hay không?"

Chu Việt Sơn bị ta ôm bất ngờ, cả người cứng đờ, sau đó lại dịu giọng.

"... Lần đó là ta có lỗi với..."

Lời hắn chưa nói xong.

Ta buông hắn ra.

Một con d.a.o găm đ.â.m sâu vào bụng hắn, m.á.u từ từ thấm vào bộ quan phục màu xanh lục nhạt của hắn.

"Ồ, quên nói cho ngươi biết."

Ta đi vòng ra trước mặt hắn, nhìn hắn với vẻ mặt vô cảm.

"Ta không quan tâm ngươi có hay không, hiện tại chắc chắn là không rồi."

Trong Càn Thanh cung, nhất định là Tiêu Nguyên Sơ đã thắng.



Lý do không gì khác, trong đội thị vệ vừa đi qua, một nửa là những gương mặt quen thuộc.

Họ là những người mà Tiêu Nguyên Sơ đã chuẩn bị để lại cho ta lần trước, những thân binh của phủ hoàng tử.

Một khi để Chu Việt Sơn vào điện, hắn nhất định sẽ g.i.ế.c ta ngay lập tức, để thời gian quay trở lại.

Chu Việt Sơn có thể làm lại từ đầu sẽ là trở ngại lớn nhất của Tiêu Nguyên Sơ.

Bất kể là vì lý do gì, ta đều phải ra tay.

Khi ta vào điện, Tiêu Nguyên Sơ đang cùng Thiên tử diễn một màn kịch cha hiền con thảo nhường ngôi đầy cảm động.

Một người khóc lóc thảm thiết bày tỏ cả đời mình đều là đứa con ngoan của phụ hoàng, kiên quyết không thể nhân lúc này thừa cơ để Thiên tử nhường ngôi.

Người kia thì đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân hối hận bản thân ngày trước nhìn người không rõ, nay thẹn với trời đất phải thoái vị nhường ngôi, nếu không chính là tội nhân muôn đời xem nhẹ giang sơn xã tắc.

Thái tử và Hoàng hậu bị trói chặt, bị trói ở một bên miễn phí thưởng thức màn kịch nhường ngôi sống động này.

Vài lão thần thân cận với Tiêu Nguyên Sơ ở bên cạnh tiếp thêm dầu vào lửa, lúc thì đóng vai người tốt khuyên Tiêu Nguyên Sơ thuận theo thiên mệnh, lúc thì đóng vai người xấu ca ngợi Thái thượng hoàng rất hiểu biết đại thể.

Cả đại điện ồn ào náo nhiệt, căn bản không ai chú ý đến sự xuất hiện của ta.

Cuối cùng vẫn là Tiêu Nguyên Sơ khóc đến mức nấc cụt ngất xỉu, mới để người ta đưa Thiên tử về hậu đường an trí, còn bản thân thì tiếp tục đóng vai đứa con hiếu thảo, ở lại thay cha giải quyết phiền ưu, xử lý Thái tử và Hoàng hậu trước đây có ý đồ mưu phản.

Ta yên lặng co ro một bên, rất tận trách làm phông nền cho cả vở kịch.

Tiêu Nguyên Sơ cho lui tất cả mọi người, cuối cùng cũng nhìn thấy ta đứng sau cột.

"Nàng vẫn tìm đến đây."

Hắn đi đến bên cạnh ta, kéo ta cùng ngồi xuống đất.

"Vốn không muốn để nàng nhìn thấy."

Trong tay ta nắm một cái túi thơm, thỉnh thoảng xoay tròn trên đầu ngón tay rồi lại vung qua vung lại.

"Không muốn để ta nhìn thấy gì?"

Tiêu Nguyên Sơ muốn giật lấy túi thơm từ tay ta, bị ta né tránh.

“Ép cung là ta ép, độc dược là ta hạ rồi bày mưu đổ cho Hoàng hậu, Thái tử là ta giả chiếu dụ vào cung."

Hắn dừng một chút, hít sâu một hơi, dường như có chút do dự.

"Nàng... có thất vọng không?"

Ta chậm rãi mở túi thơm, đổ con dấu Kỳ Lân vàng rực rỡ bên trong ra.

"Vừa rồi ở ngoài cửa, ta đã g.i.ế.c Chu Việt Sơn."

"Hắn và Thái tử là một phe, cũng là hắn tìm thấy ta ở Hầu phủ, nói ta giống Quý phi, để Thái tử đưa ta vào cung."



"Ta không g.i.ế.c hắn, hắn sẽ g.i.ế.c ta."

Ta nghiêng đầu nhìn Tiêu Nguyên Sơ.

"Còn chàng?"

"Chàng có thất vọng về ta không?"

Ánh nắng ban mai chiếu vào đại điện, một lần nữa phủ lên gương mặt vị hoàng tử trẻ tuổi một lớp ánh vàng, giống như lần đầu tiên hắn gặp ta.

Ánh nắng dần dần chiếu vào mắt hắn, nhìn hắn khiến người ta cảm thấy đặc biệt phấn chấn.

Ta đưa con dấu qua.

"Chàng đưa cái này cho ta làm gì?"

Đây là lần thứ hai hắn đưa cho ta con dấu hoàng tử của hắn.

Hai lần, bất kể là hắn tìm thấy ta trước, hay ta tìm thấy hắn trước, hắn đều nguyện ý vô điều kiện phó thác sau lưng mình cho ta.

Ta biết điều đó có nghĩa là gì.

Đó là sự tin tưởng tuyệt đối.

Ngón tay hắn luồn qua kẽ tay ta, nắm lấy con dấu cùng với tay ta.

"Mẫu phi của ta từng nói với ta, thế giới mà nàng sống, bình đẳng, tự do, tất cả mọi người, bất kể nam nữ, đều có thể đọc sách biết chữ, thậm chí nữ tử không còn bị giới hạn trong nhà, mà giống như nam tử, chỉ cần các nàng đủ nỗ lực, đều có thể ra làm quan, thậm chí phong hầu bái tướng."

“Cho đến khi chết, người đều rất, rất muốn trở về thế giới đó."

Hắn nhìn ta, ánh mắt sáng rực.

"Nàng là người duy nhất biết thế giới của người trông như thế nào."

"Ta không có cách nào đưa nàng trở về, nhưng ta chỉ muốn hỏi nàng."

"Nàng có nguyện ý, cùng ta, biến nơi này thành thế giới mà nàng đã từng sống không?"

Trong khoảnh khắc đó, mọi thứ đột nhiên yên tĩnh lại.

Ta thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim mình đập điên cuồng trong lồng ngực.

Thình thịch, thình thịch.

Ta nghĩ, đối với thời đại này mà nói, Tiêu Nguyên Sơ quả thực là một kẻ hoàn toàn điên rồ.

Nhưng ta cũng thật sự, thật sự không tìm được bất kỳ lý do nào để ngăn cản ta cùng hắn điên cuồng tiếp.

Mãi mãi.

(Hết)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play