Lục Tinh Hà đã chết.

Chết trên bụng kỹ nữ nổi tiếng ở Hoa Chi phường.

Bất ngờ qua đời khi đang mây mưa.

Đối với hầu phủ ruộng đất bao la, chỉ có độc một người nối dõi, cái c.h.ế.t này quả thật không thể công khai.

Phu nhân lập tức sai người đóng chặt cửa lớn của viện Kinh Hồng.

Tất cả nha hoàn trong viện, tùy theo mức độ thân thiết với thiếu gia mà định đoạt.

Những kẻ chỉ làm việc nặng nhọc, quét dọn trong viện, tất cả đều đem bán.

Những kẻ nhóm lò, cho chim ăn, đưa tin, lập tức kéo ra ngoài gả chồng.

Còn về bốn đại nha hoàn luôn ở bên cạnh hầu hạ thiếu gia --

Phu nhân đưa mắt nhìn bốn chúng ta.

"Đã là bốn nha hoàn mà con trai ta yêu thích nhất, vậy thì hãy cùng đi theo hầu hạ nó."

Ta như c.h.ế.t lặng, m.á.u toàn thân đông cứng lại ngay khoảnh khắc ấy.

Chu ma ma đứng cạnh phu nhân liếc nhìn ta rồi thì thầm điều gì đó vào tai bà.

Chớp mắt, ta bị lôi dậy khỏi mặt đất.

Phu nhân đưa những ngón tay sơn đỏ nâng cằm ta lên.

"Đã động đến con bé này rồi sao?"

"Quả là một con hồ ly tinh quyến rũ."

"Nếu nàng ta thích câu dẫn nam nhân đến vậy, cứ để nàng ta đi hầu hạ nó. Ba người còn lại, đưa đến gia miếu tụng kinh cầu phúc cho con ta."

Ba câu nói lạnh lùng định đoạt sống chết của ta.

Khi bị đóng đinh vào quan tài, ta vẫn còn thoảng chút ý thức mơ hồ.

Thi thể lạnh ngắt, tím tái của thiếu gia nằm sát bên ta.

Dù là loại đàn hương quý giá nhất cũng không thể che giấu mùi tử khí nồng nặc sau bảy ngày nhập quan.

Giọng Chu ma ma lờ mờ vọng vào từ bên ngoài.

"Thanh Bình cô nương thật là có tình có nghĩa, cảm kích thiếu gia đã đối xử tốt với nàng, bằng lòng xuống suối vàng bầu bạn cùng ngài ấy, đập đầu vào quan tài tự vẫn."

"Phu nhân đã nói, từ hôm nay trở đi, Thanh Bình cô nương sẽ là di nương của thiếu gia. Về sau các ngươi phải nhớ kỹ xưng hô cho đúng đấy nhé."

Miệng ta bị bịt kín, tay chân bị trói chặt.

Từng lớp đất dày phủ xuống, không khí mỏng manh bị đẩy lùi.

Nỗi sợ hãi và sự ngạt thở tràn ngập tâm trí ta.

Ta tuyệt vọng vùng vẫy như cá mắc cạn.

Ta muốn sống, ta không muốn chết.

Nhưng tất cả đều vô dụng.

Phổi bị đè nén, chút hơi thở cuối cùng bị cướp đi, tuyệt vọng và đau đớn cùng lúc kéo đến.

Ta chỉ còn biết bất lực từng bước cảm nhận cái c.h.ế.t đến gần.

Tâm trí ta như tan biến trong phút chốc.

Bỗng nhiên, ánh sáng ùa về trước mắt.

Ta theo bản năng bật dậy, vội đưa tay vào miệng, cố lôi chiếc khăn bịt miệng ra.

Có vật gì đó rơi xuống đất, tiếng vỡ loảng xoảng trong trẻo vang lên .

"Ôi chao, Thanh Bình tỷ tỷ, tỷ làm sao thế?" Giọng Lục La như vọng từ nơi nào xa lắm.

Mắt ta dần rõ lại.

Dưới chân, bình gốm Như Diêu quý giá của thiếu gia đã vỡ vụn.

Tay kia của ta vẫn đang cầm hộp thức ăn cho chim.



Chú chim Ngọc Đỉnh Kim Đậu mà thiếu gia mới sắm hoảng sợ, đập cánh muốn bay xa, nhưng bị sợi xích vàng nhỏ xíu giữ lại, cố bay lên rồi lại rơi mạnh xuống.

Chuyện bị đóng đinh vào quan tài như một giấc mộng nhưng cũng quá đỗi chân thật.

Cảm giác ngạt thở vừa chân thật vừa hư ảo.

Lục La lại gọi ta. "Thanh Bình tỷ tỷ, tỷ có chỗ nào không khỏe chăng?"

Ta lấy lại bình tĩnh, đáp lại nàng bằng một nụ cười gượng gạo. "Không sao, chỉ là gặp ác mộng, từ từ sẽ ổn thôi."

Nhưng hiện thực chẳng bao giờ cho ta lối thoát.

Ta còn chưa kịp tự huyễn hoặc mình rằng đó chỉ là một cơn mê giữa ban ngày quá đỗi chân thật, thì tiếng Chu ma ma đã vang lên ở ngoài cửa. "Ở đây canh giữ cửa cho kỹ, tất cả người hầu kẻ hạ trong viện Kinh Hồng, không một ai được phép nhúc nhích."

Giống hệt như trong giấc mộng của ta.

Tiếp theo, phu nhân sẽ bước vào, thốt ra vài lời lạnh lùng, tuyên bố cái c.h.ế.t của thiếu gia, và án tử dành cho ta.

Đó không phải là một giấc mơ.

Thời gian quá gấp gáp, phu nhân hành động quá nhanh, ta căn bản không kịp suy nghĩ.

Chu ma ma dẫn theo đám người hầu hùng hổ tiến về phía ta.

Lục La quỳ bên cạnh, khóc như mưa.

Ta đại khái biết nàng ấy đang khóc vì điều gì.

Thiếu gia đã nạp ta làm thiếp, nhưng còn chưa kịp động đến nàng.

Nàng ấy đã sớm canh cánh trong lòng, nhưng vì gần đây thiếu gia sủng ái ta, nên bất đắc dĩ phải bám lấy ta, luôn miệng gọi ta là tỷ tỷ.

Giờ này, chắc nàng ta đang nghĩ, ta có thể nhờ vào ân sủng lúc thiếu gia còn sống mà cầu xin phu nhân ban cho cái danh di nương, thoát khỏi kiếp nạn này.

Ta quả thật đã có được danh di nương.

Nhưng tiếc thay, là một di nương đã chết.

Cũng không biết lát nữa khi nàng ta nghe phu nhân bảo ta phải tuẫn táng, còn nàng ta thì bị đưa đến chùa, sẽ có vẻ mặt gì đây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play