Phó Nhu lúc này đang hoàn toàn bối rối.
Tu vi của nàng còn không đủ để có thể nhìn thấy những xúc tu đen đặc đó nên nàng cũng không thấy được Lục Thời Lăng rốt cuộc đang chiến đấu với cái gì.
Nàng chỉ nhận ra từ biểu hiện trên khuôn mặt của Lục Thời Lăng thì có vẻ như hắn đang rơi vào một tình huống khó khăn khi phải chiến đấu với thứ gì đó rất kinh khủng.
Còn vị tiên sinh bên cạnh nàng thì dường như hắn cũng có vấn đề trong cách giao tiếp.
Nàng không thể hiểu những từ hắn nói dù chỉ là một từ, chỉ biết rằng nhiệt độ từ bàn tay của hắn truyền tới thực sự rất lạnh.
Hắn đang dùng hơi ấm từ tay nàng để sưởi ấm sao? Nàng cảm giác như toàn bộ nhiệt khí trong người mình đang bị tay hắn hấp thụ hết, không biết có thể buông tay hắn ra không.
Nàng thực sự muốn phát điên rồi!
Phó Nhu cố gắng rút tay mình ra nhưng không thành công, tay y càng nắm chặt hơn.
Mặc dù không đau, nhưng tay hắn ta vô cùng lạnh!
“Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì.”
Lục Thời Lăng không muốn quan tâm đến y, lập tức chém đứt một đoạn sương mù đen đang quấn quanh tay mình, rồi nhanh chóng lao về phía Phó Nhu khi chúng còn chưa kịp hình thành. Nhưng ngay lập tức, chân hắn bị trói buộc lại, đồng thời từ dưới đất bắt đầu xuất hiện những con quỷ với hình dạng đáng sợ lao về phía hắn như muốn ăn tươi nuốt sống vị thiếu hiệp.
Phó Nhu không thấy được những xúc tu, nhưng nàng lại nhìn thấy được đàn quỷ.
Nàng lập tức cứng người lại, miễn cưỡng mỉm cười một chút, thì thầm nói: “Thú vị quá, là quỷ đấy.”
“Chắc chắn là giả.”
Một con quỷ tóc dài lướt qua bên cạnh nàng, vén tóc đen che mặt lên, lộ ra một gương mặt đầy con mắt màu trắng.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Phó Nhu rùng mình, giây tiếp theo Tạ Thanh Y vừa định vung tay tấn công thì ngay lập tức cảm nhận được một cơ thể mềm mại lao vào lòng mình kèm theo mùi hương ngọt ngào và tiếng khóc run rẩy của một thiếu nữ.
“Ta thấy quỷ rồi, ôi ôi, thật sự là quỷ, đáng sợ quá!”
Tạ Thanh Y hơi khựng lại, mái tóc dài tự động rủ xuống, hắn nhẹ nhàng vỗ về vai thiếu nữ đang run rẩy vì sợ, khuôn mặt trở nên dịu dàng, nói: “Đừng sợ, ngươi nhìn nhầm rồi, giờ không còn gì cả.”
“Thật không?” Phó Nhu ngẩng đầu nhìn Tạ Thanh Y, đôi mắt ướt lệ của nàng khiến người khác cảm thấy đau lòng.
Tạ Thanh Y vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của nàng, thì thầm an ủi: “Thật đấy.”
Dứt lời, Tạ Thanh Y nhướn hàng lông mày thanh thoát của hắn lên, ngay lập tức một bóng đen đáng sợ tỏa ra từ đôi mắt hắn. Hàng loạt đàn quái vật từ dưới đất lần lượt ồ ạt chui ra nhưng nhanh chóng lại chìm ngược trở lại dưới lòng đất.
Thậm chí có những con mới chỉ vừa ló đầu ra còn chưa kịp ra tay thì đã bị đồng bọn của chúng ở dưới túm đầu kéo chúng trở lại.
Phó Nhu quay đầu nhìn xung quanh, đúng lúc cảnh tượng một con quái đang chìm dần vào lòng đất, phần đầu nó ở dưới, nửa thân trên với khoang ngực bị kiếm chém rách toạc như miếng thịt hun khói thì giãy giụa bên ngoài đập vào mắt nàng, trông vô cùng gớm ghiếc.
Nhìn thấy khóe miệng Phó Nhu hơi giật giật nhếch lên cùng đôi mắt bắt đầu ươn ướt, ngay lập tức con quái vật nhanh trí lấy ruột của mình nặn thành hình trái tim, dùng hai bàn tay đỡ lấy cằm tạo dáng thành đóa hoa, cố gắng làm cho bản thân trở nên dễ thương hơn.
Đôi môi của Phó Nhu run lên, nàng càng muốn khóc hơn.
“Ngươi cút xuống đi.”
Đột nhiên, dường như đồng bọn của nó nghe thấy lời đề nghị của Phó Nhu, chúng kéo mạnh con quái vật đang mải làm trò dễ thương xuống lòng đất, cứu sống nó trước khi bị người khác giết.
Nếu là những con quái vật khác, bọn chúng chắc chắn sẽ nghĩ rằng con quái vật này thật sự bị mù, không thấy nét mặt của đối thủ đã căm hận đến mức có thể ra tay giết nó hay sao mà vẫn còn ở đó làm trò.
Đến lúc đó có khi nó sẽ kêu gào thảm thiết vì bị hồn xiêu phách tán.
“Hiện tại thì không còn đâu.” Tạ Thanh Y quay đầu lại, nói bằng chất giọng nhẹ nhàng.
Phó Nhu rùng mình, nàng không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào, chỉ biết mím chặt môi và cố rút tay về.
“Buông tay ta ra.”
Phó Nhu dùng sức vẫn không rút tay về được, nàng đành phải lên tiếng yêu cầu hắn bỏ tay.
Tạ Thanh Y luyến tiếc cầm tay nàng, miễn cưỡng buông ra.
Lục Thời Lăng lúc này lợi dụng thời cơ tốt một tay giương mũi kiếm chĩa thẳng trước mặt Tạ Thanh Y, tay còn lại vươn ra ôm lấy Phó Nhu và để nàng đứng sau lưng.
Khóe môi Tạ Thanh Y cong lên đầy khinh bỉ, hắn giơ tay phản công bằng chiếc ô của mình, một lượng lớn làn khói màu đen kịt từ chiếc ô tỏa ra bao phủ toàn bộ không gian xung quanh, tốc biến bay về phía Lục Thời Lăng như một cơn sóng thần dữ dội.
Nói thật thì trước kia Tạ Thanh Y cũng không có định kiến gì với Lục Thời Lăng, nhưng kể từ ngày gặp gỡ được Phó Nhu, mùi hương đặc trưng của nàng khiến hắn đem lòng nhớ thương da diết, vì vậy hắn đã nảy sinh sự ghen tuông với Lục Thời Lăng.
Nếu không phải vì sợ Phó Nhu bị dọa hay sợ nàng ám ảnh thì hôm nay chắc chắn bằng mọi giá hắn phải để đàn ác quỷ kéo Lục Thời Lăng xuống địa ngục.
Đuôi mắt của Tạ Thanh Y hẹp lại, vẻ u ám tỏa ra từ khóe mắt, hắn thốt ra từng lời cay độc vô cùng: “Nếu ta là ngươi, ta sẽ ngay lập tức hủy bỏ hôn ước, làm người phải có lòng tự trọng, ngươi căn bản không xứng với nàng ấy.”
Vừa nghe được những lời này, Lục Thời Lăng vốn đang gồng mình giương kiếm bỗng ngẩn người, hắn liếc nhìn Phó Nhu, rồi lại nhìn Tạ Thanh Y.
Một lúc sau hắn mới hiểu hàm ý của những lời nói đó.
Ngay lập tức mặt hắn đỏ ửng như gấc.
“Ta… Ta…” Hắn ấp úng, không dám hướng ánh mắt về phía Phó Nhu, chỉ có thể giữ vững tư thế oai vệ giơ kiếm với ánh mắt lạnh lùng.
“Đừng có nói nhảm!”
Không biết là vì tức giận, hay vì xấu hổ nữa.
Dù sao thì các đòn tấn công của Lục Thời Lăng càng lúc càng trở nên đầy sát khí.
“Xem ra ngươi không muốn giao lưu hòa nhã.”
Nhận thấy việc nói chuyện không thành công, hai bên bắt đầu lao vào tấn công nhau.
Sương mù dần dần xuất hiện, gió càng lúc càng lạnh buốt, làn khí màu đen dày đặc từ từ bay lên từ mặt đất tối như mực.
Làn sương cuộn lại theo chiều vặn xoắn, sau đó nhanh chóng tách thành nhiều dải, dâng lên mạnh mẽ hàng nghìn vệ binh tấn công kẻ thù.
Lục Thời Lăng giơ kiếm lên và chém xuyên qua màn khói, từng nhát kiếm màu trắng xé toạc khiến nó phân tán, nhưng nó lại nhanh chóng ngưng tụ lại, thậm chí khi bị tách lìa thành mấy phần, tốc độ tái sinh của nó còn nhanh hơn, lực tấn công Lục Thời Lăng cũng mạnh mẽ hơn.
Lục Thời Lăng nhất thời không để ý, chân trái của hắn bị một mảnh sương mù màu đen bao quanh, hắn vừa định vung kiếm chém thì lại nhìn thấy phía trên của dải sương mù nhanh chóng tách ra và nhân bản thành mấy cái miệng hung hăng rồi cắn thật mạnh vào bắp chân của hắn. ( truyện trên app tyt )
Cơ thể hắn run lên, cơn đau tê buốt truyền từ bắp chân sau đó lan dần xuống cả chân trái.
Nhân lúc Lục Thời Lăng dừng lại, những dải sương mù khác nhân cơ hội cuộn lên, tách đôi như đang há cái miệng hung dữ muốn nuốt chửng hắn.
“Sư huynh!” Lâm Kiều Kiều nhận thấy tình hình không ổn, nàng lập tức muốn tiến lên hỗ trợ nhưng đám dân làng đã cản bước khiến nàng không thể di chuyển đến cứu giúp Lục Thời Lăng.
Khi Lâm Kiều Kiều nghiến răng chuẩn bị xông ra, một luồng ánh sáng vàng nhạt như tia nắng trên bầu trời chiếu xuống xé toạc không gian u ám, tất cả những đám sương đen bị chiếu vào đều tan biến trong chốc lát.
Thoát khỏi đống khí đen, Lục Thời Lăng ngay lập tức rơi xuống từ trên không, hắn chống kiếm xuống đất, lấy lại thăng bằng, cảm giác tê dại và đau rát ở chân trái vẫn chưa hết nhưng hắn không có nhiều thời gian để nghỉ ngơi, lại nhanh chóng ngẩng đầu tung chiêu tấn công.
Những đám sương mù rơi lộp độp xuống mặt đất, rồi lại tụ tập thành những mảng đen với kích thước lớn. Tạ Thanh Y đứng trong đám khỏi đen, tay cầm chiếc ô đỏ, nhẹ nhàng ngẩng đầu mỉm cười và nói như không biết chuyện gì: “Cơn gió nào đã đưa ngươi đến đây vậy?”
Thấy người đến y bèn thu chiếc ô, để lộ ra gương mặt hiền như tiên nhân, điềm đạm và thanh khiết như băng tuyết, không nhiễm bụi trần.
Mái tóc đen dài của y được buộc gọn gàng bằng dây, toàn thân khoác bộ đạo bào màu xám nhạt, chỉn chủ và nghiêm túc. Những nếp gấp ở thắt lưng và cổ áo đều phẳng lì, cho thấy hắn là người rất chỉnh tề với bản thân.
“Tạ Thanh Y, đừng gây chuyện.”
“Không thì đừng trách ta sẽ bắt ngươi trở về.”
Lục Thời Lăng lên tiếng với chất giọng lạnh lùng và điềm tĩnh, gương mặt như băng không chút cảm xúc, nhìn chằm chằm vào Tạ Thanh Y.
Tạ Thanh Y không vội vã, từ từ chỉnh lại ống tay áo, rồi thong thả đáp: “Rõ ràng là bọn chúng đã quấy rầy ta trước, thiếu trưởng môn nói năng thật vô lý.”
“Làm gì có chuyện đó, rõ ràng là ngươi đã biến người trong làng thành đám yêu quái, khiến họ tấn công bọn ta.”
Lâm Kiều Kiều giọng đầy tức giận quát mắng.
“Chuyện đó không liên quan gì đến ta.” Tạ Thanh Y nhạt nhẽo đáp, rồi chuyển ánh mắt sang nhìn Phó Nhu, nàng đứng một bên và có vẻ không muốn liên quan chút nào, giọng nói y trở nên mềm mỏng: “Ta chỉ đến để yêu cầu một người không biết tự lượng sức mình hủy bỏ hôn ước mà thôi.”
Vừa nghe những lời này, Lục Thời Lăng vốn đang bị thương dần tỉnh lại, hắn mím môi và lén nhìn sang Phó Nhu, phát hiện nàng cứ trơ mắt ra, hoàn toàn không có phản ứng.
Nàng đang nhìn chằm chằm vào hư không một cách trống rỗng, hoàn toàn không có nhận thức.
Lục Thời Lăng ho nhẹ, cố gắng gây sự chú ý của nàng nhưng không những không hiệu quả mà còn thu hút sự chú ý của tất cả mọi người về phía hắn.
Thiều Hoài Cảnh nhíu mày nhẹ: “Hôn ước gì?”
Lục Thời Lăng ho dữ dội hơn, thậm chí đến cả vành tai cũng ửng đỏ, cuối cùng hắn cũng thành công thu hút được ánh mắt của Phó Nhu, nhưng khi ánh mắt của nàng chạm phải hắn, hắn lại vội vã quay đi, trong lòng mang theo một chút xíu cảm giác bồn chồn mà chính hắn cũng không nhận ra.
Thiều Hoài Cảnh đưa mắt nhìn thoáng qua nét mặt hoang mang của Lục Thời Lăng, ánh mắt đen trầm lặng, không biết trong đầu đang nghĩ gì.
“Theo những gì ta biết, trong tông phái hiện tại không có ai được phép kết tóc xe duyên.”
Thiều Hoài Cảnh nói bằng chất giọng bình thản.
Tạ Thanh Y mỉm cười nhẹ nhàng, khóe môi hơi cong lên: “Chẳng giấu gì ngài.”
Thiều Hoài Cảnh lướt ánh mắt qua hắn, Tạ Thanh Y chỉ mỉm cười nhẹ, chỉnh sửa lại ống tay áo và nói: “Hãy làm một cuộc giao dịch đi.”
“Ta có thể giúp ngài canh gác cửa quỷ năm nay, nhưng đổi lại ta cần…”
“Nàng ấy.” Tạ Thanh Y nâng tay nhẹ nhàng chỉ về phía Phó Nhu, sau đó từ từ nói: “Cùng ta đón lễ.”
“Không được.” Còn chưa để Thiều Hoài Cảnh kịp lên tiếng, Lục Thời Lăng đã cắt ngang, mặt mày hắn căng thẳng, ánh mắt đầy ghẻ lạnh.
“Sư phụ, nội lực của sư muội Phó rất yếu, nếu đồng ý với yêu cầu của hắn thì chẳng khác nào dâng muội ấy đến chỗ chết.”
Lục Thời Lăng hiểu rõ tầm quan trọng của việc canh gác cửa quỷ, vì vậy hắn tiếp tục nói: “Ta có thể canh gác.”
Nghe vậy, nụ cười trên khuôn mặt Tạ Thanh Y rốt cuộc cũng từ từ tắt ngấm, ánh mắt đen như mực càng trở nên u ám hơn: “Nếu không sợ chết, thì ngươi cứ thử xem.”
Hắn nói với giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng lời nói lại mang theo vô vàn ác ý.
“Tạ Thanh Y.” Giọng nói uy quyền của Thiều Hoài Cảnh kịp thời xua tan bầu không khí căng thẳng giữa hai người.
“Ta có thể đồng ý yêu cầu của ngươi, nhưng ngươi phải đảm bảo an toàn cho người của ta.”
“Tất nhiên.” Tạ Thanh Y nhẹ nhàng gật đầu, khuôn mặt nở một nụ cười dịu dàng, đôi mắt hắn lại sáng lên, dán chặt về phía Phó Nhu.
Thấy nàng không chú ý đến mình, Tạ Thanh Y bước thêm vài bước đến đứng trước mặt nàng trước ánh mắt đầy cảnh giác của Lục Thời Lăng, nhẹ nhàng hỏi: “Bây giờ nàng có thể cho ta biết tên của nàng là gì không?”
Phó Nhu lấy lại sự tập trung, chớp chớp mắt, ánh mắt nàng chạm phải ánh mắt của Tạ Thanh Y đang đứng trước mặt.
“Ngươi đang... Nói với ta sao?” Phó Nhu hơi nghi ngờ hỏi.
Theo lý, mọi chuyện hình như không liên quan đến nàng, sao lại có người tới bắt chuyện với nàng? Có phải nàng đang nghe nhầm không?
Giọng nàng nhỏ nhẹ và mềm mại, có phần ngọt ngào quá mức khiến các ngón tay của Tạ Thanh Y co lại, hắn cố gắng kiềm chế để không đưa tay chạm vào nàng.
“Chính là nàng.” Hắn đáp bằng giọng dịu dàng, sợ nói to quá sẽ làm Phó Nhu sợ, ngay cả âm cuối cùng hắn cố gắng hạ giọng.
“Chỉ là ta muốn biết tên của nàng thôi.”