Đau…
Hiện tại đây là cảm giác duy nhất mà Phó Nhu cảm nhận được.
Toàn thân nàng như bị lửa thiêu đốt, tỏa ra những làn khói trắng nóng bỏng, cổ họng nàng thì khô khốc và khó chịu.
Phó Nhu yếu ớt động đậy đôi môi, khao khát có thứ gì đó để nhấp dù chỉ một ngụm nhưng không thể làm được gì.
Bỗng nhiên, hình như có giọt mưa vừa rơi trên khóe môi, nguồn nước ấm áp ấy từ từ chảy vào cổ họng nàng, nhanh chóng làm dịu đi cơn nóng bức trong cơ thể.
Ở nơi khuất mà nàng không nhìn thấy, một luồng ánh sáng trắng nhẹ chữa lành cho cơ thể nàng, sau đó dần dần biến mất.
Trong đầu nàng truyền đến âm thanh “Tạch tạch” nhẹ, chỉ thấy dòng điện nhỏ phát ra tiếng “Xèo xèo” hai lần rồi nhanh chóng tắt ngấm, quá nhẹ đến mức chính nàng còn chưa kịp phát hiện nó đến từ đâu thì đã biến mất.
Phó Nhu mở mắt, cảm giác đau âm ỉ toàn bộ phần bên ngực nối liền với vai truyền tới như thể muốn xé xác toàn bộ cơ thể khiến nàng phải nhăn mặt.
Những tàn tích chấn thương này là vì nàng đã ăn trọn một đao khi che chắn cho nữ chính, cơn đau nhức cứ dai dẳng hành hạ nàng.
Vốn tưởng rằng sau khi bị kiếm đâm chết thì nàng sẽ có thể thoát khỏi nơi này một cách suôn sẻ, nhưng hiện tại xem ra không phải vậy.
Nàng không những không thể đăng xuất khỏi cốt truyện này mà còn không được xử lý vết thương đàng hoàng.
“Hệ thống, thuốc giảm đau của ta đâu?”
Đáp lại nàng chỉ là sự tĩnh lặng, nàng cảm nhận có điều gì đó không ổn, Phó Nhu lại gọi thêm một lần nữa.
“Hệ thống?”
Vẫn không có tiếng ai phản hồi.
Lần này Phó Nhu bắt đầu trở nên lo lắng, liên tiếp gọi thêm vài lần nữa.
“Tiểu hài nhi?”
“Tiểu trứng tiên?”
“Yêu tinh Dương Tử giang?”
Như tiếng sét đánh ngang tai, toàn thân Phó Nhu bất động, chỉ có cơn đau nhức từ những vết thương trên cơ thể hoành hành mới kéo nàng về lại hiện tại.
Không... Không thể nào?
Hệ thống của nàng... Sao lại biến mất hết rồi?
Phó Nhu cố gắng mở bảng điều khiển hệ thống, nhưng tất cả đều không có ai phản hồi.
Chẳng lẽ toàn hệ thống đang gặp sự cố... bị lỗi chẳng hạn, chắc chắn sẽ sớm có cách khắc phục.
Đúng vậy, chắc chắn là như thế.
Phó Nhu cố gắng kiềm chế sự bất an trong lòng, nàng tự an ủi bản thân mình.
Đột nhiên, một âm thanh nhẹ nhàng vang lên, nụ cười vừa mới nở rộ trên đôi môi Phó Nhu trong chớp mắt tắt ngấm khi nhìn thấy gương mặt trắng nõn đang đứng ngoài cửa.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Lâm Kiều Kiều, nữ chính của cốt truyện này.
Những vết thương trên cơ thể Phó Nhu bây giờ chính là vì nàng đã chắn kiếm cho nữ chính.
Phó Nhu là người kiểm soát hệ thống nhân vật phụ trong cốt truyện, nàng có nhiệm vụ điều khiển tốt vai trò của các nhân vật phụ, và khi cần thiết, nàng phải hy sinh thân mình để bảo vệ nữ chính nhằm tuân thủ tiến độ cốt truyện.
Nhiệm vụ này đem lại cho nàng lợi nhuận khá cao, lại không cần tiếp xúc nhiều với nam nữ chính.
Dù sao thì cũng chẳng có ai lại để tâm đến một nhân vật phụ nhạt nhòa thiếu sức hút chứ.
Chỉ là hiện tại khi xảy ra sự cố bất ngờ này, Phó Nhu cảm thấy cực kỳ chán nản, ngay cả khi nhìn thấy Lâm Kiều Kiều nàng cũng không có tâm trạng để nói chuyện.
Nàng lặng lẽ cuộn mình vào góc tường, cắn môi, ánh mắt cúi xuống trưng ra vẻ mặt uể oải.
Lâm Kiều Kiều nhìn thấy bộ dạng đó của nàng, quay đầu nhìn chàng trai mặc đồ đen phía sau lưng mình và nói: “Có vẻ như tâm trạng Phó Nhu không được tốt lắm, hay để muội ấy ở lại nghỉ ngơi đi, sư huynh.”
Cậu trai trẻ, người mà Lâm Kiều Kiều gọi là “Sư huynh”, khi nghe thấy lời đó ánh mắt vô tình liếc qua khe cửa và lập tức dừng lại.
Chỉ thấy một thiếu nữ co ro trong góc, ôm lấy hai vai của mình, nức nở khóc. Từng sợi tóc đen như lụa từ vai nàng trượt xuống trông y hệt một con thú nhỏ mềm mại.
Giọng nàng nhẹ nhàng tựa như lông vũ, bay bổng và dịu dàng, rồi từ từ trầm lại.
Trái tim nàng như thể đang có một sự bất an ở tận góc khuất sâu kín nhất, lén lút quấy rầy thiếu nữ nhỏ.
Ánh mắt hắn trở nên sâu thẳm hơn, trong lòng đột nhiên nổi lên một sự xao xuyến nhỏ bé.
“Sư huynh?”
Giọng của Lâm Kiều Kiều vang lên kéo cậu trai trẻ đang lơ đãng về lại hiện thực, nhưng đồng thời cũng lại khiến cho Phó Nhu bỗng chốc rơi vào trạng thái hoảng loạn và sợ hãi.
Nàng nghe thấy âm thanh, liếc nhìn qua, đôi mắt mờ lệ của nàng chạm vào ánh mắt của cậu trai trẻ.
Dù nàng nhanh chóng quay đi, gục đầu vào đầu gối nhưng hắn vẫn kịp nhìn thấy dung mạo của nàng.
Hàng mi dài mảnh mai điểm vài giọt nước, đôi mắt bối rối ngấn lệ, gò má thanh thoát và sáng sủa cùng với đôi môi khẽ run lên vô tình để lấp ló hàm răng trắng.
Hắn đột ngột quay sang chỗ khác, phát ra một tiếng “Ừ” ngắn gọn, rồi lập tức xoay người rời đi.
Lâm Kiều Kiều không để ý đến thái độ lạnh nhạt của hắn, vì dù sao hắn là dạng người vốn không thích giao tiếp với người khác, lại không quen biết Phó Nhu, thái độ xa cách này của hắn cũng là điều bình thường.
Cũng chính vì có suy nghĩ như vậy mà Lâm Kiều Kiều không để ý bước đi có phần vội vàng hơn bình thường cùng với vành tai hồng phớt lộ ra bên ngoài của hắn.
Lục Thời Lăng cũng không biết mình bị làm sao, chỉ cảm thấy toàn thân dâng lên một cảm giác kỳ lạ khó tả, nhịp tim đập loạn xạ đến mức không xác định được mình đang đi đâu.
Thật kỳ lạ, hắn biết Phó Nhu là ai, nhưng khi cố gắng hồi tưởng lại, hắn chẳng thể tìm ra chút ấn tượng nào về nàng.
Tất cả những gì hắn nhớ được chỉ là nàng — Một đệ tử được phân vào nhóm của hắn hôm xuống núi, sau đó thì không còn thấy nàng xuất hiện nữa.
Nếu không phải vì ngày hôm qua nàng đã đỡ một đao thay cho Lâm Kiều Kiều khi quái thú biến dị xông đến, hắn chắc đã không nhớ đến sự tồn tại của nàng.
Lẽ ra một người như nàng… Hắn không thể không có ấn tượng mới đúng.
Lục Thời Lăng dừng bước, đưa tay sờ lên trái tim đang đập mạnh và thầm nghĩ.
Nàng ta thật đáng yêu.
Làm gì có ai có thể dễ thương hơn những sinh vật lông xù nhỏ bé, xinh xắn cơ chứ.
Tại thời điểm ấy, cô nàng được hắn mô tả là đáng yêu như những sinh vật nhỏ xinh, Phó Nhu, vẫn đang chìm trong nỗi đau hệ thống của mình bị lỗi.
Nếu không có hệ thống, nàng sẽ phải làm nhiệm vụ như thế nào đây? Liệu nàng có bị mắc kẹt lại trong thế giới này không?
Chờ một chút…
Nếu nàng hoàn thành nhiệm vụ một cách bình thường, liệu có phải nàng sẽ rời khỏi đây được không?
Phó Nhu nghĩ đến trường hợp này, đôi mắt vốn đang u sầu ảm đạm dần dần sáng lên.
Ô! Dường như ý tưởng này của nàng có khả năng xảy ra đấy.
Không biết có phải vì cầu được ước thấy không, trong lúc nàng đang nghĩ ngợi đột nhiên tiếng gõ bên khung cửa sổ vang lên, nàng ngước mắt thì thấy một con quái thú với vẻ mặt dữ tợn đang bám trên cửa sổ.
Cái gì thế này! Đây là quái thú sẽ hộ pháp nàng về nhà sao!
Phó Nhu không hề bị vẻ mặt hung hăng của quái thú làm cho sợ hãi, ngược lại, nàng thân thiện mở cửa sổ khi thấy nó không thể mở cửa.
Nàng nhìn nó với ánh mắt đầy mong đợi, ánh mắt long lanh như những vì sao.
Yêu thú không quan tâm đến nét mặt của nàng, nó gầm gừ xông qua cửa sổ và trưng ra bộ dạng tức giận đe dọa sẽ xé nàng thành từng mảnh.
Một mùi hôi thối từ cái miệng rộng ngoác của con quái thú phả ra, mặc dù Phó Nhu đã chuẩn bị tâm lý trước nhưng nàng vẫn không thể tránh khỏi cảm giác hồi hộp.
Trước đây có hệ thống giúp nàng mất đi cảm giác đau đớn, lần này… Có lẽ sẽ hơi đau một chút.
Nàng run rẩy nhìn nó lao về phía mình với tốc độ nhanh, vừa lo lắng vừa phấn khích nhắm mắt chờ đợi cái chết.
Một tiếng “Phụt” vang lên, như tiếng của một vật cùn đâm vào xương thịt, Phó Nhu giật mình, theo phản xạ nắm chặt tay lại.
Hình như không đau... Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Có phải nàng đã trở về rồi không?
Nghĩ đến đây, Phó Nhu quyết định mở mắt ra ngay lập tức. Nàng vừa định gọi hệ thống thì phát hiện ra một chàng trai mặc bộ đồ đen đang đứng trước mặt mình.
Chàng trai đứng thẳng trước mặt nàng, thanh kiếm trong tay hắn cắm chặt vào cổ họng con quái thú, thấy đôi mắt của nó mở to và vẫn còn sức giương bộ vuốt sắc nhọn chĩa về phía nàng, hắn càng đâm sâu hơn khiến con quái thú chết hoàn toàn.
Lục Thời Lăng quay đầu nhìn người con gái phía sau, xác nhận nàng không bị thương mới hạ kiếm xuống, hắn định rời đi nhưng sau một hồi do dự vẫn không kìm lòng mà hỏi: “Không sao chứ?”
Nàng có vẻ hơi bị sốc, chớp chớp đôi mắt bối rối nhìn khiến hắn càng mềm lòng, hắn an ủi: “Không sao đâu, nó chết rồi, giờ muội đã an toàn.”
Vừa dứt lời, hắn ngượng ngùng đưa tay lên xoa nhẹ đầu của nàng, từng lọn tóc mỏng và mềm mại, hệt như những gì hắn tưởng tượng.
Cảm giác thật dễ chịu.
Hắn ho khan một tiếng, nghiêm túc thu tay lại, nhanh chóng trở về bộ dạng lạnh lùng vốn có nói: “Lần sau nhớ tránh ra, đừng có đứng ngốc ở đấy.”
Phó Nhu cắn môi, nàng cảm thấy rất bối rối, lùi lại một bước để tạo khoảng cách lớn với hắn rồi cúi đầu nhìn xuống sàn.
Sư huynh của nữ chính… Sao lại xuất hiện trong phòng nàng, lại còn chủ động bắt chuyện với nàng nữa? Chuyện này… Chuyện kia…
Nàng mắc chứng sợ xã hội mà T^T
Đừng nhìn chằm chằm nàng như vậy!!
Phó Nhu cảm thấy trong lòng rối như tơ vò, nhưng bề ngoài nàng vẫn phải ứng xử thật bình thường vì dù sao hắn ta cũng đã cứu nàng.
Mặc dù thực ra công ơn cứu giúp đó nàng không cần.
Phó Nhu gượng gạo nở một nụ cười mếu máo khó coi hơn cả khóc, khẽ mở miệng: “Cảm ơ…”
Chưa kịp nói hết từ “Cảm ơn”, Phó Nhu đã phát hiện ra cánh tay của hắn bị rách, máu tươi đang dần rỉ ra.
Ôi trời…
Làm sao bây giờ! Hình như hắn bị thương rồi T^T
“Huynh…” Phó Nhu ấp úng mở miệng, ngón tay hướng về phía cánh tay của hắn mà run run.
“Cánh… Cánh tay của huynh hình như…”
Giọng nói mềm mại của nàng có phần yếu ớt, chưa kịp để Lục Thời Lăng nghe hết thì đã bị một giọng nữ cắt ngang.
“Sư huynh! Cánh tay huynh bị thương kìa!”
Lâm Kiều Kiều phi đến rất nhanh, vừa nhìn thấy vết thương trên cánh tay của Lục Thời Lăng đã lập tức xử lý.
Nàng lấy ra một đống chai lọ từ trong túi và bắt đầu băng bó vết thương cho Lục Thời Lăng.
Phù... Cứu được rồi.
Thấy nữ chính băng bó vết thương tận tình như vậy, Phó Nhu vốn đang lo lắng không biết nên làm gì cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nàng yên tâm thu mình trong góc tường, tiếp tục thể hiện vai trò trong công việc mà nàng vẫn làm tốt nhất từ trước đến nay.
Trở thành một phông nền mờ nhạt vô hình.
Chỉ có điều lần này cái nền ấy không còn được vô hình cho lắm.
Bởi vì Lục Thời Lăng cứ mãi nhìn chằm chằm về phía nàng.
Phó Nhu cảm nhận được điều đó nên nàng cúi đầu thấp hơn nữa, cố gắng né tránh ánh mắt của Lục Thời Lăng.
Rốt cuộc cái gì đang xảy ra vậy? Tại sao hắn cứ nhìn chằm chằm nàng, kỳ lạ quá, chuyện này trước kia chưa từng có tiền lệ.
Cứu với! Đừng nhìn nàng như vậy mà, toàn thân nàng gần như đã cứng đờ rồi!
“Xong rồi!” Lâm Kiều Kiều vừa dứt lời, Phó Nhu lập tức không còn cảm nhận được ánh mắt hắn đang nhìn mình nữa.
Nàng nhẹ nhàng thở, cơ thể cũng dần mềm nhũn dựa vào tường.
Lục Thời Lăng quan sát hành động của nàng nhưng hắn không nói gì, chỉ mím môi rồi quay lưng rời đi.
Lâm Kiều Kiều kêu lên: “Băng gạc vẫn chưa quấn xong, sư huynh!”
Lục Thời Lăng hình như không nghe thấy, Lâm Kiều Kiều chỉ có thể vội vàng đuổi theo.
Vì vậy, căn phòng của Phó Nhu cuối cùng cũng trở lại trạng thái yên tĩnh.
Phó Nhu thở phào nhẹ nhõm, toàn thân như không còn sức lực, nàng ngã xuống giường, nhìn cái xác con quái thú trên sàn, tức giận cắn chặt tấm ga trải giường để xả bớt cảm giác bất lực của mình.
Tại sao lại phải cứu nàng chứ!!!
Chỉ một chút nữa thôi nàng đã có thể trở về rồi!! ( truyện trên app tyt )
Bây giờ thì sao! Không chỉ không thể quay về, nàng còn mắc nợ người ta một ân tình.
Dù sao hắn đã cứu nàng, nàng cũng không thể mặc kệ được.
Phải làm sao đây?
Phó Nhu lo lắng nghĩ ngợi, đồng thời lấy ra một Quả Linh vừa to vừa ngọt từ trong kho chứa và cắn một miếng.
Thịt quả mềm mọng, tỏa ra hương thơm ngọt ngào xâm nhập vào vị giác, nàng hài lòng nhắm mắt lại.
Ưm! Ngon quá!
Phó Nhu vừa ăn vừa nhìn Quả Linh trong tay, đột nhiên nảy ra một ý tưởng.
Trong lúc Lục Thời Lăng đang ngồi thiền trong phòng, trước mắt hắn là cảnh tượng như thế này.
Một bóng dáng nhỏ nhắn, lén lút đang bám vào khung cửa sổ phòng hắn, khó khăn vươn tay tới chiếc bàn.
Hắn định xem rốt cuộc nàng đang làm cái gì, nhưng đợi một lúc vẫn không hiểu.
Vì vậy, hắn quyết định lên tiếng: “Muội đang làm gì vậy?”
Âm thanh vang lên khiến Phó Nhu giật mình, quả mọng trong tay lập tức rơi xuống bàn.
Nàng ngẩng đầu, hoảng hốt nhìn về phía Lục Thời Lăng, nhìn thấy ánh mắt của hắn đang dán chặt vào mình, vội vàng giải thích: “Cái đó…”
“Qu… Quà cảm ơn.” Nàng lắp bắp nói hai từ này, khuôn mặt đỏ bừng như trái cà chua, rồi quay người chạy mất.
Lục Thời Lăng thấy nàng đi rồi, ánh mắt hướng về phía Quả Linh đỏ rực trên bàn, không biết tại sao, hắn lại nhớ đến khuôn mặt đỏ bừng ban nãy của người con gái.
Thật là…
Hắn mím môi, cảm nhận được cả vành tai hắn cũng ửng đỏ.