Nhân Vật Phụ Cầm Kịch Bản Mary Sue

Chương 6


1 ngày


Giọng điệu của Tạ Thanh Y thảo mai và giả tạo quá mức khiến mọi người nghe được phải rùng mình.

Ban nãy thái độ của hắn rõ ràng rất khác.

Sao bỗng nhiên lại như biến thành một người khác?

Người trong cuộc như Phó Nhu càng cảm thấy bối rối, đóng vai một nhân vật phụ, nàng rất ít khi tham gia vào các cuộc trò chuyện, vì vậy nàng theo thói quen đã học được kỹ năng đứng ngẩn ngơ, giống như vô hình ở đó. 

Đây cũng là lý do nàng không nghe rõ những gì mọi người thảo luận, đó là lý do vì sao nàng hoàn toàn không hiểu tại sao một nhân vật trông có vẻ sẽ xuất hiện nhiều trong cốt truyện như hắn lại liên tục nói chuyện với nàng.

Phải chăng đây là một nhiệm vụ ẩn mới mà hệ thống chưa kịp thông báo với nàng?

Vậy nàng phải làm sao, chỉ cần phối hợp thôi sao?

Nhưng nhiều người đang ở đây quá...

Nàng cảm thấy hơi...

Phó Nhu hơi nhếch môi, lén cúi đầu lùi lại một bước để cố gắng che giấu sự hiện diện của mình, đồng thời nhỏ giọng nói: “Phó Nhu, đó là tên của ta.”

Như vậy có ổn không nhỉ?

Phó Nhu tự hỏi.

“Phó Nhu.” Tạ Thanh Y nhẹ nhàng lặp lại tên nàng, khi đọc tên nàng thì âm cuối như lướt qua môi và răng bất ngờ mang lại cảm giác rất quyến rũ.

Khuôn mặt nhỏ của Phó Nhu đỏ bừng, không hiểu sao, khi nhắc lại tên nàng, nàng cảm giác hơi... ngượng ngùng?

Á á á! Đừng làm nàng ngượng ngùng!

Phó Nhu đưa tay che mặt, cố gắng ngăn chặn những dòng suy nghĩ lung tung.

Tạ Thanh Y nhìn thấy bộ dạng nàng như vậy, ngón tay hắn lại cảm thấy hơi ngứa ngáy, chỉ là hắn sợ làm nàng sợ hãi nên chỉ có thể kiềm chế, hắn nắm chặt tay, rồi quay sang hỏi: “Nàng có thể cho ta biết giờ sinh của nàng không?”

Phó Nhu ngẩn người, ngẩng mặt lên với vẻ đầy bối rối.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Đây... Là ý gì?

“Nếu nàng không muốn cho ta biết giờ sinh của nàng thì ta chỉ có thể tự lực cánh sinh thôi.”

Lời hắn nói mang theo một chút buồn bã, lông mày và ánh mắt cũng thể hiện rõ sự thất vọng.

Hắn vốn dĩ đã đẹp, nay khuôn mặt lại thêm chút ưu tư càng khiến hắn trở nên thanh tú và nhã nhặn. Nếu là những ngày trước, Phó Nhu chắc chắn sẽ vừa ăn hạt dưa vừa ngồi ngắm nhìn và thưởng thức vẻ đẹp tinh tế của hắn.

Nhưng hiện tại không thể như vậy, Phó Nhu lập tức lớn tiếng từ chối: “Không được!”

Âm thanh của nàng vang lên cao vút trong không gian tĩnh lặng, giọng điệu mềm mại và hoảng loạn thu hút sự chú ý của mọi người.

Thiều Hoài Cảnh hơi nghiêng mắt, ánh nhìn dừng lại chỗ Phó Nhu, đôi mắt hắn không có chút cảm xúc nào, dường như không có gì có thể làm cho ánh mắt đó dao động.

Phó Nhu nhận thấy hành động của mình đã gây sự chú ý, nàng đứng im, hoảng hốt đảo mắt nhìn xung quanh, cuối cùng nàng cầu cứu bằng ánh mắt với Lục Thời Lăng đang đứng gần nhất.

Đôi mắt đen của nàng chứa đựng sự trong sáng thuần khiết như đôi mắt của một chú nai nhỏ, dao động nhẹ nhàng giống sóng nước.

Dáng vẻ cầu xin của nàng không thể không khiến người ta bị cuốn hút, khiến người ta muốn mãi mãi được nàng nhìn chăm chú.

Lục Thời Lăng mím môi, cố gắng kiềm chế trái tim đang đập nhanh của mình, hắn bình tĩnh mở lời: “Sư muội Phó đã nói không đồng ý, hy vọng ngươi đừng làm phiền.”

Phó Nhu gật đầu mạnh mẽ, thể hiện sự đồng tình cực kỳ rõ ràng.

“Ta nghĩ việc này nên dựa vào sự tự nguyện của hai bên, nếu sư muội Phó không muốn thì tốt nhất là ngươi không nên ép buộc.” 

Lục Thời Lăng vừa nói vừa ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn thẳng vào ánh mắt của Tạ Thanh Y.

Ánh mắt của Tạ Thanh Y dần trở nên tối sầm, nụ cười trên môi hắn từ từ tắt ngấm. Lục Thời Lăng cũng không nhượng bộ chút nào, ánh mắt cương trực, sắc lạnh như lưỡi dao sắc bén.

Không khí giữa hai người trở nên căng thẳng, tuy nhiên Phó Nhu vẫn không hề nhận ra, tiếp tục gật đầu đồng tình.

Cuối cùng, Thiều Hoài Cảnh lên tiếng phá vỡ cuộc đối đầu ngầm của họ.

“Thời gian không còn sớm, chúng ta nên về thôi.”

Giọng nói nhẹ nhàng của hắn như làn gió mát, ngay lập tức xóa tan bầu không khí căng thẳng lúc bấy giờ.

Lục Thời Lăng thu ánh mắt lại, kính cẩn cúi đầu đáp: “Tuân lệnh, sư phụ.”

Tạ Thanh Y thì hơi cúi người, nhẹ nhàng nói với Phó Nhu: “Ta sẽ chờ câu trả lời của nàng.”

Nói xong, hắn nhẹ nhàng vẫy tay, chiếc ô đỏ khẽ lay động trong gió, bóng dáng hắn như một làn gió nhẹ, dần tan biến trong làn sương.

Khi Tạ Thanh Y đã biến mất, mọi người đều cảm thấy không khí bớt nặng nhọc hơn hẳn, Lâm Kiều Kiều lập tức tiến lên quan tâm Lục Thời Lăng: “Sư huynh, vết thương của huynh thế nào?”

“Ta có thuốc đây.”

Nói xong, nàng từ trong túi trước ngực lấy ra một lọ sứ trắng tinh, Lục Thời Lăng vốn định từ chối nhưng ngay lập tức ánh mắt hắn dừng lại trên cái lọ sứ quen thuộc đó.

Sau chừng ba giây khựng lại, hắn nhìn về phía Phó Nhu, đôi mắt đen của hắn dần trở nên lạnh lẽo, một cảm giác lạ lẫm và khó chịu từ từ dâng lên trong lòng.

Sáng nay hắn mới đưa lọ thuốc cho nàng, mới chiều mà nàng đã đem cho người khác.

Nàng thật sự ghét hắn đến vậy sao?

Càng nghĩ, lòng hắn càng khó chịu, càng cảm thấy bực bội, hàm dưới hắn căng cứng nghiến răng, Lục Thời Lăng định mở miệng chất vấn nàng nhưng còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy giọng nói của nàng vang lên.

“Sư… Sư huynh… Cảm ơn huynh ban nãy.”

Giọng nói mềm mại và ngọt ngào, nhưng ánh mắt lại sáng rực như biển sao, đôi mắt xinh đẹp của nàng phản chiếu hình bóng hắn.

Lục Thời Lăng ngậm miệng lại, cảm xúc tức tối và khó chịu ngay lập tức dịu bớt, thay vào đó là một cảm giác lạ lẫm và khó tả hơn.

Như làn sóng biển dập dìu vỗ trở lại sau cơn bão, từng lớp từng lớp tích tụ dồn vào bờ.

Trái tim hắn khẽ rung rinh bởi sự ngọt ngào và mềm mại.

Mắt hắn run nhẹ, nhanh chóng đảo mắt nhìn về hướng khác, hắn mím môi, rồi lại liếm đôi môi khô, bình tĩnh lại cảm xúc mới mở miệng: “Ừ.”

“Không cần phải cảm ơn.”

Dù cố kiềm chế đến cỡ nào thì hắn vẫn thất bại, hắn lén nhìn nàng một cái, thấy trong tay nàng đang cầm một trái cây linh dược to và đỏ mọng, bàn tay run run đưa tới.

“Ta không biết sư huynh có thích ăn không, nhưng nó rất ngọt… Không khó ăn đâu.”

Nàng lo sợ bị hắn từ chối, nhỏ giọng giải thích vài câu, rồi không nói thêm gì nữa, đôi mắt lặng lẽ quan sát phản ứng của hắn.

Chỉ cần hắn lộ ra chút biểu hiện không thích, nàng sẽ lập tức rút lại ngay.

Lục Thời Lăng nuốt khan, đưa tay nhận lấy quả linh dược, đầu ngón tay vô tình chạm vào phần da mềm mại của nàng.

Nhưng chưa kịp làm gì nàng đã nhanh chóng rút tay lại và chạy vào một góc khuất.

Hắn nhìn quả linh dược đỏ rực trong tay, không biết vì sao cổ họng lại cảm thấy khô khốc, hắn vô thức cúi đầu và cắn một miếng.

Nước quả lan tỏa trong miệng, vị ngọt đậm hòa quyện tan ra trên đầu lưỡi.

Nó thật sự rất ngọt.

“Sư huynh, sư huynh…”

Giọng nói của Lâm Kiều Kiều kéo hắn trở lại thực tại, hắn nhìn về phía Lâm Kiều Kiều, sắc mặt của nàng có chút kỳ lạ.

“Không phải huynh từng nói là không thích ăn những thứ này sao?”

Lần trước khi nàng để đống Quả Linh trên bàn của hắn, rõ ràng hắn nói nàng là hắn không thích loại quả này, còn yêu cầu nàng đừng gửi nữa.

Hôm nay sao hắn lại ăn chúng?

Ánh mắt của Lâm Kiều Kiều dừng lại trên Quả Linh trong tay hắn, nhận thấy không có gì khác biệt so với loại mà nàng từng đưa.

Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của Lâm Kiều Kiều, Lục Thời Lăng bình tĩnh nhét Quả Linh đã cắn dở vào trong kho chứa, sau đó giải thích: “Dù sao cũng là quà của sư muội, không thể làm mất lòng.”

Ý nghĩa đại khái là quan tâm sư muội, cho muội ấy chút mặt mũi, không để muội cảm thấy khó xử.

Nhưng liệu có phải là lý do thật sự không, chỉ có Lục Thời Lăng mới biết.

Dù sao hắn chỉ nói vậy, có tin hay không thì còn tùy vào Lâm Kiều Kiều.

Lâm Kiều Kiều có phần bán tín bán nghi, nàng biết rõ tính cách và bản chất của sư huynh mình, hắn nổi danh từ khi còn trẻ, tuy không hống hách nhưng cũng không dễ làm thân.

Hắn chắc chắn sẽ không tùy tiện nhận một món quà từ người khác như vậy.

Hoặc là Lục Thời Lăng có ý đồ gì đó với Phó Nhu…

Lâm Kiều Kiều hướng ánh mắt về phía sư muội đang co rúm ở góc tường, Phó Nhu dường như lúc nào cũng muốn tự cô lập bản thân với mọi người, thực sự không hiểu vì sao muội ấy lại được các nam nhân chú ý tới.

Phó Nhu thì ngoan ngoãn và dễ bảo, tính cách có phần nhút nhát, bình thường trông nàng có vẻ hơi ngốc nghếch, ít nói nhưng Lâm Kiều Kiều không hề ghét Phó Nhu. 

Hơn nữa, Phó Nhu đã cứu nàng một lần, vì thế Lâm Kiều Kiều cũng có phần nào cảm kích. 

Nếu không phải vì lý do đó thì sẽ không có lý do gì để Lâm Kiều Kiều có thể dành sự đặc biệt quan tâm bảo vệ Phó Nhu trong suốt thời gian qua.

Có thể sư huynh cũng không ghét muội ấy, vì thế mới chịu nhận trái cây nàng tặng.ù sao, Phó Nhu có phần nhút nhát, nếu bị từ chối có thể sẽ buồn lâu.

Chính vì nghĩ như vậy nên Lâm Kiều Kiều cũng không để tâm quá nhiều.

Về vấn đề đàn quái vật trong làng, tạm thời hiện đã có kết quả.

Bởi vì toàn phái không tìm ra nguyên nhân gì đã khiến dân làng trở thành như vậy, và cũng không có cách nào để biến họ trở lại bình thường.

Do đó đội chỉ có thể tạm thời để họ ở trong làng và dựng rào chắn bên ngoài cách ly không cho họ ra ngoài làm hại người khác.

Sau khi mọi việc được giải quyết xong xuôi, họ trở về tông đường.

Phó Nhu vốn nghĩ rằng nàng sẽ trở lại với cuộc sống yên bình, làm việc vặt vãnh, nhưng không ngờ rằng ngay ngày hôm sau khi vừa về tông, nàng đã bị triệu tập vào chính điện.

“Trưởng môn… Có việc gì gọi đệ tử đến đây sao?” 

Phó Nhu liếc nhìn vào chỗ ngồi của Chưởng môn, Thiều Hoài Cảnh, hắn vẫn giữ vẻ nghiêm túc như thường, với bộ trường bào màu xám cổ điển, thanh tao và trang nghiêm, dung mạo đẹp như viên ngọc lạnh lẽo không có chút biểu cảm nào.

Ở bên trái hắn là một lão giả với bộ râu hoa râm lúc này đang cười tươi nhìn nàng, còn bên phải là một phó nữ quyến rũ, lười biếng chải chuốt bộ móng tay.

Mặc dù chỉ có ba người, nhưng áp lực tâm lý mà họ gây ra cho Phó Nhu không hề nhỏ.

Bởi vì ba người này đều là những nhân vật quan trọng trong môn phái, một chưởng môn và hai trưởng lão đang triệu tập một đồ đệ không nổi bật như nàng để tra hỏi. 

Thực sự là rất lạ lùng.

Chưa kịp để Phó Nhu suy nghĩ thêm, âm thanh của Thiều Hoài Cảnh đã vang lên: “Ngươi có quen biết với Tạ Thanh Y không?”

“Không quen biết.” Phó Nhu lập tức phủ nhận khi nghe đến người đàn ông kỳ quặc đó.

Nhớ lại những chuyện không bình thường khi đó, nàng thậm chí tưởng tượng được sắc mặt mình không giữ được vẻ bình tĩnh, vội vàng giải thích: “Trước đây đệ tử và sư tỷ Lâm đến thăm dân làng, hắn đột ngột đến trò chuyện, đó là lần đầu tiên đệ gặp hắn, đệ thực sự không biết hắn là ai cả.”

Giọng nói của tiểu nữ mang theo sự hoảng loạn và chút lúng túng, như những cánh bướm đập cánh liên tục vì bị hoảng sợ mà lại dịu dàng bay lạc vào tai người nghe.

Gương mặt nàng cũng rất đáng thương, đôi mắt trong trẻo đầy sự lo lắng, giống hệt một con thú nhỏ đang tuyệt vọng không biết phải làm sao.

Khiến người ta không đành lòng trách móc nàng.

Nhưng Thiều Hoài Cảnh không hề lay động, thậm chí sắc mặt cũng không thay đổi, tiếp tục lặp lại câu hỏi: “Ngươi có biết Tạ Thanh Y là ai không?”

“Đệ tử không biết.” Phó Nhu cúi đầu, có chút lo lắng không biết liệu mình đã mắc sai lầm gì hay không.

Tóm lại, nàng rất sợ phải tiếp xúc với những người có quyền lực mạnh mẽ như Thiều Hoài Cảnh, vì nó khiến nàng cảm giác như mình đã phạm phải sai lầm gì đó.

Cái khí thế hừng hực ấy khiến sự căng thẳng dồn nén lên người nàng, nàng không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương, chỉ có thể hạ ánh mắt xuống chân mình, chịu đựng sự hoang mang trong lòng.

“Chưởng môn không cần phải khắt khe với một tiểu nữ như vậy, nhìn tiểu nữ sợ đến mức này.” 

Vị phó nữ quyến rũ bên cạnh lên tiếng, ánh mắt bà ta liếc qua Thiều Hoài Cảnh rồi quay sang Phó Nhu với vẻ nhẹ nhàng nói: “Tạ Thanh Y là vua của các hồn ma, là linh hồn đầy oán khí chết vào năm âm, tháng âm, ngày âm, giờ âm.”

“Dù hắn có vẻ ngoài hiền hòa, thực ra lại độc ác và tàn nhẫn, nhiều người đã chết dưới tay hắn, đừng để bị vẻ ngoài của hắn lừa dối.”

Nghe những lời này, sắc mặt Phó Nhu lập tức tái nhợt, bây giờ nàng mới hiểu vì sao ngày gặp hắn cũng lại gặp phải quái vật, hóa ra hắn chính là một hồn ma.

“Hắn… Hắn nói hắn là một thư sinh.” Phó Nhu nhỏ giọng nói, không khỏi có chút tức giận.

Vị phó nữ quyến rũ im lặng một lúc, rồi nói: “Thực ra… Khi còn sống, hắn đúng là một thư sinh.”

“Tiểu nữ, nghe nói hắn từng muốn đưa số mệnh của mình cho ngươi, có phải vậy không?” Lão giả cười tươi hỏi.

Phó Nhu gật đầu rồi nói: “Nhưng đệ tử không nhận.”

Lão giả nhắm mắt lại một chút, rồi giao ánh mắt với vị phó nữ quyến rũ bên cạnh, sau khi suy nghĩ một lúc mới nói: “Phó Nhu, chúng ta cần sự giúp đỡ của ngươi.”

Phó Nhu: “?”

Họ có nhầm không? Nàng chỉ là một người bình thường, có thể giúp được gì chứ?

Giúp họ… Đi tìm cái chết sao?

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play