Cảm giác ẩm ướt và thô ráp truyền đến từ đầu ngón tay khiến Phó Nhu ngẩn người.
Nàng run rẩy ngẩng đầu nhìn về phía đối phương, đúng lúc ánh mắt hắn cũng đang hướng về nàng.
Gương mặt của hắn đỏ bừng, làn da mỏng và trắng ửng lên như quả cà chua chín căng mọng, chỉ cần chạm vào là có thể bục nước.
Đôi mắt hắn cũng giống như những ánh sao lấp lánh phản chiếu mặt hồ hơi gợi chút dịu dàng.
Như thể… Hắn chỉ cần bị ai đó làm tổn thương một chút là có thể khóc ngay lập tức.
Phó Nhu bị những suy nghĩ của mình làm sợ hãi, nàng lúng túng thu tay về, lùi lại vài bước, không muốn tiếp tục nữa.
Nàng chỉ muốn trốn khỏi bầu không khí ngượng ngùng này ngay lập tức.
“Huynh… Làm gì vậy!”
Giọng nói nàng vang lên kéo Lục Thời Lăng trở về thực tại, nhận ra hành động quá kiểm soát bản thân vừa làm, sắc mặt hắn càng đỏ hơn. Hắn mấp máy môi định nói gì đó nhưng lại phát hiện ra toàn bộ khoang miệng vẫn còn dư vị ngọt.
Cảm giác mềm mại đọng lại trên môi khiến hắn nhẹ nhàng nhai hạt dưa thơm bùi, không còn muốn giải thích, cũng không biết phải giải thích như thế nào.
Trong đầu hắn lúc này chỉ tồn tại một suy nghĩ.
Ngón tay của Phó Nhu vừa mềm mại lại còn vừa thơm.
Nhận ra bản thân vẫn đang trầm ngâm hồi tưởng khoảnh khắc ban nãy, Lục Thời Lăng lập tức ho vài tiếng, cố gắng giữ bản thân tỉnh táo lại.
Hắn ngẩng đầu định nghiêm túc giải thích với Phó Nhu nhưng phát hiện trước mặt đã không còn bóng dáng của nàng nữa.
Đương nhiên Phó Nhu phải đi rồi, nàng không thể chịu được bầu không khí xấu hổ khi ở cùng hắn.
Phó Nhu che mặt, nét mặt lộ rõ sự hoang mang.
Nhân vật này sao lại kỳ lạ thế, có phải mạch truyện bị lỗi không?- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Nếu hệ thống ở đây thì tốt rồi, nàng có thể phản hồi lỗi và khắc phục chúng.
Phó Nhu càng nghĩ càng lo lắng nhưng hiện tại nàng cũng không còn lựa chọn nào khác, nàng chỉ có thể chờ thời cơ thích hợp để thoát ra ngoài.
Nàng thề rằng chưa bao giờ nàng khao khát được đăng xuất khỏi cốt truyện như lần này.
Tất cả đều là lỗi của Lục Thời Lăng, nếu không phải vì hôm qua hắn ta nhất quyết xông vào giết quái thú thì có lẽ giờ này nàng đã trở về không gian hệ thống và hưởng thụ không khí mát mẻ của điều hòa rồi.
Nàng lén nghiến răng, trong lòng tràn đầy sự tức giận.
…
Sau khi bàn luận, toàn đội quyết định chờ đến khi trời tối để điều tra thêm.
Nếu như dân làng đã nói rằng những hiện tượng kỳ lạ xảy ra nhiều nhất vào ban đêm thì có nghĩa là những con quái vật và yêu quái sẽ chỉ xuất hiện vào buổi tối.
Vì vậy, họ quyết định ở lại qua đêm để tìm xem những kẻ gây rối rốt cuộc là thứ gì.
Các vị huynh đệ đã chuẩn bị tốt và không muốn quấy rầy dân làng nữa nên họ tập trung ngồi thiền trong rừng cho đến khi trời tối.
Khi ánh trăng đã lên cao đến ngọn cây, xung quanh bắt đầu xuất hiện những màn sương mù mỏng.
Lục Thời Lăng cầm la bàn trên tay, kim la bàn bắt đầu quay, thỉnh thoảng chỉ về hướng Đông, rồi lại về hướng Nam, và đôi khi quay nhanh vài vòng chỉ về hướng Bắc.
Hắn nhíu mày, chăm chú nhìn con đường hoang vắng lấp ló ẩn hiện phía trong làn sương mỏng.
Trong màn sương mờ ảo đó dường như có thứ mơ hồ gì đang tiến về phía họ từ phía sau con đường, những cái bóng lớn dưới ánh trăng bạc mập mờ tạo ra một cảm giác kỳ lạ.
Như thể có thể thấy, mà cũng như không thể thấy được.
“Có thứ gì đó đang đến gần, chuẩn bị sẵn sàng.”
Lục Thời Lăng nói xong liền cất la bàn, tay trái rút thanh kiếm dài và liếc mắt về phía sau, hắn thấy cái bóng nhỏ bí ẩn đang lén lút ẩn nấp sau lưng Lâm Kiều Kiều.
Con quái vật cứ tưởng rằng sẽ không bị phát hiện, nó thở phào nhẹ nhõm, nhưng thực ra mọi thứ đều nằm trong tầm mắt của Lục Thời Lăng.
Hắn khẽ mím môi, hương thơm trên đôi môi đã biến mất, không biết có phải do tâm lý hay không mà hắn vẫn cảm nhận được mùi hương quanh quẩn đâu đó.
“Đại sư huynh, mau nhìn xem, bên trái hình như cũng có thứ gì đó đang đến gần.”
Lời nhắc nhở của đệ tử cùng tông phái làm Lục Thời Lăng tỉnh táo trở lại, hắn quay đầu, hướng ánh mắt chú ý về phía đàn quái vật trước mặt, quả thật phía bên trái không xa cũng có một đám bóng đen lờ mờ đang tiến lại gần.
Không chỉ bên trái, mà bên phải cũng có.
Hơn nữa số lượng rất nhiều.
Lục Thời Lăng nhíu mày, cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Nếu trong một ngôi làng mà lại có nhiều yêu quái như vậy, hơn nữa dân làng không hề nhận ra, có phải hơi kỳ lạ không?
Vừa nghĩ đến điều này, hắn cảm giác cơn gió thổi đến bỗng chốc trở nên lạnh lẽo và hiu quạnh.
Hắn lại nhíu mày, bàn tay cầm chặt thanh kiếm nâng lên để sẵn thế phòng thủ.
Âm thanh lẻng xẻng vang lên, dường như có thứ gì đó rơi xuống không xa gần chỗ hắn.
Hắn cúi đầu nhìn xuống, phát hiện ra một đồng tiền đồng.
“Phản xạ cũng không tồi, tiếc là... Vẫn thiếu một chút.”
Giọng nói của một nam nhân truyền đến êm ái từ trong gió, hoàn toàn trái ngược với bầu không khí u ám này.
Vừa dứt lời, âm thanh hỗn loạn ập đến theo làn gió, Lục Thời Lăng lần lượt chặn lại, những hình bóng kỳ lạ xuyên qua làn sương mỏng ào ạt lao về phía toàn đội.
Những bóng hình đó rõ ràng là dân làng!
Toàn đội vốn định ra tay bỗng chốc đứng khựng lại, lúng túng không biết nên phải làm thế nào.
Tông phái có quy định là không được làm hại đến dân thường vô tội, nhưng giờ đây rõ ràng chính họ đang đối đầu với toàn đội, cả đội phải làm sao đây?
Tuy nhiên, hành vi của dân làng vô cùng kỳ lạ, hoàn toàn không giống như những người toàn đội gặp vào ban ngày. Sắc mặt trắng bệch, con ngươi ánh lên tia sáng đỏ kỳ quái, miệng thì há to, nước dãi chảy đầy ra ngoài, vẻ mặt hung hăng dữ tợn.
Ngay lúc toàn đội đang do dự thì hàng loạt bóng đen lao tới trực tiếp cắn xé một vị tiểu đệ.
Tiểu đệ hét toáng lên khiến cả đội lập tức tỉnh táo lại, nhanh chóng dùng cán kiếm đẩy chúng ra để cứu tiểu đệ.
Nhưng cho dù có cố gắng phản xạ nhanh đến đâu thì cánh tay của tiểu đệ vẫn bị đứt lìa một mảng thịt, tiểu đệ vã hết mồ hôi, đau đớn kêu gào đầy thống khổ.
Toàn đội nhất thời rùng mình, không còn dám lơ là rời mắt, tất cả đều tập trung đối phó với đám dân làng vô nhân tính xung quanh.
Sau khi hất văng tất cả các đồng xu, Lục Thời Lăng xoay chuôi kiếm và hạ gục từng người dân làng đang lao tới.
Các vị huynh đệ trong tổ đội cũng làm theo, một lúc sau cũng chống lại được kha khá số lượng đám dân làng.
Nhưng cứ kiên trì đánh nhau thì cũng không phải giải pháp lâu dài, số lượng địch rất nhiều, nếu không nhanh chóng tìm ra cách khác thì e rằng thể lực của tổ đội sớm muộn sẽ cạn kiệt.
“Đại sư huynh, cứ đánh nhau như này thì không ổn đâu, mau chóng nghĩ cách khác đi.”
Một vị đệ tử cùng tổ đội sắp không trụ nổi la lên, nhận thấy xung quanh ngày càng nhiều đồng môn bị thương, không hiểu sao đám dân làng này lại chẳng sợ chết, chỉ cần cắn được vào ai thì nhất quyết không buông ra.
Bọn chúng đều y hệt đàn chó điên.
Lục Thời Lăng nhíu mày, hiện tại hắn cũng không nắm rõ tình hình cụ thể ra sao mà chỉ càng bận tâm về giọng nói của một nam nhân vừa xuất hiện.
Khi đang mải đắm chìm trong suy nghĩ, hắn không chú ý bên cạnh có một tiểu hài nhi bất ngờ nhảy ra, lợi dụng chiều cao thấp bé ẩn nấp trong đám dân làng mà không bị ai phát hiện, nó tìm được cơ hội thích hợp và há to miệng cắn vào cánh tay của Lục Thời Lăng.
Lâm Kiều Kiều người luôn hướng mắt về phía Lục Thời Lăng thấy vậy liền ngay lập tức sử dụng thanh kiếm dẻo trong tay, quay người đánh bay tiểu hài nhi biến dị ra ngoài và hét lên: “Đại sư huynh, cẩn thận!”
Thanh kiếm dẻo đã thành công hất văng tiểu hài nhi đột biến ra ngoài, nhưng điều đó cũng khiến nàng lộ diện trước đám dân làng. Mặt Lâm Kiều Kiều biến sắc, chỉ thấy xung quanh toàn là những cái miệng đầy nước dãi sắp sửa lao tới, Phó Nhu nhanh chóng tiến lên một bước và lớn tiếng gọi: “Sư tỷ, cẩn thận!”
Nàng kéo Lâm Kiều Kiều ra sau và dang hai tay ra đằng trước, lấy thân mình chắn cho sư tỷ trước đám dân làng.
Trong lòng nàng vừa lo sợ nhưng đồng thời cũng vừa có chút phấn khích.
Đến cắn nàng đi, tốt nhất là đến xé xác nàng thành trăm mảnh để nàng không bao giờ có cơ hội sống lại được nữa.
Hãy cắn một phát thật mạnh vào cổ, vết thương chí mạng còn hơn bị xâu xé dai dẳng ở các vùng khác, hãy giết chết nàng bằng một lần tấn công duy nhất để nàng không cảm nhận được đau đớn.
Đây là cơ hội hiếm hoi nàng nắm được, hi vọng đám dân làng sẽ hợp tác!
Phó Nhu nhắm hai mắt lại, hồi hộp đón chờ bọn chúng tấn công, nhưng cứ thế đợi mãi nàng vẫn chưa cảm nhận được gì.
Nàng cho rằng có lẽ bản thân đứng quá xa nên đã nhẹ nhàng tiến lên vài bước, kết quả lại chẳng có chuyện gì xảy ra.
Hả?
Phó Nhu từ từ hé con mắt, nàng chỉ thấy đám dân làng với khuôn mặt ủ rũ tự động né qua nàng và tiếp tục tấn công những huynh đệ phía sau.
Sau lưng nàng vang lên tạp âm hỗn loạn, âm thanh chiến đấu, kêu gào ai oán, vậy mà nàng đến một cọng tóc cũng chẳng bị đụng tới.
Hình như bọn chúng không có hứng thú với nàng.
Nàng không tin vào mắt mình bèn quay đầu lại, nét mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc.
“Sao thế, thịt của ta ngọt lắm đấy.”
Phó Nhu tức giận lẩm bẩm và xắn tay áo lên để lộ ra cánh tay trắng nõn đung đưa qua lại trước mặt bọn chúng, tuy nhiên dường như chúng không nhìn thấy sự hiện diện của nàng, thậm chí chúng còn đẩy nàng tránh qua một bên vì tưởng nàng cản đường chúng.
Phó Nhu: “?”
Nàng sắp phát điên rồi!
Nàng sẽ làm khùng làm điên ngay lập tức!
Tại sao!!!
Phó Nhu vừa định gào lên thì ngay lập tức cảm thấy vùng cánh tay trần của mình bị một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy.
“Đêm khuya lạnh lắm, để tay trần như vậy sẽ bị cảm đấy.”
Một giọng nói êm ái bất ngờ vang lên bên tai nàng, Phó Nhu quay đầu lại, thứ nàng nhìn thấy đầu tiên chính là chiếc ô giấy đỏ chói lọi.
Tiếp theo là khuôn mặt thanh thoát như ngọc của người đó.
“Là ngươi.” Phó Nhu ngạc nhiên, miệng hơi há.
Tạ Thanh Y mỉm cười nhẹ nhàng, hạ tay áo mà nàng vừa xắn lên, rồi lại nắm chặt cổ tay nàng, nói: “Lại gặp nhau rồi, cô nương.”
Hành động của hắn quá thuần thục, như thể hai người họ đã quen nhau từ lâu, mặc dù đây chỉ là lần thứ hai họ gặp mặt.
Phó Nhu không thể không cảm nhận rõ lực siết mạnh mẽ của hắn trên cổ tay mình, nàng vừa định mở miệng yêu cầu hắn buông tay, nhưng chưa kịp nói ra thì bàn tay còn lại của nàng bị kéo mạnh về hướng ngược lại.
Nàng lảo đảo một chút, chưa kịp đứng vững thì đã nghe thấy một giọng nói lạnh lùng sắc bén vang lên: “Buông muội ấy ra.”
Chất giọng này, hình như là Lục Thời Lăng.
Phó Nhu ngẩng đầu lên, quả nhiên là Lục Thời Lăng.
Tuy nhiên nét mặt Lục Thời Lăng có chút không vui, cặp mày và đôi mắt hắn nheo lại thể hiện sự uy nghiêm của hắn.
Đám dân làng biến dị vẫn đang lao về phía Lục Thời Lăng, hắn nâng thanh kiếm lên bằng tay trái đâm mạnh vào tim đối thủ, máu bắn tung tóe lên chiếc còng đen tuyền, hắn rút kiếm ra, ánh mắt lạnh lùng không chớp vẫn dán vào vị tiên sinh trước mặt.
Lục Thời Lăng chĩa thanh kiếm dài đầy máu về phía Tạ Thanh Y và gằn giọng từng chữ: “Bây giờ, buông tay ra.”
Tạ Thanh Y nhìn hắn cười khẩy nhẹ, ánh mắt hắn dần dần hắc hóa, nặng nề và sâu thẳm, trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài nho nhã.
“Nếu ta nói… Không thì sao.”
Tạ Thanh Y khẽ cười, liếc mắt về phía Phó Nhu, không chỉ không buông tay mà còn từ từ trượt tay xuống, đan các ngón tay vào lòng bàn tay mềm mại của nàng, sau đó nắm chặt lấy lòng bàn tay nàng.
Ánh mắt Tạ Thanh Y có chút long lanh, khuôn mặt như ngọc của hắn căng ra lộ nụ cười.
Nếu nhìn kĩ thì nụ cười đó còn thể hiện vẻ thỏa mãn.
“Thật mềm mại.”
Vừa dứt lời, Tạ Thanh Y cảm nhận được sức gió lạnh bất ngờ ập đến, Lục Thời Lăng đã nâng mũi kiếm hướng về phía hắn, dồn ép tới cùng.
Sắc mặt của Tạ Thanh Y không đổi, nhưng trên chiếc ô của y, một mảng khí màu đen được hình thành lớn dần và đè xuống.
Trong chốc lát, dường như tất cả sự sợ hãi trên thế gian đều tập trung vào Lục Thời Lăng, những xúc tu đen kịt cùng với những tiếng gào thét thảm thiết quấn quanh lấy hắn.
Những xúc tu bị lưỡi kiếm cắt đứt rồi lại mọc ra, tiêu tan rồi lại tập hợp giống như những oan hồn bất tử không thể diệt trừ.
Lục Thời Lăng nhanh chóng bị bao vây bởi làn khói đen giống như những xúc tu, mặc dù sắc mặt hắn không hề thay đổi nhưng từ đôi mày nhíu chặt có thể thấy được hắn đang khó khăn.
“Ta sẽ tha cho ngươi một con đường sống, chỉ cần ngươi…”
Tạ Thanh Y vừa lên tiếng vừa liếc nhìn cô nương nhỏ nhắn bên cạnh, môi hắn hơi cong lên, trong giọng nói có chút cay đắng: “Hủy bỏ cái hôn sự chết tiệt đó cho ta.”