Nhân Vật Phụ Cầm Kịch Bản Mary Sue

Chương 3


1 ngày


“Đây là sinh thần bát tự (*) của ta.” Tạ Thanh Y lấy ra một tờ giấy từ trong tay áo, định đưa cho Phó Nhu, nhưng khi thấy nàng lùi lại một bước, hắn cũng chỉ biết đứng yên tại chỗ.

(*) “Sinh thần bát tự”: ngày tháng năm sinh.

Hắn cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Ta không có ý ác, cũng sẽ không làm gì hại đến nàng.”

“Ta chỉ muốn dùng bát tự này làm lễ hỏi cưới nàng mà thôi.”

Dưới lớp tuyết mỏng, chiếc ô đỏ như cánh hoa mai nở rộ, dưới tán ô là bóng dáng người đàn ông khoác y phục xanh, hắn có vẻ ngoài đẹp như tranh vẽ, đôi môi phớt đỏ như son, đúng là một công tử lịch thiệp, tao nhã như ngọc.

Thế nhưng, chính người đàn ông có vẻ bề ngoài thanh tao ấy lại thốt ra từng chữ khiến Phó Nhu cảm thấy như đang gặp quỷ.

Phó Nhu đã đóng vai nhân vật phụ trong các thế giới cốt truyện từ lâu rồi, nhưng đây là lần đầu tiên nàng gặp phải chuyện kỳ quặc như vậy.

Nàng siết chặt tay, không biết nên nói gì, chỉ muốn ngay lập tức chôn vùi toàn thân vào đống tuyết.

Đây... Đây là những lời gì vậy chứ.

Lần đầu tiên gặp mặt đã muốn cưới nàng sao? Hắn có bị bệnh không vậy?

Phó Nhu gần như sắp khóc vì tức giận, nàng run rẩy đáp: “Công tử, ngài có đang nhận nhầm người không?”

Nếu không nhận nhầm thì làm sao có thể nói ra những lời kỳ quặc như thế, nàng hoàn toàn còn không quen biết hắn!

Nàng chỉ là một nhân vật phụ bình thường, làm sao có thể có mối quan hệ gì với một nhân vật tầm cỡ như hắn chứ!

“Không, ta đối với nàng...”

“Là tình cảm thầm mến từ cái nhìn đầu tiên.”

Tạ Thanh Y mím môi, làn da trắng như ngọc của hắn hơi ửng hồng, giọng điệu có chút ngại ngùng: “Ta biết điều này có phần đột ngột, nhưng...”

Hắn ngước đôi mắt đen nhìn về phía Phó Nhu, ánh mắt hiện lên một sự dịu dàng kỳ lạ.

“Ta hoàn toàn thật lòng.”

Nói xong, hắn lại đưa tờ bát tự về phía Phó Nhu.

Phó Nhu nhìn tờ giấy đó cảm thấy mắt mình cay xè, nàng vội vàng quay đi, đáp: “À… Ta đã có vị hôn phu, xin lỗi, ta không thể nhận lời được.”

Nàng hoang mang từ chối, không thèm để ý đến bộ dạng khựng lại của người đàn ông sau khi nghe nàng nói.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng, ngoài những bông tuyết rơi lả tả thì chỉ còn lại tiếng gió xào xạc.

Sau một khoảng thời gian dài, hoặc có thể là không dài lắm, Tạ Thanh Y từ từ lên tiếng: “Có phải là vị thiếu hiệp trẻ kia không?”

Phó Nhu ngẩn người, chưa kịp hiểu rõ hắn đang nói gì, vừa định hỏi về vị thiếu hiệp trẻ ấy thì nàng cảm thấy vai mình bị vỗ nhẹ, ngay sau đó, một giọng nói quen thuộc của một người vang lên bên tai Phó Nhu: “Đứng đây ngẩn người làm gì, gọi thì muội cũng không trả lời, đi thôi, chúng ta đến địa điểm tiếp theo.”

Phó Nhu quay đầu lại, nhìn bóng dáng Lâm Kiều Kiều đi vòng qua người nàng và tiến về phía địa điểm tiếp theo, còn vị công tử tự xưng là Tạ Thanh Y thì đã biến mất.

Cứ như là hắn chưa từng xuất hiện vậy.

“Tỷ tỷ, ban nãy vừa có tuyết rơi, tỷ có nhìn thấy không?” Phó Nhu lẽo đẽo theo sau, thì thầm hỏi.

Lâm Kiều Kiều liếc nàng với vẻ mặt kỳ lạ, sau đó nhìn quanh mảnh đất khô cằn và hoang vu nói: “Muội vừa đứng ngủ mơ ở đấy à?”

Phó Nhu nhìn cảnh vật xung quanh rồi im lặng nhưng trong lòng lại chất đầy nỗi nghi vấn.

Nàng rõ ràng đã thấy tuyết rơi như mưa và người đàn ông tên Tạ Thanh Y mà…

Nàng liếc sang Lâm Kiều Kiều, định mở miệng hỏi nhưng sau một hồi băn khoăn lại thôi không nói gì.

Việc hỏi đối với nàng rất khó, nàng không muốn chủ động mở miệng nên tốt nhất là giữ im lặng.

Có thể đó thực sự chỉ là giấc mơ giữa ban ngày của nàng, dù sao thì những chuyện kỳ quặc như vậy làm sao có thể xảy ra trong hiện thực trước mắt được.

Vậy là nàng tiếp tục giữ im lặng, ngoan ngoãn đi theo Lâm Kiều Kiều đến địa điểm tiếp theo để điều tra.

Kết thúc chuyến đi, quả thực toàn đội đã thu thập được khá nhiều thông tin, nhưng phần lớn đều không có tác dụng vào việc gì.

Sau khi hội ngộ tại một điểm, các huynh đệ bắt đầu trao đổi thông tin với nhau để tìm ra những manh mối có giá trị, chỉ có Phó Nhu thì ngồi ở một góc, nhìn chằm chằm xuống đất và ngẩn người.

Tất nhiên, không chỉ có mình nàng biệt lập như vậy, cũng có rất nhiều người như nàng, nhưng nếu nói về số lần hiện diện để trao đổi ít nhất, người đó chắc chắn là nàng.

Nghĩ đến đây, Phó Nhu đột nhiên cảm thấy trước mắt mình tối sầm lại, một lớp bóng tối che khuất hoàn toàn ánh sáng trước mặt nàng.

Nàng ngẩng đầu lên thì nhận ra bóng dáng Lục Thời Lăng không biết đã đứng trước mặt nàng từ bao giờ. Vẻ mặt hắn lạnh lùng, cơ hàm dưới căng ra như thể hắn đến để khiển trách nàng vậy.

Phó Nhu hơi lo lắng, lắp bắp nói: “C… Có chuyện gì vậy?”

Liệu hắn có ghét Quả Linh nàng tặng hôm qua không, hay cảm thấy chúng quá tầm thường? Hay là nàng bị phát hiện vì đã lén lút ăn vặt?

Khi nàng còn đang lo lắng với mớ suy nghĩ hỗn độn, trước mặt nàng bỗng xuất hiện một chiếc bình sứ trắng.

Giọng điệu lạnh lùng của hắn vang lên: “Thuốc bôi.”

Phó Nhu ngẩn người, nàng nhìn vào chiếc bình sứ rồi lại nhìn Lục Thời Lăng, đôi mắt trong trẻo lộ ra vẻ lúng túng.

Thấy vậy, Lục Thời Lăng nhíu mày, cúi xuống nắm lấy tay Phó Nhu, xòe bàn tay nàng ra và đặt chiếc bình sứ vào trong đó, vừa đặt vừa nói với tông giọng đều đều: “Ngày bôi hai lần, không cần bôi quá nhiều.”

Sau khi dặn dò xong, hắn nhướn một nửa con mắt nhìn Phó Nhu và hỏi: “Hiểu chưa?”

Do phải cúi người, khoảng cách giữa họ rất gần, Lục Thời Lăng vừa ngẩng lên đã nhìn rõ những sợi lông tơ mịn trên gương mặt nàng.

Nhờ ánh sáng mặt trời phản chiếu, những sợi lông tơ ấy có màu vàng nhạt, kết hợp với hàng mi dài lâu lâu lại chớp nháy của nàng tạo nên hình ảnh nàng cứ tựa như một sinh vật mềm mại và ngây ngô.

“Rõ… Rồi sao?” Nàng đáp lại với giọng nói nhỏ nhẹ giống hệt những bông cỏ gió lướt vội qua, nhẹ nhàng đáp đất gợi nên cảm giác ngứa ngáy.

Lục Thời Lăng đột ngột đứng dậy lùi lại một bước, khuôn mặt hắn lập tức đỏ bừng.

Phó Nhu bị hành động đột ngột của hắn làm cho giật mình, nàng do dự tự hỏi xem mình có nói gì sai không.

Sau một hồi suy nghĩ, nàng không cảm thấy lời mình vừa nói có gì kỳ lạ, sao hắn phải phản ứng mạnh như thế chứ?

Lục Thời Lăng khẽ ho một tiếng, hắn hơi nghiêng đầu, trở lại dáng vẻ nghiêm nghị, không để Phó Nhu thấy tai mình đã dần đỏ ửng: “À, coi như là quà đáp lại.”

Nói xong, hắn vội vã quay người rời đi như thể đang bị chó đuổi, rảo bước nhanh nhẹn như sợ rằng nếu còn đứng thêm một giây nào nữa cơ thể sẽ bị đốt cháy vì nóng.

Phó Nhu nhìn theo bóng lưng của hắn một cách khó hiểu, rồi lại nhìn chiếc bình sứ trong tay.

Đây… Gọi là quà đáp lại sao?

Nàng đã tặng Quả Linh để cảm ơn hắn vì cứu nàng rồi mà? Đáng lẽ mọi chuyện phải kết thúc từ đó, vậy mà giờ hắn lại gửi quà đáp lại khiến nàng cảm thấy mình như đang mắc nợ hắn một ân tình nữa?

Mối quan hệ giữa người với người thật quá phức tạp, nếu cứ tiếp tục như thế này thì không biết nàng phải trả ơn bao nhiêu lần nữa mới xong.

Phó Nhu nhìn chiếc bình sứ trong tay, nhức đầu suy nghĩ.

Nàng không giỏi trong việc giao tiếp ứng xử xã hội nên hoàn toàn không muốn nhận lấy món quà phiền toái này chút nào.

Khi Phó Nhu chìm trong sự lo lắng, nàng ngẩng đầu lên thì thấy Lâm Kiều Kiều đang ở vị trí không xa, bỗng dưng trong đầu lóe lên một ý tưởng.

“Sư tỷ!”

“Muội tặng tỷ một bình thuốc trị thương, tỷ hãy mang theo bên mình, phòng khi bị thương có thể dùng đến.”

Phó Nhu chạy đến bên Lâm Kiều Kiều, trình bày về món quà quý giá ấy rồi đưa bình thuốc cho Lâm Kiều Kiều.

Lâm Kiều Kiều định từ chối, chợt nàng nhìn thấy ký tự quen thuộc trên bình sứ trong tay Phó Nhu bèn khựng lại hỏi: “Ai tặng cho muội?”

Phó Nhu không suy nghĩ nhiều, lập tức đáp: “Là đại sư huynh tặng.”

Lâm Kiều Kiều liếc nhìn nàng một cái, rồi lại nhìn chiếc bình sứ, không biết trong đầu nghĩ đến điều gì lập tức thay đổi giọng điệu trở nên nhẹ nhàng hơn: “Đại sư huynh nhờ muội đưa cho ta à?”

Phó Nhu ngẩn người, vội vàng lắc đầu, định nói không phải, nhưng chưa kịp nói xong thì Lâm Kiều Kiều đã giật lấy chiếc bình sứ trong tay nàng, Lâm Kiều Kiều nói: “Được rồi, ta biết rồi, lọ thuốc này ta sẽ nhận, muội đi nghỉ ngơi đi.” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Lâm Kiều Kiều đáp lại một cách bình thản, nhưng dường như trong lòng lại dâng lên cảm xúc rộn ràng, xao xuyến.

Nàng liếc nhìn sư huynh đang đứng thẳng lưng, đầu hơi cúi xuống, không biết đang suy nghĩ gì, trong lòng nàng thầm có chút vui vẻ.

Hóa ra sư huynh đã phát hiện ra nàng bị thương, dù nàng đã rất cố gắng che giấu cẩn thận để không ai biết, không ngờ vẫn bị sư huynh phát hiện, lại còn nhờ muội muội gửi thuốc cho nàng.

Lâm Kiều Kiều nhận ra đại sư huynh tuy bề ngoài lạnh lùng nhưng lòng vẫn rất ấm áp.

Nàng thầm nghĩ, bàn tay nắm chặt bình thuốc lại, rảo bước đến bên sư huynh, trầm ngâm một lúc rồi lên tiếng:

“Đại sư huynh, xin đa tạ.”

Lục Thời Lăng ngẩng đầu nhìn Lâm Kiều Kiều, làn da trắng mịn của hắn vẫn còn chút ửng hồng cộng thêm đôi mắt đen tuyền long lanh tạo nên một sức hấp dẫn lạ thường.

Lâm Kiều Kiều lập tức bị hút hồn, hơi thở của nàng bỗng chốc ngừng lại, đến cả giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều.

“Đại sư huynh... Huynh sao vậy?”

Có phải là đang ngượng ngùng không?

Đây là lần đầu tiên nàng được chứng kiến biểu cảm rõ rệt như vậy trên mặt đại sư huynh.

Nhìn thấy thế, khuôn mặt Lâm Kiều Kiều cũng nhanh chóng đỏ bừng.

Dung mạo của đại sư huynh lúc này thực sự rất đẹp, nếu hắn cười lên một chút nữa chắc hẳn sẽ còn đẹp hơn nữa.

Lục Thời Lăng nhìn người tiến đến gần lại là Lâm Kiều Kiều, hắn lập tức trở nên bình tĩnh, làn da ửng hồng trên mặt cũng nhanh chóng biến mất không một dấu vết.

“Muội đến đây làm gì?”

Vừa hỏi, ánh mắt hắn vừa đảo về phía Phó Nhu, chỉ tiếc rằng hắn không còn thấy bóng dáng nàng ở đó nữa.

Bởi vì Phó Nhu đã thay đổi vị trí, nàng cảm thấy chỗ đó không còn đủ kín đáo nên đã di chuyển.

Nàng ngồi trên một viên đá khuất sau cây, vừa gác chân lên vừa cắn hạt dưa, ngắm nhìn cảnh đại sư huynh và tiểu sư tỷ ân ái.

Trong đầu nàng đã nghĩ đến việc đặt tên con cái cho hai người họ rồi.

Nhìn khung cảnh lãng mạn này, quả thật không hổ danh là nữ chính, mới chỉ ba chương đầu mà gần như đã làm đại sư huynh nổi tiếng lạnh lùng đem lòng yêu rồi.

Nếu không phải vì đang cầm bịch hạt dưa, nàng đã đứng đó vỗ tay khen ngợi vài cái rồi.

Thực sự rất tuyệt.

“Muội đến để cảm ơn đại sư huynh và nhân tiện xem vết thương của huynh thế nào.”

Lục Thời Lăng liếc nhìn quanh mà không thấy bóng dáng Phó Nhu, hắn nhíu mày một chút, sự ngượng ngùng trên khuôn mặt hắn đã hoàn toàn biến mất, trở lại với vẻ thờ ơ, lãnh đạm thường ngày.

“Ta không sao, không cần phải lo lắng, chăm sóc bản thân tốt là được.”

Nói xong, Lục Thời Lăng rời đi, để lại Lâm Kiều Kiều đứng đó một mình, nàng từ từ siết chặt bình thuốc lại và thầm vui mừng.

Cái dáng vẻ kiêu ngạo của đại sư huynh cũng rất đáng yêu, có vẻ khi bị chọc ghẹo thì hắn lại xấu hổ.

Lâm Kiều Kiều khẽ cười, nở một nụ cười ngọt ngào.

Phó Nhu phủi sạch tất cả vỏ hạt dưa trên người, đang chuẩn bị cất bịch hạt dưa vào kho chứa đồ thì đột nhiên có ai đó nắm chặt lấy bàn tay nàng.

“Muội vừa ăn lén sao?”

Khi Phó Nhu nghe thấy từ “Ăn lén”, cơ thể nàng lập tức khựng lại, trong đầu chứa đầy những nghi vấn về việc làm thế nào hắn tìm thấy nàng, nàng đã đặc biệt cất công trốn ra tận góc khuất như vậy, hơn nữa với ấn tượng nhạt nhòa nàng để lại thì hắn không thể nào tìm thấy nàng được, có phải là hệ thống…

Ôi, đúng rồi, hiện giờ nàng đang không có hệ thống.

Phó Nhu buồn bã, nhìn nàng giống như chú mèo bị kéo đuôi, hai tai cụp xuống trông rất đáng thương.

“Ta không trộm ăn.” Dù bị bắt quả tang nhưng Phó Nhu vẫn nhỏ giọng cãi lại một câu.

“Ta đang ăn một cách đường đường chính chính, nếu huynh muốn ăn thì cũng có thể ăn mà.”

Nói rồi, Phó Nhu nhanh chóng thể hiện kỹ năng bóc hạt dưa bằng một tay, sau đó nhanh chóng đưa đến bên miệng của người đối diện như sợ hắn sẽ thay đổi ý định không làm đồng phạm với nàng, nàng vội vàng nói: “Há miệng ra.”

Lục Thời Lăng ngẩn người nhìn làn da mượt mà đưa đến bên môi, ngón tay trắng nõn và mềm mại như miếng đậu phụ, hơn nữa lại còn có chút hương thơm thoang thoảng.

Hắn nuốt nước bọt, không hiểu sao lại nghe theo nàng mà mở miệng ra, rồi... Ngậm lấy đầu ngón tay mảnh khảnh đó.

Hắn khẽ liếm một cái.

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play