Nhân Vật Phụ Cầm Kịch Bản Mary Sue

Chương 2


1 ngày


Lâm Kiều Kiều định nói với sư huynh về việc làng bị quái thú tấn công, nhưng vừa bước vào phòng, nàng đã thấy sư huynh mình ngồi trước bàn, tay cầm một Quả Linh, không biết đang nghĩ ngợi gì.

Nàng cảm thấy hiện tại trông sư huynh có vẻ khá dịu dàng.

Sư huynh thích ăn Quả Linh sao?

Nhưng sư huynh đã tu luyện và sống mà không ăn uống gì từ lâu rồi mà.

Lâm Kiều Kiều thấy hơi lạ, nhưng nàng cũng nghĩ rằng trong kho chứa của mình còn nhiều Quả Linh nên nàng quyết định lấy tất cả chúng ra và xếp lên bàn của Lục Thời Lăng.

Lục Thời Lăng vừa quay đầu đã thấy trên bàn chất đầy Quả Linh, Lâm Kiều Kiều lên tiếng: “Huynh thích ăn Quả Linh à? Đúng lúc muội có rất nhiều ở đây.”

Lục Thời Lăng nhíu mày, mở miệng nói: “Không…”

“Chúng đều là do Phó Nhu từng hái trước đây, nhưng muội không thích ăn mấy cái này, nên…”

Lâm Kiều Kiều nhận ra sắc mặt của sư huynh có vẻ không tốt khi nói câu vừa rồi, nàng liền dừng lại và hỏi: “Có phải vết thương tái phát không?”

Lục Thời Lăng nhìn một đống Quả Linh được Lâm Kiều Kiều xếp lên bàn, bàn tay đang cầm Quả Linh dần dần nắm chặt lại. Ánh mắt hắn tối sầm, nhẹ nhàng nói: “Hóa ra không chỉ cho mình ta…”

Lục Thời Lăng không thể diễn tả được cảm xúc trong lòng, chỉ cảm thấy vừa uể oải vừa bực bội.

Hắn thậm chí còn muốn đi tìm Phó Nhu ngay lập tức để hỏi cho rõ ràng.

Nhưng mỗi khi nghĩ đến dáng vẻ yếu ớt hoảng hốt của nàng, và giọng nói nhẹ nhàng tựa như lông hồng ấy, hắn mới nhận ra nếu bây giờ hắn đi gặp nàng thì chắc chắn sẽ khiến nàng sợ hãi đến nỗi ngất xỉu.

Dù sao thì nàng… Ngay cả việc tặng quà cảm ơn cũng phải lén lút.

Vì vậy, cuối cùng Lục Thời Lăng chỉ âm thầm cắn một miếng lớn Quả Linh trong tay, gương mặt không chút biểu cảm.

- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Ngày hôm sau khi đến giờ khởi hành, Phó Nhu đã đến phía sau đội từ rất sớm, nhưng vị trí nàng đứng rất kín đáo, khó bị chú ý.

Điều này cũng khiến nàng nghe lỏm được cuộc trò chuyện giữa các sư huynh đệ.

“Sư phụ nói rằng vị tiên nhân đó sắp xuất gia nên chúng ta phải nhanh chóng diệt trừ yêu quái trong làng để nhanh chóng trở về.”

“Thì ra đó là lý do sư huynh trưởng vội vã tập hợp chúng ta vào sáng sớm.”

“Đúng vậy, trước đó cứ nghĩ sẽ có thêm vài ngày để nghỉ ngơi, giờ xem ra phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ rồi trở về thôi.”

Nghe cuộc trò chuyện của họ, Phó Nhu cảm thấy nghi ngờ. Vị tiên nhân đó? 

Trong cốt truyện… Có nhân vật này sao? Nàng không nhớ gì cả.

Phó Nhu vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ riêng, không biết rằng Lục Thời Lăng cũng đã đến điểm tập hợp và dán mắt vào nàng.

Lâm Kiều Kiều vừa giao nhiệm vụ vừa nhắc nhở cho toàn đội bỗng nhìn theo ánh mắt của hắn và ngay lập tức thấy sự xuất hiện của Phó Nhu đang mải suy tư trong góc khuất. Nàng lập tức hiểu được tâm tư của sư huynh.

Nàng lên tiếng: “Sư huynh không cần lo lắng, việc bảo vệ Phó Nhu giao cho muội.”

Dù sao thì Phó Nhu cũng đã cứu Lâm Kiều Kiều một phen, nếu chỉ vì Phó Nhu bị thương mà bỏ rơi nàng ở đây thì quả thực có chút quá đáng.

Lâm Kiều Kiều nói xong liền bước tới trước mặt Phó Nhu, cất lên chất giọng rất nhẹ nhàng bảo với nàng: “Khi xuất phát nhớ đứng gần ta, đừng có đi lung tung, ta sẽ bảo vệ muội.”

Phó Nhu nghe xong lập tức lắc đầu: “Sao có thể như vậy được, sư tỷ chỉ cần bảo vệ tốt bản thân mình là đủ rồi, ta không sao đâu.”

Nói xong, nàng định vỗ vỗ vào ngực mình để chứng tỏ bản thân đã khỏe, nhưng vừa đưa tay lên thì lại cọ sát vào vết thương, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức trở nên tái nhợt.

Lục Thời Lăng mím môi, bàn tay xoay đi xoay lại chiếc bình gốm, vừa định bước tới thì nghe thấy giọng nói mềm mại của nàng vang lên: “Sư tỷ thật tốt, quả nhiên không hổ danh là sư tỷ mà muội yêu nhất.”

Yêu nhất sao…

Lục Thời Lăng siết chặt cái bình gốm, đột ngột ra lệnh: “Xuất phát.”

“Ơ? Sư huynh, sao hôm nay lại xuất phát sớm như vậy! Muội vẫn còn một sư đệ nữa chưa đến!”

Lục Thời Lăng không thèm để tâm đến tiếng phản đối của họ, quay người rời đi.

Trong lòng các vị huynh đệ dù có chút bực bội nhưng cũng chỉ biết bất đắc dĩ theo sau.

Nhiệm vụ lần này của họ là đến một ngôi làng tên Toàn Thủy.

Nghe nói ngôi làng này thường xuyên xảy ra tình trạng người dân mất tích, cứ vào ban đêm còn có những âm thanh kỳ lạ, vì vậy Trưởng môn đã đặc biệt cử họ đến điều tra tình hình. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Nhân tiện cũng tạo cơ hội để họ tập luyện.

Chỉ không ngờ rằng toàn đội chưa đến được ngôi làng thì đã gặp quái thú tấn công nên đành phải tạm nghỉ một ngày.

Toàn Thủy lừng danh với nguồn nước dồi dào, vì thế mà nó được đặt tên với ý nghĩa là toàn nước.

Nhưng không hiểu sao, trong những năm gần đây, nguồn nước bỗng nhiên cạn kiệt khiến ngôi làng từng nổi tiếng xung quanh toàn nước suối giờ đây chỉ còn là một ngôi làng khô cằn và bình thường.

Khi toàn đội đi dạo quanh phố, con đường vắng vẻ và tiêu điều, nhìn xung quanh còn không thấy một bóng người.

Lục Thời Lăng nhìn vào la bàn trong tay, không thấy bất kỳ dấu hiệu gì lạ, điều này chứng tỏ hiện tại ở đây không có yêu quái.

“Hay là chúng ta đi hỏi thăm người dân để điều tra thử xem sao?” Lâm Kiều Kiều đứng cạnh đề xuất.

“Sư tỷ nói đúng, nếu cứ tiếp tục như vậy e rằng cũng không thu được gì, hay là chúng ta chủ động điều tra một chút.” Một sư đệ khác đồng tình lên tiếng.

“Vậy thì chúng ta sẽ chia nhóm điều tra.” Lục Thời Lăng nói rồi ngước mắt nhìn về phía Phó Nhu, vừa định nói thì thấy nàng lặng lẽ di chuyển đến đứng sau Lâm Kiều Kiều.

Mùi gì vậy? Có mùi thơm?

Nàng có mùi gì trên người sao?

Phó Nhu nghiêng đầu ngửi thử cổ tay của mình nhưng không thấy mùi gì đặc biệt.

Nhìn thấy hành động lúi húi của nàng, hắn liền vươn ngón trỏ chạm vào đôi môi nàng.

“Chính là ở đây…”

Ngón tay của hắn lạnh như băng, chạm vào đôi môi mềm mại tựa như đang lạc vào trong những đám mây ấm áp.

Đôi mắt hắn hơi nhíu lại, cảm nhận được độ ẩm ướt truyền đến từ đầu ngón tay khiến hắn kinh ngạc.

Nhưng chưa kịp đợi lâu hơn, độ ẩm dưới đầu ngón tay hắn đã nhanh chóng rời đi.

Phó Nhu che miệng lại, đôi mắt mở to nhìn người đàn ông trước mặt, tròn xoe không thể tin vào mắt mình.

Hắn hắn hắn hắn…

Sao hắn dám làm vậy!

Phó Nhu nhanh chóng lùi ra đằng sau, nhưng nàng lại quên mất rằng bản thân đã đứng sát bên mép vực, nếu còn tiếp tục lùi thêm e rằng sẽ bị rơi xuống.

Quả nhiên, ngay lúc sau, nàng đã bước hụt chân.

Phó Nhu hé miệng, đôi mắt mở to, vừa định kêu lên thì cảm nhận được phần thân mình bị siết chặt, ngay sau đó toàn thân nàng nằm gọn trong vòng tay lạnh lẽo.

Những tia sáng đỏ lập lờ di chuyển dưới tán ô, trong lúc mơ màng, nàng vô tình nắm lấy cổ tay đối phương.

Khi tỉnh lại, nàng phát hiện bản thân đúng thật đang nắm tay một vị tiên sinh cầm ô, huynh ấy hơi cúi người xuống giúp nàng bám dễ hơn.

Bàn tay như chạm vào vật bỏng, Phó Nhu vội vàng buông tay ra, lùi lại vài bước.

Nàng mấp máy đôi môi, nhỏ nhẹ nói:

“Xin thứ lỗi…”

“Đa… tạ…”

Phó Nhu bối rối không rõ nên nói gì, chỉ biết chạm vào mũi mình đầy thất vọng.

Người đàn ông không để tâm đến sự lúng túng của nàng. Ánh mắt hắn dừng lại ở cổ tay vừa bị Phó Nhu bám lấy, hắn dùng tay còn lại đặt lên đó, nhưng không còn cảm nhận được cảm giác mềm mại và ấm áp như ban nãy.

Ánh mắt hắn sâu thẳm, cặp đồng tử như nhuốm màu mực, hơi nhướng lên, nhìn về phía Phó Nhu với ánh mắt mơ hồ, dường như phát hiện ra điều gì đó.

“Nàng, thật ấm áp.”

Nói xong, hắn đưa tay chạm vào gò má nàng, cảm nhận được sự mềm mại cùng với chút hơi ấm trên làn da.

Sự ấm áp lan truyền qua các ngón tay khiến hắn không khỏi lưu luyến, nhẹ nhàng xoa xoa gò má nàng bằng đầu ngón tay.

Hành động thân mật quá đột ngột này khiến Phó Nhu không kịp phản ứng, đến khi đầu ngón tay lạnh lẽo của hắn gần như chạm vào đôi môi nàng, nàng mới theo phản xạ lùi lại một bước.

Khi nhận ra hành động vừa rồi của hắn, mặt Phó Nhu đỏ bừng, nàng vội che mặt và lùi thêm vài bước, không còn muốn đứng gần hắn nữa.

Nhìn thấy nàng mở to mắt đầy phòng bị, người đàn ông dừng bước, suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc hỏi: “Có thể cho ta biết, tên của nàng là gì không?”

Giọng nói của hắn rất nhẹ nhàng, ánh mắt cũng đầy nét dịu dàng, nếu bỏ qua cái hành động thân mật ban nãy khi hắn dùng ngón cái và ngón trỏ xoay tròn trên má nàng, Phó Nhu chắc chắn sẽ nghĩ rằng hắn là một tiên sinh lịch lãm.

“Ta tên là Tạ Thanh Y, là một thư sinh xuất thân từ gia đình nghèo.” Tạ Thanh Y chủ động giới thiệu bản thân, thấy nàng vẫn còn vẻ phòng bị và lo lắng, hắn lại nói thêm với giọng điệu mềm mỏng: “Ta không có ý xấu.”

“Ta chỉ là…”

Hàng mi của hắn hơi run lên, ánh mắt hắn điềm đạm như mặt hồ tĩnh lặng chỉ có những gợn sóng nhẹ nhàng.

“Muốn hỏi nàng rằng, liệu nàng có đang độc thân không?”

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play