Biên tập: xoaimap ([email protected])
Đối với Lộ Quan, đây là tin vui nối tiếp tin vui.
Anh ta cực kỳ hăng hái với việc quay phim.
Các diễn viên cũng bị cảm xúc của Lộ Quan lây nhiễm, thêm vào đó, họ vốn là diễn viên kỳ cựu chuyên nghiệp, thế nên bầu không khí trong đoàn làm phim vô cùng tốt.
"Ta thấy rõ ràng là ngươi đang tìm đến cái chết đấy."
"Nửa cơ thể đã chôn vùi trong đất, ta không tìm đến cái chết thì cái chết sẽ tìm đến ta thôi. Vậy thà kéo người xuống cùng, để chúng ta làm bạn đồng hành trên con đường tới âm phủ còn hơn."
"Ha ha ha, ta cứ tưởng ngươi coi thường ta chứ, không ngờ ngươi lại muốn ta làm bạn đồng hành trên đường tới âm phủ ư?"
"Nửa câu đầu của ngươi đúng rồi đấy."
"Mong tình hình có triển vọng..."
"Hy vọng sẽ hoàn thành việc này."
"Phải hoàn thành bằng mọi giá, cho ta một câu trả lời chắc chắn đi, rốt cuộc ngươi có làm được không, ta không muốn nghe cái từ 'hy vọng' này nữa.
Ngươi có biết không, nếu một câu hy vọng của ngươi xảy ra vấn đề gì thì ngươi chỉ bị ngài ấy trách mắng là cùng, nhưng dân chúng bên dưới thì sao? Nếu người làm quan ai cũng như ngươi, vậy thì thiên hạ này sẽ ra sao đây?"
"Trên áo quan văn thêu hình chim, trên áo quan võ thêu hình thú. Đã khoác lên người tấm da này, có ai trong số chúng ta không phải mặt người dạ thú chứ!"
Những diễn viên kỳ cựu này đều muốn tự nói lời thoại, họ không cần diễn viên lồng tiếng khác. Nhiều diễn viên chính xuất thân từ sân khấu kịch, khả năng diễn xuất bằng lời thoại của họ rất tuyệt vời.
Quay phim với những diễn viên kỳ cựu này đúng là thoải mái thật. Lộ Quan nghĩ.
Những diễn viên dày dạn kinh nghiệm có thể hiểu được ý đồ của đạo diễn trong một thời gian ngắn, nhanh chóng nhập vai và diễn xuất ăn ý với nhau.
Trong thời gian rảnh rỗi, họ cùng nhau trao đổi tình tiết trong phim, suy ngẫm về nhân vật của mình, mỗi người đều có những hiểu biết sâu sắc về nhân vật mình đóng.
Tất nhiên là Cố Bạch không hề biết những chuyện này.
Cố Bạch đã đến trường quay để quan sát, cậu cảm thấy trường quay vừa ồn ào vừa hỗn loạn, không giống cậu tưởng tượng lắm.
Điều này trông cũng khá đáng tin cậy.
Tiến độ quay phim rất nhanh, không bao lâu sau bộ phim đã hoàn thành.
Địa điểm tổ chức tiệc mừng đóng phim là một nhà hàng lớn do Lộ Quan chọn, đồ ăn rất ngon.
Cố Bạch khá hứng thú với việc thưởng thức món ngon, sau khi đồ ăn được dọn lên, cậu thích thú ôm một đĩa cá chép sốt chua ngọt. Nó thực sự rất ngon, hình dáng dễ thương khi được tạo hình thành một chú sóc nhỏ, ngửi thôi đã thấy thơm nức, ăn vào bên ngoài giòn bên trong mềm, nước sốt chua ngọt còn rất ngon miệng, thực sự quá tuyệt vời.
Nghe nói cá chép sông hình sóc từng được phục vụ trong quốc yến.
Ôi có tiền tốt thật, đợi đến khi bộ phim này lỗ vốn, mình phải ăn thử hết các món trong thực đơn quốc yến mới được!
Cố Bạch đặt đũa xuống, cậu nghĩ.
Khi các diễn viên và nhân viên lần lượt đến chỗ Cố Bạch để mời rượu, nhưng thấy nhà đầu tư của họ đang mải mê với đồ ăn cũng ngại quấy rầy, chỉ nói vài câu đơn giản rồi tự trò chuyện với nhau.
"Nhà đầu tư của chúng ta thực sự không can thiệp vào bất cứ điều gì luôn này."
"Nhưng lần nào đi quay cảnh ngoài trời cũng thấy cậu ấy chơi rất vui, lần trước còn đi mua cả đống đĩa về cho mọi người cùng nghe, sau đó mới biết mình bị lừa."
"Ha ha ha..."
"Chỉ là không thể nhận ra Cố tổng là người giàu có, cuộc sống hàng ngày của cậu ấy cũng như bao người bình thường khác thôi."
"Đúng vậy, rất gần gũi với mọi người."
Nếu Cố Bạch nghe được cuộc trò chuyện của họ thì chắc sẽ khóc thét lên mất, không phải do cậu muốn tiết kiệm, vấn đề là số tiền này vẫn chưa phải là của cậu mà!
Đợi đến khi bộ phim thất bại, cậu mới có thể sống xa hoa được!
"Các anh thấy bộ phim này thế nào?"
"Chất lượng thì chắc chắn rồi, còn lại thì… Ừm… Khó nói, dù sao thì giới trẻ bây giờ..."
"Tôi thấy không quay những cảnh quá khó hiểu trong phim, đạo diễn Lộ cũng có ý tưởng riêng của mình."
"Đúng vậy, bộ phim này cũng có phần nào đó hướng đến giới trẻ."
"Có thể nhận ra anh ấy đã rút được nhiều bài học từ 'Thịnh thế Đại Đường'. Tôi thấy tốt lắm!"
"Tiếp theo xem công tác quảng bá thôi."
"Chỉ cần bộ phim được quảng bá ra ngoài thì sẽ không còn vấn đề gì nữa."
"Nghe nói chú Diêm sẽ ra tay đấy."
"Ồ, thế thì ghê gớm rồi."
Trong khi đó, Cố Bạch đã say mèm gục xuống bàn, nhắm mắt tưởng tượng về cuộc sống tuyệt vời sau khi bộ phim thua lỗ trong mơ.
Đợi đến khi có tiền rồi, mình sẽ xây một căn biệt thự lớn ở vùng ngoại ô khi giá đất còn rẻ, sống thật thoải mái. Còn phải mua một căn nhà tốt cho bố mẹ nữa.
Cậu tưởng tượng mình sẽ xây một rạp chiếu phim riêng, mua thiết bị VR để chơi game.
Ơ, nhưng biệt thự to quá thì chắc việc dọn dẹp sẽ phiền phức lắm nhỉ, hay là mua một con robot hút bụi? Nó có chân tự động leo cầu thang? Thuê người giúp việc mỗi tuần một lần? Hay thuê người làm theo giờ? Mà ở biệt thự ngoại ô thì chắc không gọi đồ ăn được nữa ha ha...
Cố Bạch cứ thế mơ mộng viển vông như một ông vua đào vàng bằng cuốc vàng.
Cố Bạch vừa mơ mộng về cuộc sống giàu có sau khi phim lỗ vốn, cậu vừa duy trì cuộc sống hàng ngày của mình.
Đi học lớp làm phim, tập gym, đọc sách, xem phim, lúc rảnh thì mở các trang mua sắm online, xem những món đồ mình thích rồi cho vào giỏ hàng.
Chỉ chờ phim thất bại là đặt mua hết!
Trong sự mong đợi của Cố Bạch, công đoạn hậu kỳ của bộ phim đã hoàn tất.
Lộ Quan mời cậu đi xem bản hoàn chỉnh.
...
Hai tiếng sau, Cố Bạch bước ra khỏi phòng chiếu với vẻ mặt kỳ lạ.
Lộ Quan vô cùng tự hào: “Cố tổng, cậu thấy sao?"
Anh ta khá hài lòng với thành phẩm của bộ phim.
Cố Bạch khó nói hết trong một câu: "Quay tốt lắm..."
Sao lại có thể tốt đến thế chứ, sao lại khác với những gì cậu nghĩ như vậy? Hóa ra phim đấu đá chốn cung đình lại thú vị đến vậy sao?
Cố Bạch cảm thấy hơi lo lắng.
Sao chất lượng của bộ phim này lại cao đến thế?!
Dù không am hiểu về phim ảnh, nhưng Cố Bạch vẫn có mắt để nhìn và đầu óc để nghĩ. Cậu có thể thấy rõ bộ phim này xuất sắc đến mức nào.
Cố Bạch trao đổi mấy câu với Lộ Quan rồi vội vàng về nhà, cậu lôi số WeChat của vị đạo diễn trẻ trước đây ra và bắt đầu trò chuyện.
Đạo diễn Phong, anh nói xem một bộ phim cổ trang về đấu đá chính trị, nếu chất lượng tốt nhưng không có quảng cáo gì cả, liệu có thành công không?
Vị đạo diễn trẻ tên Phong Túc, anh ta vẫn chưa xin được tài trợ.
"Cái này khó nói lắm, nhưng với thị trường hiện nay thì khó khăn đấy."
Cố Bạch hỏi thêm vài câu nữa, Phong Túc đều trả lời.
Cố Bạch đọc đi đọc lại những câu trả lời của đạo diễn Phong nhiều lần, rồi mở Weibo xem các chủ đề giải trí hot. Các ngôi sao có lượng fan đông đảo chiếm lĩnh màn hình, cậu mới cảm thấy yên tâm hơn phần nào.
Cậu mở Weibo của một ngôi sao, thấy bài đăng có hàng trăm nghìn lượt bình luận và chia sẻ. Rồi cậu xem Weibo của Diêm Thiên Lương - ngôi sao nổi tiếng nhất trong phim của mình, bài đăng mới nhất chỉ là một bức ảnh phong cảnh với vài trăm bình luận.
Thấy yên tâm hơn hẳn.
Chắc… Không sao đâu nhỉ?
Hơn nữa mình còn chẳng bỏ tiền ra để quảng cáo, dù chất lượng phim có tốt đến mấy, khán giả cũng đâu có thấy được, chắc bộ phim này cũng chẳng ăn khách đâu.
Có lẽ vậy...
Đêm đó, Cố Bạch ngủ khá ngon.
Ngày hôm sau.
Cố Bạch nhìn chủ đề hot trên Weibo, cậu ngây ngẩn cả người.
...???
Sao, sao bộ phim lại lọt vào top tìm kiếm hot thế này?
Khoan khoan khoan đã, có gì đó không ổn?!
Cùng lúc đó, Diêm Thiên Lương nói vào điện thoại:
"Anh Từ à, tôi đã thấy rồi, lần này phiền anh quá, lần sau tôi mời anh ăn cơm."
Đầu dây bên kia đáp: "Không có gì không có gì, đạo diễn Diêm ra tay mà, đây vốn là niềm vui của nền điện ảnh nước nhà, tôi có thể giúp được là tốt rồi."
Tiêu đề hot search hiện rõ:
Hiệp hội Đạo diễn Trung Quốc long trọng giới thiệu bộ phim cổ trang "Giang Sơn Xã Tắc".
Cố Bạch chớp mắt, rồi lại chớp mắt.
Lúc này, niềm vui của cậu đã hoàn toàn tan biến.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?!