Biên tập: xoaimap ([email protected])

Nếu có tiền rồi, bạn sẽ làm gì?

Có người nói sẽ đổi điện thoại mới.

Có người nói sẽ dùng tiền đó để báo đáp ân nhân.

Có người nói muốn đi du lịch khắp thế giới, thưởng thức các món ăn ngon.

Có người nói sẽ ăn uống thả ga, thức khuya chơi game mỗi ngày, nằm dài ở khắp mọi nơi.

Cũng có người nói sẽ lên kế hoạch hợp lý cho cuộc sống, khi không còn lo lắng về kinh tế thì có thể tự do theo đuổi ước mơ.

Mọi người đều có những suy nghĩ và mơ mộng khác nhau về câu hỏi "Nếu tôi có tiền", dĩ nhiên Cố Bạch cũng không ngoại lệ.

Kể từ khi biết mình có hệ thống này, Cố Bạch bắt đầu mơ mộng về việc "nếu mình có tiền".

Số tiền mấy ngàn vạn cứ nằm ở đó mà không thể động vào, nhìn mà thấy thèm thuồng.

Ban đầu mọi thứ trông có vẻ rất suôn sẻ, dường như không có gì sai sót.

Cố Bạch ngồi trước máy tính, lướt xem các tin tức trên mạng, cả người ngồi không yên, không nhịn được mà liên tục rung chân.

Sao bài quảng cáo này lại nói "Giang Sơn Xã Tắc" chắc chắn là một bộ phim chất lượng cao vậy? Đâu ra nhiều chuyên gia đánh giá thế này...Cố Bạch lập tức gọi điện cho trợ lý phụ trách liên lạc với cậu ở Truyền Thông Hoành Đạt, trợ lý trả lời: "Vâng, bên này đã bắt đầu làm quảng bá rồi ạ."

Cố Bạch hỏi: "Nhưng tôi đâu có đầu tư tiền vào việc quảng bá?"

Trợ lý đáp: "Đúng vậy, Cố tổng đã giao hết mọi việc cho chúng tôi, nên bên công ty đã bàn bạc với đạo diễn Lộ và làm ít quảng bá cho phim."

À, thì ra là Truyền Thông Hoành Đạt đã bắt tay vào công việc quảng bá.

Đây là chuyện bình thường, chắc chắn họ sẽ không cho một bộ phim không có chút xíu quảng bá nào lên rạp của họ.

Nhưng các anh quảng bá ghê quá, chắc tốn nhiều tiền lắm nhỉ? Cố Bạch thực sự rất bối rối.

"Đạo diễn Lộ không nói với anh sao? Chuyện này là do các diễn viên đã dùng ít… Ừm, nhờ một số bạn bè của mình giúp đỡ, cùng nhau phối hợp làm quảng bá đấy." Giọng trợ lý nghe có vẻ rất phấn khởi: "Nên dù không đầu tư nhiều tiền vào việc này, nhưng chất lượng quảng cáo đợt này thực sự rất cao."

Sau khi cúp máy, Cố Bạch có chút choáng váng.

Cậu ngây ngốc chạy đến Hoành Đạt tìm Lộ Quan, rồi nghe được câu trả lời tương tự từ Lộ Quan.

Sau đó cậu lại như con ruồi mất đầu, chạy lung tung khắp nơi dò hỏi.

Nhưng toàn nhận được câu trả lời tương tự.

Hơn nữa mọi người đều tỏ ra rất vui vẻ, họ nói không khác gì nhau: "Không cần cảm ơn chúng tôi đâu, Cố tổng. Chúng tôi cũng có cùng suy nghĩ với cậu, đều mong bộ phim sẽ thành công mà."

Cố Bạch: "..."

Cố Bạch sắp khóc đến nơi rồi, nhưng mọi người đều tưởng cậu khóc vì vui sướng.

Tối đó Cố Bạch về nhà, lướt Weibo một lúc, phát hiện bên dưới có rất nhiều netizen bày tỏ sự quan tâm đến bộ phim này.

Cậu nằm trên giường trằn trọc, khó vào giấc ngủ.

Cậu ôm một tia hy vọng mong manh, nghĩ rằng: Nếu cả nhà sản xuất của Hoành Đạt lẫn đạo diễn quen thuộc kia đều nói chủ đề này không thịnh hành. Khán giả, chắc sẽ không thích đâu nhỉ...

Ngày hôm đó, cậu không ngủ được yên giấc.

Sáng sớm hôm sau Cố Bạch quyết định tự cứu lấy mình, cậu chạy đến Truyền Thông Hoành Đạt muốn gặp đội quảng bá bên này.

Cậu là nhà đầu tư độc quyền, nên sau khi đưa ra yêu cầu đã được gặp ngay trưởng nhóm quảng bá.

Người đó tên Cốc Viễn, ăn mặc rất sành điệu, cả người mặc đồ tông đen trắng xám theo phong cách đường phố cao cấp, trông khá đẹp trai.

"Chào Cố tổng" Cốc Viễn có bề ngoài nhìn hơi bướng bỉnh, nhưng với nhà đầu tư như Cố Bạch thì vẫn giữ thái độ lịch sự: "Tôi đang có việc muốn tìm cậu đây."

"Có chuyện gì vậy?" Cố Bạch hỏi.

Một trợ lý trong đội quảng bá đến rót trà cho hai người, nước trà hơi nóng, Cố Bạch cầm lên rồi lại đặt xuống. Cố Bạch cảm thấy mình làm vậy trông hơi ngốc, nhưng cậu không quan tâm.

Cốc Viễn nói: "Ngân sách do Hoành Đạt cung cấp cho việc quảng bá hơi eo hẹp, nên chúng tôi không thể dùng nhiều phương pháp quảng bá lắm."

Cố Bạch cố gắng cứu vãn: "Tôi thấy quảng bá như bây giờ là được rồi."

Cốc Viễn: "Với chất lượng của bộ phim thì nên được quảng bá tốt hơn mới phải." Anh ta im lặng một lúc rồi nói tiếp: "Thế nên tôi có một ý tưởng khá táo bạo, có lẽ ý tưởng này rất nguy hiểm, nhưng nếu thực hiện tốt..." Khi nói những lời này, mắt anh ta lập lòe vẻ phấn khích: "Có thể vô cùng hiệu quả. Nhưng có làm hay không, vẫn phải nghe ý kiến của Cố tổng trước."

Cố Bạch: "Nguy hiểm sao? Tôi khá hứng thú với việc này đấy."

Liệu đây có phải là bước ngoặt không?

Vì vậy Cố Bạch lộ ra vẻ mặt hào hứng.

Cốc Viễn cười lớn: "Cố tổng, tôi không nhìn nhầm, cậu đúng là một loại người với tôi!"

Cố Bạch hơi choáng váng, hả? Sao lại thành một loại người rồi?

"Anh cứ nói tiếp đi..." Cậu đành phải nói vậy.

Khóe môi Cốc Viễn nhếch lên: "Đã chán ngấy diễn xuất của mấy gương mặt trẻ rồi sao? Hãy đến xem thế nào là sức mạnh của diễn viên gạo cội."

Cố Bạch không nhịn được mà "xì" một tiếng, hít vào một hơi lạnh, góp phần nhỏ bé vào công cuộc làm nóng lên toàn cầu.

Thời gian gần đây cậu luôn theo dõi về tin tức giải trí, đương nhiên biết sức chiến đấu của fan các diễn viên trẻ như thế nào.

Câu quảng bá này rõ ràng đang đạp lên họ để đi lên.

Ánh sáng trong mắt Cốc Viễn càng lúc càng sáng hơn: "Cố tổng thấy thế nào?"

Cố Bạch suy nghĩ một lúc, thành thật trả lời: "Tôi thấy tốt lắm."

Quảng bá kiểu này, chẳng phải bộ phim sẽ bị fan của những ngôi sao kia tấn công tan nát, doanh thu phòng vé chắc chắn cũng tệ hại.

Có bước ngoặt rồi này, vì phía trước chính là vực thẳm!

"Nhưng mà." Cố Bạch nói tiếp: "Tôi không muốn các diễn viên bị tổn thương."

Cốc Viễn: "Vậy thì thêm ba chữ 'Đạo diễn nói' vào trước câu quảng bá đó đi."

Cố Bạch: "Phụt!!!"

Cố Bạch: "Tôi cũng không muốn đạo diễn Lộ bị thương đâu!"

Cốc Viễn nói: "Chắc chắn đạo diễn Lộ sẽ đồng ý với cách quảng bá này thôi, anh ta hăng hái lắm cơ mà."

Cố Bạch cầm ly nước trà đã nguội bớt lên uống một ngụm.

Hương trà thơm ngát, rất ngon.

Cậu chậm chạp uống trà và suy nghĩ.

Cuối cùng cậu nói: "Chúng ta đi hỏi ý kiến của đạo diễn Lộ đi."

 Sau khi nghe Cốc Viễn trình bày về cách quảng bá, đạo diễn Lộ Quan đã đồng ý ngay lập tức mà không nói thêm lời nào.

Cố Bạch lại hỏi thêm một lần nữa cho chắc chắn: "Đạo diễn Lộ, anh nên suy nghĩ kỹ, cách quảng bá này có thể mang lại một số tác động tiêu cực, anh có thể bị chỉ trích đấy, hãy cân nhắc kỹ..."

Cố Bạch khá lo lắng về điều này.

Lộ Quan nói với vẻ mặt không mấy quan tâm: "Cứ tăng cường quảng bá đi, tôi không phải chuyên gia nên không hiểu về những thứ này. Cần tôi phối hợp gì cứ nói thẳng, ngoài việc quay phim ra, tôi không mong đợi ở những khía cạnh khác cho lắm, cứ để họ chỉ trích thôi."

"Tính cách của anh tốt thật đấy." Cốc Viễn cười híp mắt đi đến gần: "Thế này nhé, tôi còn định..."

Hai người họ cứ thế trò chuyện với nhau.

Lần này sau khi về nhà, Cố Bạch cảm thấy yên tâm hơn hẳn.

Mặc dù cậu thích xem tiểu thuyết và phim truyền hình giải trí, thích xem nhân vật chính vượt qua muôn vàn khó khăn để đạt được mục tiêu mà người khác không thể làm được, nhưng cậu nghĩ những điều như thế không thể xảy ra với bản thân mình trong thế giới thực.

Thực ra tính cách của Cố Bạch hơi bi quan, nhưng trong hệ thống phim dở, sự bi quan cũng có thể được coi là một dạng lạc quan...

Vì vậy, Cố Bạch "lạc quan" nghĩ rằng, cách quảng bá nguy hiểm như vậy có lẽ sẽ thất bại và làm hỏng danh tiếng.

Hướng Quân Kiệt là một nhà phê bình phim nghiệp dư, tên tài khoản đánh giá phim trên mạng của anh ta là "Một Quân Kiệt" khá nổi tiếng. Bản thân anh ta là nhân viên văn phòng, lúc đầu viết đánh giá phim chỉ để giải tỏa nỗi thất vọng khi xem phải những bộ phim tệ hại trong thời gian rảnh rỗi hiếm hoi. Nhưng theo thời gian, những lời phê bình sắc bén không nể nang của anh ta đã có được sự đồng cảm từ một số người, vì thế anh ta ngày càng nổi tiếng hơn và còn có thể kiếm tiền từ việc quảng cáo.

Do đó anh ta quyết định giữ vững phong cách đánh giá cay độc của mình, anh ta tin rằng đây chính là lý do khiến anh ta nổi bật giữa hàng loạt các nhà phê bình phim.

Tất nhiên anh ta không dám đánh giá những bộ phim hot nhất hiện tại, vì fan của những bộ phim đó quá hung hăng, anh ta chỉ đánh giá những bộ phim tương đối an toàn.

Dạo này anh ta thấy trên mạng có nhiều chỉ trích về bộ phim "Giang Sơn Xã Tắc" và những phát ngôn ngông cuồng của đạo diễn Lộ Quan, anh ta không muốn bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy nên quyết định châm ngòi thổi gió.

Vì vậy, anh ta nhanh chóng vơ vét thông tin liên quan đến "Giang Sơn Xã Tắc".

Khi tìm hiểu sâu về bộ phim "Giang Sơn Xã Tắc", trong đầu Hướng Quân Kiệt dần nổi lên một ý tưởng táo bạo.

Đầu tiên, anh ta gõ một dòng vào tài liệu: Đây là một bộ phim nhìn trước được kết cục thất bại ngay khi chưa công chiếu!

Câu này cực kỳ bắt mắt, rất có đặc điểm của "câu tiêu đề" giật gân hiện nay. Tất nhiên đó cũng là mục đích của Hướng Quân Kiệt, anh ta tin rằng với tư cách là một nhà phê bình phim, việc đặt một tiêu đề gây sốc là một kỹ năng nghề nghiệp.

Anh ta giữ nguyên phong cách chỉ trích gay gắt trong thời gian dài, dần dần cũng có một nhóm anti-fan.

Những anti-fan đó nói rằng đánh giá của anh ta cực kỳ thiếu chuyên nghiệp, toàn là chỉ trích và chỉ trích.

Với bài viết này, anh ta quyết định thể hiện hết trình độ chuyên môn của mình!

Anh ta sẽ phân tích bộ phim này từ nhiều góc độ khác nhau, sau đó dự đoán trước nguyên nhân khiến doanh thu "Giang Sơn Xã Tắc" thất bại.

Sau đó dùng sự thất bại của doanh thu bộ phim để chứng minh bản thân tài giỏi đến mức nào.

Tuy nhiên trailer của bộ phim này được cắt ghép  khá tốt... Ý nghĩ này thoáng qua trong đầu anh ta.

‘Việc một bộ phim có thể nổi tiếng hay không phụ thuộc vào rất nhiều yếu tố.

Ở đây, người viết chỉ phân tích doanh thu chứ không phân tích tính nghệ thuật của phim.'

Hướng Quân Kiệt vẫn để lại cho mình một đường lui.

Lỡ đâu sau này bộ phim đột nhiên bị đào lại và trở thành tác phẩm kinh điển thì sao? Với nhiều diễn viên gạo cội như vậy, chắc chắn bộ phim này sẽ có điểm đáng khen, sau nhiều năm với bộ lọc thời gian, biết đâu sẽ trở thành tác phẩm kinh điển trên mạng. Hướng Quân Kiệt làm nhà phê bình phim nhiều năm, anh ta thấy không ít trường hợp tương tự. Vì vậy anh ta nói trong bài viết rằng mình chỉ phân tích doanh thu, như vậy mới an toàn. Hơn nữa, giờ mình có kiếm được tiền không quan trọng hơn tất cả.

‘Hiện tại tất cả mọi người đều đang tập trung vào câu nói dẫm đạp lên diễn viên trẻ của Lộ Quan, chúng ta có thể thấy bộ phim đầu tiên và bộ phim hiện tại của anh ta đều mời rất nhiều ngôi sao lớn nổi tiếng, điều này cho thấy anh ta có thế lực lớn trợ giúp sau lưng.'

Thực ra với tư cách là người trong ngành, Hướng Quân Kiệt cũng biết thù lao của những diễn viên lớn tuổi đó khá thấp, nhưng vì hiệu quả của bài viết nên anh ta vẫn nói như vậy.

Ngay cả khi có người bình luận rằng thù lao của diễn viên lớn tuổi thấp, cũng sẽ có người dùng những câu kiểu như 'Giá trị của một diễn viên không nằm ở mức lương, người bình thường không thể mời được những diễn viên lớn tuổi có tiếng như vậy' để phản bác đối phương.

Anh ta cũng biết hiện nay có nhiều người ghét 'tư bản', gặp chuyện gì không quyết được thì cứ chửi tư bản là xong.

‘Nhưng anh ta cần biết rằng, dù có tư bản trợ giúp để nói chuyện ngông cuồng như thế. Nhưng bản thân cũng phải có chút thực lực mới chống đỡ được, nếu không thì chút tài năng đó của anh ta hoàn toàn không đủ sức chống lại những tin đồn xấu.

Bây giờ anh ta dám nói diễn viên gạo cội của mình đè bẹp diễn viên trẻ, ngày mai có phải sẽ nói những lời quá đáng hơn không? Có phải sẽ khiến cả giới giải trí trở nên hỗn loạn?'

Đây chính là một ví dụ điển hình về lối ngụy biện trượt dốc, sử dụng một chuỗi suy luận, phóng đại cường độ của mỗi khâu trong suy luận đó, biến một giả thuyết thành điều chắc chắn, cuối cùng đưa ra kết luận không phù hợp. Cũng có thể dùng từ "quy chụp" để mô tả.

Trong thư viện Baidu có ví dụ như sau: Thí nghiệm trên động vật là không tôn trọng sự sống, nếu đã không tôn trọng sự sống thì sẽ dung túng bạo lực. Nếu dung túng bạo lực thì xã hội sẽ trở thành chiến trường. Nếu xã hội trở thành chiến trường thì thế giới trở nên hỗn loạn, từ đó suy ra rằng thí nghiệm trên động vật dẫn đến tận thế. Đây chính là một ví dụ điển hình về lối ngụy biện trượt dốc.

Nhưng Hướng Quân Kiệt là một nhà phê bình phim kỳ cựu, anh ta biết cư dân mạng rất thích ngụy biện trượt dốc nên mới viết như vậy.

Phần mở đầu này không tệ, khả năng cao sẽ thu hút người xem đọc tiếp!

Hướng Quân Kiệt viết xong phần mở đầu thì rất tự hào.

Sau đó anh ta bắt đầu chỉ trích từng điểm một về lịch chiếu, quảng bá, chủ đề phim.

‘Tạm thời không nói về những vấn đề khác, chỉ nói về nhóm khán giả phim hướng tới. Người lớn tuổi thường thích những bộ phim về lịch sử, nhưng họ không có thói quen đến rạp chiếu phim, vì vậy tôi không đánh giá cao bộ phim này.'

‘Ngoài ra...'

Cuối cùng, anh ta nhấn mạnh:

‘Một đạo diễn không tôn trọng thị trường, không tôn trọng khán giả và cũng không tôn trọng đồng nghiệp, chắc chắn sẽ thất bại!'

Anh ta đăng nhập vào tài khoản "Một Quân Kiệt" của mình, bấm nút đăng bài.

Còn về việc có người muốn đi xem "Giang Sơn Xã Tắc" để biết nó tệ đến mức nào, anh ta không hề lo lắng.

Có rất ít người như thế, hơn nữa khi xem phim với tâm lý thiên vị và tìm lỗi, ngay cả khi bộ phim có điểm sáng cũng sẽ bị bỏ qua. Trong tình huống này, trừ khi bộ phim xuất sắc đến mức không thể tin nổi, nếu không rất khó để lay động đối phương.

Hơn nữa, lại còn chọn công chiếu vào dịp Tết, chẳng phải đang tự tìm đường chết sao?

Được rồi, giờ chỉ cần đợi một tháng nữa là đến lúc phim chính thức công chiếu!

Anh ta đã nóng lòng đến mức không thể đợi thêm được nữa!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play