Biên tập: xoaimap ([email protected])

Trái đất. Long Quốc.

“Reng reng reng reng."

Tiếng chuông báo thức của điện thoại vang lên.

Cố Bạch đau đớn mở mắt ra, cậu cảm thấy mí mắt nặng trĩu như bị nhồi chì - y hệt các loại đông trùng hạ thảo giả mạo trên thị trường.

Ngoài cảm giác nặng nề bên ngoài, mắt còn khô rát và tê dại, như thể một con cá chưa qua xử lý mới được vớt từ thùng nước bẩn của quán cá nướng nào đó ra.              

Hôm nay là thứ hai, cậu phải đi làm rồi.

Thứ hai hôm nay, cũng là một tháng từ khi cậu xuyên tới đây

Một tháng trước cậu còn là nhân viên vừa được thăng chức của công ty, một tháng sau, cậu đã xuyên không đến quá khứ của thế giới song song, lại trở thành một nhân viên mới vào nghề.

Trong ngành của họ, người mới vào nghề phải làm thêm giờ, còn người có thâm niên thì không cần.

Điều này có nghĩa là cậu vừa được thăng chức, nhưng cuối cùng lại có một vụ xuyên không đưa cậu về  điểm bắt đầu.

Vì vậy, có thể tưởng tượng được cậu đang đau khổ đến nhường nào.

Tuy thế giới song song và thế giới cũ có rất nhiều điểm khác biệt, nhưng những người thân, bạn bè vẫn giống như cũ.

Điều này cũng tốt, ít nhất Cố Bạch không phải giả vờ mất trí nhớ.

Chỉ tiếc rằng cậu đã xuyên đến thế giới song song, nếu mà quay về quá khứ thì Cố Bạch có thể lợi dụng kiến thức của người xuyên không đi đầu tư gì đó, nhưng thế giới song song này lại có rất nhiều thứ khác thế giới ban đầu, các chính sách và chế độ đều khác, nếu cậu đầu tư một cách thiếu suy nghĩ, chắc chắn sẽ thua lỗ nặng.

Cố Bạch nằm trên giường, đầu lướt qua các câu nói truyền cảm hứng, rồi mới chậm chạp bò dậy.

Cậu cảm thấy mình đã mắc phải hội chứng ngày thứ hai.

Cái thứ gọi là hội chứng ngày thứ hai này xảy ra sau khi trải qua ngày nghỉ cuối tuần, đi làm vào thứ hai sẽ xuất hiện các triệu chứng như mất tập trung, đau nhức toàn thân, chóng mặt, tức ngực.

... Đây thực sự không phải là một từ được bịa ra, thậm chí còn có bác sĩ và chuyên gia phân tích về triệu chứng này.

Cố Bạch đeo dép lê đi vào phòng tắm để rửa mặt, sau khi dùng sức chà xát mặt hai cái, cậu mới thấy tinh thần phấn chấn hơn nhiều.

Sau đó, cậu nghe thấy một tiếng 'ding' trong đầu.

Khiến cậu rút lại lời nhận xét “tinh thần phấn chấn hơn nhiều” đó trong phút chốc.

Chuyện gì đang xảy ra với mình vậy, cuối cùng cũng phát điên rồi sao?

[Cập nhật thông tin hoàn tất]

[Quét cơ thể hoàn thành]

[Liên kết hệ thống hoàn tất]

Ba câu này lần lượt vang lên trong đầu cậu.

Cố Bạch không nhịn được mà dùng tay siết chặt bồn rửa mặt, cậu mở to mắt nhìn bản thân trong gương.

Có phúc lợi hệ thống cho người xuyên không thật đấy à?

Mình không phát điên chứ?

[Mục đích cuối cùng của hệ thống là thực hiện ước mơ của chủ nhân, phát hiện ước mơ của chủ nhân là nằm không kiếm tiền]

[Hệ thống đang thu thập dữ liệu]

[Thu thập dữ liệu hoàn tất, dựa trên tính cách của chủ nhân và xu hướng phổ biến gần đây, hệ thống này đã tiến hóa thành hệ thống văn hoá giải trí]

[Cấp độ hệ thống quá thấp, hiện tại chỉ có mô-đun phim dở được kích hoạt]

[Dưới đây là mô tả chi tiết về mô-đun phim dở]

[...]

[Các hạng mục cấm:

1. Cấm cho người khác biết về sự tồn tại của hệ thống

2. Cấm làm những việc vi phạm pháp luật và kỷ luật

3. ...]

Hệ thống nói một tràng dài, thỉnh thoảng thốt ra các từ ngữ chuyên ngành không được sử dụng hàng ngày, cần phải cẩn thận suy nghĩ làm Cố Bạch nửa hiểu nửa không.

“Có thể tóm tắt đơn giản chút không?” Cố Bạch thăm dò hỏi trong lòng.

Hệ thống thực sự trả lời một cách ngắn gọn:

[Hiện tại chủ nhân có thể sử dụng vốn khởi động để quay phim dở, tiền lỗ sẽ được hoàn trả gấp đôi cho chủ nhân, vốn khởi động chỉ có thể dùng để quay phim. Theo nguyên tắc cân bằng, nếu chủ nhân may mắn kiếm được tiền, phần lớn số tiền đó sẽ bị hệ thống thu hồi.]

[Có muốn kích hoạt hệ thống không?]

Trả gấp đôi tiền lỗ cho mình? Có chuyện tốt như vậy sao?

Cố Bạch kiềm chế sự phấn khích, cậu không kích hoạt ngay mà hỏi vấn đề mình muốn hỏi nhất trước: “Vậy nguồn tiền không thể giải thích kia, lỡ đâu tôi bị bắt vào tù thì sao?”

Hệ thống lập tức trả lời:

[Chủ nhân không cần lo lắng về vấn đề tiền bạc, hệ thống sẽ giải quyết mọi thứ]

Vì hệ thống đã nói như vậy, Cố Bạch nói luôn: "Kích hoạt hệ thống."

Trong đầu lại vang lên thêm một tiếng 'ding' nữa.

Đồng thời, điện thoại bên cạnh bồn rửa tay cũng được thông báo tin nhắn.

Mặc dù trong đầu đầy ắp suy nghĩ về việc mình đã có hệ thống rồi, nhưng khi tin nhắn đến, Cố Bạch vẫn theo bản năng đi qua mở điện thoại.

[Tài khoản tiết kiệm của bạn đã được thêm 50.000.000 tệ vào lúc 6:40 ngày 21 tháng 6, số dư hiện tại là 50.024.217 tệ.]

Mắt của Cố Bạch khẽ giật.

Vốn khởi động mà hệ thống cho đến rồi!

Năm ngàn vạn! Tính cả đời này lẫn kiếp trước Cố Bạch cũng chưa thấy nhiều tiền như vậy bao giờ!

Theo mức lương hàng tháng một vạn của mình năm đó, phải làm việc hơn bốn trăm năm mới có thể kiếm được năm mươi triệu này, phải lộn ngược về tận thời nhà Thanh...

Không phải Cố Bạch thiếu hiểu biết, nhưng năm ngàn vạn xuất hiện trong tài khoản thực sự đã gây cho cậu một cú sốc lớn.

Nhưng hệ thống nói, số tiền mà hệ thống cấp cho chỉ có thể dùng để đầu tư làm phim, không thể dùng cho mục đích khác.

Hỏi thêm một câu nữa, hệ thống nói Cố Bạch chỉ có thể nhận được một phần vạn số tiền mình kiếm được, nghe có vẻ bất công nhưng Cố Bạch còn không có ý định kiếm tiền, nên quy tắc này có cũng như không!

Sau đó cậu nhanh chóng suy nghĩ.

Quay phim dở lỗ vốn sẽ được hoàn trả gấp đôi phải không?

Còn gì đơn giản hơn quay phim dở nữa?

Cố Bạch không xem phim nhiều, cậu cũng không hiểu về giới giải trí lắm.

Nhưng ít nhất cậu biết, mỗi năm các rạp chiếu phim đều chiếu không ít phim dở, tất nhiên cậu cũng may mắn xem được vài bộ.

Muốn kiếm tiền từ một bộ phim, cần rất nhiều yếu tố trong đó.

Chủ đề, kịch bản, diễn viên, hậu kỳ biên tập, thời điểm phát hành... Nhưng chỉ có bộ phim tốt thôi là chưa đủ, trong lịch sử có rất nhiều bộ phim thất bại trong phòng vé, đến tận mấy năm sau mới được tôn vinh là tác phẩm kinh điển.

Ngược lại, dĩ nhiên muốn quay một bộ phim lỗ vốn thì cực kỳ dễ dàng.

Quay một bộ phim dở tệ có gì khó chứ? Với kiến thức gần như bằng không về ngành công nghiệp điện ảnh, cậu chắc chắn mình sẽ làm được điều đó một cách dễ dàng.

Với suy nghĩ như đó, việc đầu tiên Cố Bạch làm là...

Tắm rửa, thay quần áo và đến công ty.

...

Không phải do cậu quá yêu công ty, mà là cậu cần phải hoàn tất thủ tục nghỉ việc, bàn giao công việc. Nếu đột ngột nghỉ để chạy lấy người mà không lo liệu gì, sẽ gây ra rất nhiều rắc rối cho đồng nghiệp.

Tuy mối quan hệ của cậu với đồng nghiệp không tốt lắm, nhưng cũng không đến mức phải gây phiền phức cho người ta.

Quá trình xin nghỉ việc diễn ra suôn sẻ, mỗi lần gặp cấp trên họ đều hỏi lý do vì sao cậu lại nghỉ việc, Cố Bạch giải thích rằng mình muốn thử sức ở lĩnh vực khác, các cấp trên cũng lịch sự nói vài câu giữ cậu lại.

Tiếp theo là bàn giao công việc.

Là nhân viên mới vừa làm được một năm, công việc của Cố Bạch không phải việc đặc thù, việc bàn giao cũng khá dễ dàng.

Hai ngày sau, Cố Bạch rời khỏi công ty cũ, hoàn toàn trở thành một người tự do.

Trong hai ngày này, dù trong đầu chỉ nghĩ đến việc nhanh chóng làm phim dở, nhưng cậu vẫn kiên nhẫn làm hết những việc cần thiết.

Tuy việc kiếm tiền nhanh rất quan trọng, nhưng cậu cho rằng giữ nhân tính cũng quan trọng không kém, không thể vì có hệ thống mà đánh mất nhân tính được.

Cậu mua một chiếc laptop tốt hơn để làm việc, còn đổi cho mình một chiếc điện thoại mới.

Khi về nhà, cậu nhận ra dữ liệu hệ thống đã được cập nhật.

[Số tiền đã đầu tư: 11.000 nhân dân tệ]

11.000 nhân dân tệ, chính xác là số tiền cậu đã chi để mua laptop.

Nhưng rõ ràng tiền mua điện thoại không được hệ thống tính vào khoản đầu tư.

Cố Bạch trầm ngâm một lúc sau đó hiểu ra: Mua laptop có liên quan đến việc đầu tư phim, vì có thể dùng nó để làm việc, còn điện thoại thì không. Thì ra là vậy.

Sau khi trở thành người tự do, một vấn đề đặt ra trước mặt Cố Bạch là cậu không biết gì về ngành công nghiệp điện ảnh, vậy phải bắt đầu từ đâu?

Vì vậy, Cố Bạch bắt đầu tìm kiếm các đạo diễn cần đầu tư.

... Kết quả là gặp ngay một đống kẻ lừa đảo.

Được rồi, chuyện này cũng bình thường mà.

Đối với Cố Bạch việc xem ai là kẻ lừa đảo rất đơn giản, cậu chỉ cần chuyển cho đối phương 1 đồng, nếu số tiền đầu tư trong hệ thống tăng thêm 1, có nghĩa là đối phương là thật. Ngược lại, nếu không tăng, dĩ nhiên đối phương là kẻ lừa đảo.

Việc tận dụng hệ thống như vậy cũng coi là một cách độc đáo.

Không lâu sau, Cố Bạch cũng có được thông tin liên lạc của đạo diễn trẻ đầy hoài bão thông qua mạng internet. Cậu trò chuyện ngắn gọn với đối phương và phát hiện ra người này là kiểu người trẻ rất điển hình, đầy hoài bão và tài năng. Vì vậy làm cậu nản lòng: Lỡ đâu người này làm ra một bộ phim hay thì chẳng phải hỏng hết sao? Dù sao khả năng những người trẻ đầy hoài bão như thế là vô hạn mà.

Vì vậy, Cố Bạch nói với đạo diễn trẻ rằng mình cần suy nghĩ thêm.

Dĩ nhiên vị đạo diễn trẻ đó rõ ràng đã quen với việc bị từ chối, anh ta không để ý lắm, ngược lại còn chỉ cho Cố Bạch một hướng đi: Nếu Cố Bạch muốn tìm đạo diễn chuyên nghiệp hơn, cậu có thể thử vận may ở các công ty truyền thông lớn.

Vị đạo diễn trẻ còn nói: "Cố tổng à, cậu nên tìm hiểu kỹ về thị trường điện ảnh trước khi đầu tư, nếu không biết gì, có thể bị coi là con mồi béo bở đấy..."

Con mồi béo bở? Cố Bạch nghe xong khẽ cười thầm. Mục đích của cậu chính là đến đó để làm con mồi béo bở mà!

Cố Bạch không trì hoãn nữa, cậu tìm được trang web chính thức của Truyền Thông Hoành Đạt  - một công ty truyền thông nổi tiếng trong nước, gọi điện thoại đến bộ phận chăm sóc khách hàng và nói với giọng ngoài ngành: "Xin chào, tôi muốn đầu tư một bộ phim."

Chiều hôm đó, Cố Bạch đã ngồi trong văn phòng của Truyền Thông Hoành Đạt.

Có thể nói là vô cùng nhanh gọn.

Có lẽ là do sức mạnh của đồng tiền - sau khi Cố Bạch nói rằng cậu dự định đầu tư hàng chục triệu, bên kia đã vội vàng sắp xếp cuộc gặp này.

Người tiếp đón Cố Bạch là nhà sản xuất thuộc Truyền Thông Hoành Đạt, tên là Lâm Trạch Nam.

Hai bên có một cuộc gặp thân thiện.

Lâm Trạch Nam trông rất chuyên nghiệp, sau khi biết Cố Bạch không hiểu nhiều về ngành công nghiệp điện ảnh, anh ta đã nói cho Cố Bạch biết những kiến thức cơ bản.

"Nếu Cố tổng quan tâm đến ngành sản xuất của chúng tôi, cậu có thể thử đầu tư vào một vài dự án đang hot của chúng tôi trước, những dự án đó đều có sự góp mặt của các diễn viên trẻ nổi tiếng hiện nay, bản thân họ đã có lượng fan đông đảo nên phim không thể lỗ được..."

Cố Bạch học được rất nhiều kiến thức cơ bản về cách làm phim không bị lỗ từ Lâm Trạch Nam, cậu liên tục cảm ơn Lâm Trạch Nam.

Cậu cảm thấy với những kiến thức mà Lâm Trạch Nam đã phổ biến, cậu sẽ có thêm nhiều ý tưởng hơn về cách làm một bộ phim dở tệ.

Theo lời Lâm Trạch Nam, đầu tư vào phim có sự tham gia của những ngôi sao có lượng fan đông đảo kiểu gì cũng lãi.

Nếu có làm ra một bộ phim dở thật, các fan cũng không để doanh thu phòng vé của thần tượng nhà mình quá tệ, hành động mua vé bao rạp để đẩy doanh thu của fan cũng không hiếm.

Sau đó chọn những đề tài hot như phim tình cảm đô thị, phim cổ trang tiên hiệp, điều này càng chắc ăn hơn.

Từ những lời của Lâm Trạch Nam, Cố Bạch nhận ra rằng ngành công nghiệp điện ảnh truyền hình của thế giới này khác với thế giới cũ của cậu.

Từ lần tìm hiểu trên mạng trước đó cậu đã nhận ra.

Tuy ở thế giới cũ có phim dở, nhưng cũng có không ít phim hay, diễn viên trẻ có người giỏi người kém, có thể xem được nhiều loại phim khác nhau trong rạp chiếu phim.

Nhưng ở thế giới này, phần lớn những người xuất hiện trên màn ảnh đều là diễn viên trẻ, phải nói kỹ xuất của họ thế nào nhỉ,  chỉ có thể nói những người xuất sắc trong số họ đạt yêu cầu, đánh giá cao nhất là không làm khán giả cảm thấy gượng gạo. Còn những người bình thường trong số họ, khi diễn lại có cảm giác như đang xem kịch nói của học sinh.

Sau đó còn xem đạo diễn làm thế nào.

Nếu diễn viên không thể đảm nhận vai diễn phức tạp, thì hãy để nhân vật đó trở nên đơn giản, hời hợt hơn.

Gương mặt đẹp, thêm vài nhãn mác, thế là có thể thu hút khán giả rồi.

Nhân vật hời hợt thì dĩ cốt truyện cũng trở nên nhàm chán. Nhưng có thể tìm lý do mà: Đây là thời đại sống nhanh, mọi người chỉ muốn thư giãn khi xem phim, xem tivi, những bộ phim có cốt truyện đơn giản và diễn viên đẹp mới phù hợp với nhu cầu của họ.

Thỉnh thoảng Cố Bạch hỏi Lâm Trạch Nam ít vấn đề, và Lâm Trạch Nam cũng chuyên nghiệp trả lời từng câu một.

"Vậy Cố tổng, cậu đã có ý tưởng đầu tư vào dạng phim nào chưa? Tất nhiên chúng ta không cần làm ngay, cậu có thể tìm hiểu kỹ hơn."

Cố Bạch nói: "Tôi có ý tưởng rồi, anh cho tôi biết nhiều điều như vậy rồi cơ mà, tôi học được nhiều lắm, chắc chắn tôi sẽ tham khảo kỹ ý kiến của anh."

Lâm Trạch Nam: "Vậy thì tốt rồi, Cố tổng định đầu tư vào 'Năm thứ năm của hạ chí' hay là 'Hoa nở hoa tàn'?"

Cố Bạch trả lời: "Tôi muốn đầu tư vào một bộ phim chính trị."

Lâm Trạch Nam: "..."

Trong phút chốc Lâm Trạch Nam còn tưởng mình nghe nhầm: "Cố tổng, cậu nói cậu muốn đầu tư vào dạng phim gì cơ?"

Cố Bạch tự tin lặp lại: "Tôi muốn đầu tư một bộ phim đấu đá chính trị trong triều đình."

Lâm Trạch Nam: ???

Lâm Trạch Nam: "Cố tổng, có lẽ lúc nãy cậu không nghe rõ, phim tình cảm cung đình mới chiếm được ít thị trường, chứ không phải phim đấu đá chính trị triều đình có thị trường..."

Cố Bạch suy nghĩ một lúc, cậu bắt đầu nói dối: "Được nghe anh nói nhiều thứ như thế, tôi biết phải làm phim gì để có thị trường hiện tại rồi. Nhưng tôi nghĩ rằng, mình nên cho những đạo diễn và diễn viên không giỏi thể loại này, mà thích các thể loại khác một cơ hội, thế nên tôi mới chọn thể loại đấu đá chính trị khá kén người xem. Tôi tin rằng thể loại này vẫn có khán giả riêng của nó. Nếu phim không được tốt cũng không sao, tôi không sợ lỗ vốn."

Nghe những lời kiên định không thể thay đổi của Cố Bạch, Lâm Trạch Nam bỗng cảm thấy bản thân mình vẫn còn thiếu kinh nghiệm.

Anh ta đã đón tiếp rất nhiều nhà đầu tư, phần lớn phim họ đầu tư đều nhắm đến việc kiếm tiền, anh ta đã chuẩn bị rất nhiều lời nói về vấn đề này, nhưng Cố Bạch thì...

"Cố tổng à, cậu phải biết rằng, kêu gọi nhà tài trợ cho thể loại này khó lắm..."

"Không sao, tôi có thể bỏ nhiều hơn mà." Cố Bạch nói rõ ý định: "Tôi dự định đầu tư 50 triệu vào bộ phim này."

Cậu thẳng tay bỏ hết tiền trong một lần, dù sao càng đầu tư nhiều càng lỗ nhiều, đợi đến khi phi vụ hoàn thành rồi nằm dài thu tiền, chẳng phải sẽ sướng lắm sao.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play