Biên tập: xoaimap ([email protected])
Cố Bạch không còn nguồn thu nhập nào sau khi từ chức, cậu lại không thể dùng số tiền hệ thống cho lúc đầu, vậy nên trong thẻ chỉ còn 20.000 tệ.
Muốn quay một bộ phim phải mất ít nhất vài tháng kể từ lúc bắt đầu quay đến khi phim ra rạp, điều này có nghĩa là Cố Bạch cần tìm thêm nguồn thu nhập mới.
Sau một hồi suy nghĩ, Cố Bạch nảy ra ý tưởng.
Đã là nhà sản xuất rồi thì sao mình không thể nhận thẳng lương từ đoàn phim chứ?
Thế là Cố Bạch đến gặp kế toán của đoàn phim yêu cầu họ trả lương cho mình.
Kế toán của đoàn phim không biết phải nói gì sau khi nghe yêu cầu của Cố Bạch, đây vốn là tiền của cậu cơ mà, sao Cố tổng còn làm vậy nữa. Như thế thì "lương" Cố Bạch nhận được còn phải đóng thuế thêm lần nữa, cách làm của Cố tổng thật là… Thú vị.
Đối mặt với thắc mắc của kế toán, Cố Bạch chỉ có thể nửa đùa nửa thật nói: "Tôi có ước mơ với điện ảnh từ lâu rồi, vì lần này được tham gia sản xuất phim nên muốn thực hiện nghiêm túc chút. Như vậy sẽ có cảm giác tham gia hơn."
"Ra là vậy, Cố tổng có tâm quá." Kế toán đoàn phim nói.
Sau đó đạo diễn Lộ Quan kiểm tra sổ sách với kế toán, thấy có mục "lương" của Cố Bạch với tư cách nhà sản xuất, kế toán kể lại lời giải thích của Cố Bạch, đạo diễn Lộ Quan đã hiểu ý: "Cố tổng đúng là người có tầm nhìn."
Kế toán đoàn phim hoàn toàn bỏ qua chuyện đóng thuế hai lần, trong lòng nghĩ: Quả nhiên là do mình tầm thường.
Ngay khi Cố Bạch phát hiện ra rằng mỗi tháng mình chỉ có thể nhận được 3.000 tệ tiền lương từ đoàn phim, cậu còn muốn lấy mức lương cao hơn nhưng hệ thống không chấp nhận, có lẽ vì đóng góp của cậu cho bộ phim chưa xứng đáng với mức lương cao như thế.
Thôi vậy, 3.000 thì 3.000, dù sao bình thường cậu cũng có thể ăn uống ké ở đoàn phim, vẫn hơn là không có gì.
Trong buổi thử vai của các diễn viên, Cố Bạch đã theo dõi hai phân cảnh, kỹ năng diễn xuất của các diễn viên gạo cội thật sự quá tuyệt vời, ánh mắt của họ cũng đầy cảm xúc. Đặc biệt là một người đóng vai hoạn quan xảo quyệt, khi nhìn về phía Cố Bạch cười nham hiểm, cậu cảm thấy như bệnh đau khớp của mình sắp tái phát.
Đây là lần đầu tiên Cố Bạch gặp một diễn viên xuất sắc trong đời thực, cảm giác khác xa so với việc chỉ nhìn qua màn hình.
Thật sự quá mạnh mẽ, quá ấn tượng.
Cố Bạch lau mồ hôi lạnh sau gáy, cậu thầm nghĩ.
Nếu để một trong số họ đóng vai kẻ giết người mắc bệnh tâm thần, Cố Bạch cảm thấy có lẽ mình sợ đến mức ngồi phịch xuống ghế ngay tại chỗ.
Kỹ năng diễn xuất của họ tốt đến mức làm Cố Bạch có chút lo lắng.
Những người này giỏi như vậy, liệu bộ phim này có vì thế mà trở nên đáng xem không nhỉ?
Sau khi về nhà, cậu đã trò chuyện với vị đạo diễn trẻ đang tìm kiếm nhà đầu tư kia. Vị đạo diễn đó biết Cố Bạch là một nhà đầu tư nên rất vui mừng khi trò chuyện cùng cậu. Vị đạo diễn này đã phân tích thị trường hiện tại cho Cố Bạch nghe.
Nhìn chung những gì anh ta nói cũng tương tự những thứ Cố Bạch thấy trước đó, đặc điểm của phim điện ảnh những năm gần đây là: Phim được khen thì không bán chạy, phim bán chạy thì lại không được khen.
Những bộ phim hot nhất trong thời điểm hiện tại là những phim mà các nhân vật trong mọi ngành nghề yêu nhau. Khi câu chuyện tình yêu được xây dựng, những cảnh quay nổi bật và lời thoại tạo ấn tượng sẽ xuất hiện, rồi cặp đôi được “đẩy thuyền”, độ hot tăng lên và tất nhiên tiền bạc sẽ đổ về.
Cố Bạch thử hỏi: “Nếu quay một bộ phim về đấu tranh triều đình cổ đại thì sao?”
“Bây giờ còn người quay loại phim đó sao?” Vị đạo diễn ngạc nhiên, sau khi nói xong anh ta nhận ra câu hỏi này hơi thiếu chuyên nghiệp, mới suy nghĩ một lúc rồi nói thêm: “Rủi ro rất cao, nếu chiếu vào thời điểm cạnh tranh thấp thì may ra còn thu hồi được ít vốn…”
À đúng rồi, là thời điểm chiếu phim!
Đạo diễn vừa nhắc Cố Bạch xong, Cố Bạch đã vỗ đùi đưa ra quyết định.
Cứ để bộ phim của họ công chiếu vào thời điểm tốt nhất, như vậy khả năng thất bại sẽ tăng lên rất nhiều lần!
Vậy chẳng phải bộ phim này đã nắm chắc phần thắng rồi à?
Tuy nhiên, trước tiên cần phải nói với đạo diễn Lộ Quan một tiếng.
Cố Bạch lập tức nhắn tin cho đạo diễn Lộ Quan, bày tỏ rằng cậu muốn bộ phim này được ra mắt vào dịp Tết Nguyên Đán.
Tết Nguyên Đán là dịp mà các ngôi sao quy tụ, cũng là lúc các bộ phim phải chen chúc nhau, cạnh tranh khốc liệt như thế nên đương nhiên tỷ lệ thất bại cũng sẽ cao hơn!
Lộ Quan kinh ngạc, rồi cảm thấy hừng hực khí thế.
Tết Nguyên Đán mới tốt, một bộ phim lớn với nhiều diễn viên đình đám như vậy thì nên ra mắt vào dịp Tết!
Cố tổng thực sự quá tin tưởng bọn họ!
Lộ Quan phấn khích nói cho đoàn làm phim biết ý tưởng của Cố Bạch.
Các diễn viên trong đoàn cũng vô cùng hào hứng.
Vốn dĩ tinh thần của đoàn làm phim đã rất tốt, giờ thì như hạt vừng nở hoa—phát triển không ngừng.
Hiện tại, cả hai bên đều rất hài lòng về đối phương.
—-
5000 vạn tệ trong thời đại này cũng là một số tiền khá lớn, nhưng có quá nhiều chi phí cho một dự án phim nên vẫn phải tiết kiệm.
Chuyện tốt là họ dồn hết tiền vào những khoản chi cần thiết nhất, hơn nữa Cố Bạch nói không cần tiết kiệm chi phí quảng bá, cứ theo quy trình quảng bá thông thường của Hoành Đạt là được, không cần làm thêm marketing, họ sẽ chiến thắng bằng chất lượng.
Điều này khiến đạo diễn Lộ Quan càng cảm động hơn.
Anh ta đã đầu tư một khoản lớn vào bộ phận kỹ thuật, anh ta muốn bộ phim này phải có chất lượng cao.
Sau khi tập hợp đoàn làm phim xong thì bắt đầu quay, Cố Bạch đã nhận tiền lương nên đương nhiên phải tham dự lễ khai máy.
Chọn ngày lành tháng tốt, so với các đoàn phim thông thường, đoàn phim "Giang Sơn Xã Tắc" có nhiều diễn viên kỳ cựu hơn nên lễ khai máy được tổ chức long trọng hơn.
Dĩ nhiên là cấp trên sẽ phát biểu trước, ngoài Cố Bạch ra thì chủ tịch của Truyền Thông Hoành Đạt cũng có mặt.
Dù là chủ tịch Hoành Đạt hay Cố Bạch thì cũng không có ý định khoe mẽ trước mặt mọi người, nên phần phát biểu của lãnh đạo vốn dài dòng nhàm chán đã kết thúc sau vài câu. Chỉ có Lộ Quan khá xúc động nên nói nhiều hơn một chút, sự hào hứng của anh ta đã truyền cảm hứng cho tất cả mọi người trong đoàn phim, ánh mắt ai nấy cũng rạng ngời.
Làm việc trong một tập thể tràn đầy hy vọng là một điều rất hạnh phúc.
Sau khi phát biểu xong thì tiến hành nghi thức tiếp theo: Lạy bốn phương, thắp hương.
"Lạy thứ nhất mong cho mưa thuận gió hòa, quay phim thuận lợi.
Lạy thứ hai mong gặp nhiều may mắn, khai máy thuận lợi.
Lạy thứ ba mong mọi người an toàn, đoàn kết một lòng.
Lạy thứ tư mong mọi chuyện tốt lành, doanh thu phòng vé cao."
Đây là lần đầu tiên Cố Bạch tiếp xúc với những chuyện này, trước đây cậu chỉ thấy lướt qua trên TV, nên lúc này cảm thấy khá mới mẻ, rất thú vị.
Cậu hỏi nhân viên bên cạnh rằng tại sao phải lấy vải đỏ che máy quay, nhân viên đó giải thích: "Hồi xưa khi quay phim, không biết có phải do thiết bị kém chất lượng hay vì lý do nào khác, nghe nói phim thường xuyên bị lỗi, kiểu như bị xước ấy." Có thể thấy rõ tính cách của bạn nhân viên này khá cởi mở, lúc nói chuyện không ngừng múa máy tay chân, chỉ là hay nói sai ngữ pháp nhưng trong giao tiếp hàng ngày cũng không phải vấn đề lớn: "Mấy chuyện kiểu này lên báo mấy lần rồi, vì lúc đó người ta không tìm ra nguyên nhân nên có người còn tưởng bị ma ám nữa cơ, haha. Phim lỗi thì thiệt hại lớn lắm, coi như quay không công luôn. Thế nên sau này mới có nghi thức khai máy, lấy vải đỏ che lại, bảo là để xua đuổi tà ma."
Cố Bạch nghe mà gật gù liên tục, cảm thấy mình đã biết thêm kiến thức mới.
Lúc rảnh rỗi phải đọc ít sách chuyên ngành về điện ảnh mới được, Cố Bạch nghĩ.
Dù sao biết mình biết ta trăm trận trăm thắng.
Sau khi có hệ thống, tinh thần cầu tiến của Cố Bạch đã tăng lên rất nhiều.
Lễ khai máy diễn ra được một nửa thì có cơn mưa nhỏ bay lướt qua, dù đã xem dự báo thời tiết nói không có mưa, nhưng đôi khi những sự kiện có xác suất nhỏ này vẫn có thể xảy ra.
Diễn viên lớn tuổi nhất trong đoàn là Lưu Kiến Quốc vui vẻ nói: "Gặp nước thì phát, gặp nước thì phát."
Cố Bạch vẫn hiểu được câu này, đó là câu nói trong phong thủy "Gặp nước thì phát, lấy nước làm tài".
Có vẻ tâm trạng mọi người đều rất tốt.
Sau khi lễ cúng bái kết thúc là đến lúc phát lì xì, trong bao lì xì không chỉ bỏ tiền mà còn có thể bỏ những thứ khác. Điều này tùy thuộc vào ngân sách của đoàn phim, thậm chí nếu không có tiền còn có thể bỏ vé số. Bỏ vé số cũng khá vui, tùy vào vận may của mỗi người, biết đâu lại trúng giải lớn.
Đương nhiên đoàn phim "Giang Sơn Xã Tắc" không đến mức phải bỏ vé số vào, tuy bỏ vé số vui thật nhưng chỉ có những đoàn phim không có tiền mới làm.
Ngoài diễn viên và nhân viên ra, người đi ngang qua cũng có thể nhận được lì xì.
Cố Bạch nghĩ vẩn vơ trong lòng, hay là mình làm người lang thang ở Hoành Điếm nhỉ, chuyên đi nhận lì xì khai máy bên đường.
Lễ khai máy kết thúc thuận lợi, chính thức bấm máy quay phim.
Cố Bạch xem một lúc thấy trường quay khá lộn xộn, cậu hài lòng bỏ đi.
Cậu còn phải đến Truyền Thông Hoành Đạt một chuyến.
Thời gian lúc không phải đi làm nhanh chóng trôi qua.
Cố Bạch không buông tay giữa chừng, ngoài việc thường xuyên đến đoàn phim và Truyền Thông Hoành Đạt, cứ ba ngày một lần lại có những chuyện phát sinh cần cậu xử lý.
Ngoài ra theo đề xuất của trợ lý bên Hoành Đạt sắp xếp cho cậu, cậu đã tham gia một số lớp đào tạo.
Lịch trình của mấy lớp đó khá dày đặc, ôi, sao đã trở thành triệu phú rồi mà còn phải đi học chứ.
Ồ, mình mới đầu tư hết sạch tiền rồi à, vậy thì không sao.
Giờ đây lương của Cố Bạch chỉ có 3000 tệ một tháng, nhưng cuộc sống lại hoàn toàn khác kiếp trước.
Ngày xưa đi làm là do bị ép phải đi, giờ đi học là chủ động học tập, đương nhiên cảm giác sẽ khác nhau.
Nhìn chung, cậu đã phát huy tính chủ động trong cuộc sống.
Sau khi xuyên không, điều rõ ràng nhất là cậu có nhiều thời gian hơn.
Cậu dùng thời gian rảnh rỗi đó để đọc sách, xem phim và đi dạo.
Vốn dĩ cậu đã thích đọc sách, tuy ngành công nghiệp điện ảnh hiện tại của thế giới này có hơi hạn chế, nhưng các lĩnh vực khác vẫn rất phát triển. Cố Bạch bỗng phát hiện ra có rất nhiều cuốn tiểu thuyết mình chưa từng đọc, thật sự rất vui vẻ, cảm giác như sẽ không bao giờ hết sách để đọc nữa.
Xem phim cũng vậy, đồng thời cũng là một cách để thăm dò "tình hình địch".
Ngoài hai việc đó ra, cậu còn tập thể dục nữa.
Thể chất của cậu chỉ ở mức tiêu chuẩn của một người trẻ bình thường, nghĩa là… Ừm, không được khỏe mạnh cho lắm. Giống như tình trạng sức khỏe kém mà người ta vẫn hay nói về giới trẻ trên mạng.
Thời cấp ba học hành chăm chỉ đã để lại di chứng dễ bị mất ngủ, lên đại học mới phát hiện ra hoàn toàn khác với những gì thầy cô và bố mẹ nói.
Họ bảo lên đại học có thể thoải mái chơi bời, thoải mái yêu đương, nhưng kết quả là cậu lại phát hiện ra cuộc sống đại học thật sự không dễ dàng gì. Bên ngoài lúc nào cũng nói về áp lực việc làm của sinh viên, khiến bản thân sinh viên có nhiều lo lắng. Nhân cơ hội này, các lớp bồi dưỡng bắt đầu quảng cáo để sinh viên đi thi chứng chỉ,vì thế nên cậu cũng thi không ít lần.
Năm cuối đại học thì thi nghiên cứu sinh, sau khi có bằng thạc sĩ mới bắt đầu đi làm.
Vừa mới làm đã phải dốc hết sức lực, đấu tranh vất vả nhiều năm leo lên trên một tí để không phải tăng ca nữa, rồi bỗng nhiên xuyên không đến đây.
Đó cũng là lý do khiến cậu suy sụp khi mới xuyên không.
Khó khăn lắm mới vượt qua được, sao lại bị đưa về vạch xuất phát thế này.
May mắn thay, cậu có được hệ thống nằm không kiếm tiền, chỉ cần nằm không là có thể kiếm được tiền, thật sự quá hạnh phúc.
Tập thể dục là việc cần có nghị lực, nhưng mà không sao, Cố Bạch thẳng tay đăng ký khóa học với huấn luyện viên cá nhân, mỗi tuần đến phòng tập ba lần, để huấn luyện viên nhắc nhở cậu tập luyện là được. Có người giám sát sẽ tốt hơn nhiều.
Phòng tập cậu đi còn có cả hồ bơi, ban đầu cậu định học bơi luôn, nhưng đứng bên bờ quan sát thấy có người ngâm mình trong hồ bơi dùng tay chà xát da, bên kia còn có người đang ngoáy mũi liên tục, lại có người chưa ngâm bể rửa chân đã nhảy xuống hồ.
Cố Bạch: "..."
Cậu không khỏi nhớ lại lần đi công viên nước trước kia, thấy có đứa trẻ đi thẳng vào trong nước... không phải đi tiểu, mà đứa trẻ đó tiêu chảy tại chỗ, sau khi con sóng đánh qua thì chẳng còn gì nữa, như thể mọi thứ vẫn còn trong vắt.
Thật sự quá kinh khủng.
Đây cũng là lý do dù có đi đâu cậu cũng khuyên mọi người xung quanh đừng đến công viên nước.
Thôi vậy.
Đợi khi thu hồi được số tiền này, cậu sẽ xây một hồ bơi riêng.
Hồ bơi riêng à, vậy có thể làm luôn một căn biệt thự lớn không?
Nếu được thì xây một biệt thự lớn như trong game "The Sims" đi.
Nói đến đây, lần này mình đầu tư 5000 vạn, nếu thua hết thì hệ thống sẽ cho mình 100 triệu tệ.
Oa, đó là 100 triệu đấy, nếu để trong ngân hàng với lãi suất không kỳ hạn một năm cũng được 35 vạn, nếu là có kỳ hạn thì một năm có thể lấy được 150 vạn lận.
Vậy sau này mình có thể sống cuộc sống như Lạc Thác trong phim hoạt hình "Tam thể" không?
Khụ khụ, nói là đang mỉa mai cũng đúng.
Cảnh quay ở phim trường địa phương đã hoàn thành, tiếp theo là đi quay ở nơi khác.
Đạo diễn Lộ Quan hỏi Cố Bạch có muốn đi không, còn cố ý nói cho Cố Bạch biết rằng có thể đi chơi ở thành cổ bên cạnh, Cố Bạch lập tức thu xếp hành lý, chuẩn bị xuất phát.
Đoàn phim vừa đến nơi đã bắt tay vào việc sắp xếp, họ không có diễn viên nào kén cá chọn canh, nên công việc cực kỳ hiệu quả.
Cố Bạch thì bắt đầu đi loanh quanh tìm chỗ chơi.
Vừa ra khỏi khách sạn thì đụng phải thầy Diêm Thiên Lương trong đoàn phim.
Cố Bạch đã tìm hiểu về các thành viên chính của đoàn phim ở trên mạng, cậu phát hiện ra Diêm Thiên Lương đóng vai hoàng đế này là người nổi tiếng nhất trong đoàn. Bách khoa toàn thư Baidu miêu tả thầy Diêm Thiên Lương có rất nhiều thành tựu, nhiều lần phá kỷ lục phòng vé Trung Quốc, đạt được các giải thưởng quốc tế, được mệnh danh là "bậc thầy" của phim cổ trang Long Quốc.
Những thành tích này khiến Cố Bạch hoa cả mắt.
Chỉ có thể nói, may mắn là không phải thầy Diêm Thiên Lương đến chỉ đạo bộ phim này.
Nếu chỉ là diễn viên thôi thì không sao.
Tất nhiên Cố Bạch không biết đạo diễn Lộ Quan là học sinh của thầy Diêm Thiên Lương.
Khi nhìn thấy Diêm Thiên Lương, Cố Bạch chủ động chào hỏi: "Chú Diêm, chú cũng ra ngoài đi dạo ạ?"
Diêm Thiên Lương gật đầu: "Ừ, ra ngoài đi dạo."
Cố Bạch: "Vậy cháu đi cùng chú nhé?" Cậu không yên tâm để một ông già hơn 70 tuổi tự đi loanh quanh ở đây, lỡ đâu đi lạc thì xong đời.
Diêm Thiên Lương đồng ý.
Thế là hai người bắt đầu dạo bộ trong thành cổ.
Lúc này đang là hoàng hôn, phong cảnh của thành cổ trông khá đẹp.
Lúc đầu Cố Bạch định đến mấy nơi như quán bar xem thử, nhưng giờ có người lớn tuổi ở cạnh nên không tiện tìm chỗ chơi nữa, chỉ đi tản bộ với Diêm Thiên Lương, gượng gạo trò chuyện với ông.
Con đường in đậm dấu ấn thời gian, những viên đá lát đường được ghép nối ngay ngắn, do được sử dụng trong thời gian dài nên mỗi viên đá đều trở nên tròn trịa bóng láng. Hai bên đường treo những chiếc đèn lồng to nhỏ khác nhau, những tấm rèm cửa vẽ các biểu tượng truyền thống đủ màu sắc, ở vị trí cao hơn một chút còn có những tấm biển hình chữ nhật màu trắng và đỏ.
Biển nền trắng có chữ đen in đậm, biển nền đỏ thường là chữ trắng, hoặc chữ viền trắng nền đen. Trước cửa mỗi cửa hàng bày biện một số đồ vật lặt vặt, có thể là hoa, có thể là một ít đồ chơi. Ở gần đó còn đậu một chiếc xe đạp tay lái cong, giỏ xe màu xanh đen, trông rất cổ kính.
Sau khi ngượng nghịu nói chuyện một lúc, Diêm Thiên Lương nói: "Cậu bé, hình như cậu hơi căng thẳng đấy."
Cố Bạch: "Haha, vì chú lớn hơn cháu mà, nên cháu rất kính trọng chú."
Diêm Thiên Lương "ồ" một tiếng, đột nhiên nói: "Người già không đáng được tôn trọng đâu."
Cố Bạch chưa kịp phản ứng lại: "Hả?"
Diêm Thiên Lương: "Con người già đi chỉ là một giai đoạn, ai cũng sẽ già, nên người già không đáng được tôn trọng."
Cố Bạch cảm thấy vị đại đạo diễn Diêm này khá cá tính.
Rồi lại nghe Diêm Thiên Lương nói: "Chỉ có những người già có bản lĩnh như tôi mới đáng được tôn trọng."
Cố Bạch: hmmmm
Còn cá tính hơn cả có cá tính nữa.
Thời gian trôi qua, áng mây đỏ cuồn cuộn trên bầu trời dần biến mất.
Sau khi mặt trời lặn xuống đường chân trời, cảm giác cô đơn trỗi dậy, hơi ấm ban ngày cũng theo đó tan biến khiến gió đêm trở nên lạnh lẽo.
Họ đứng trên tường thành cổ nghỉ ngơi để ngắm nhìn những phong cảnh này.
Diêm Thiên Lương đột nhiên nói: "Đã đến đoàn phim rồi, tôi có thể đảm nhận vị trí phó đạo diễn."
Cố Bạch nghe xong giật mình: "Chú định làm gì vậy?"
Diêm Thiên Lương chính là đạo diễn nổi tiếng, để ông ấy đảm nhận vị trí đó sẽ thu hút người ta đến xem rồi còn gì nữa?
Diêm Thiên Lương nói: "Cậu mời tôi đến, chẳng phải do muốn dùng tôi để quảng bá sao?"
Cố Bạch cảm thấy mình bị oan: "Ừm thực ra, cháu giao hết việc chọn diễn viên cho đạo diễn Lộ làm, cháu không can thiệp gì cả..." Cách nói chuyện của chú Diêm này cũng quá thẳng thắn, cậu có chút không đỡ nổi.
Diêm Thiên Lương: "Ồ." Ông đáp lại một tiếng, qua một lúc mới hỏi: "Cậu có biết mình vừa bỏ lỡ điều gì không?"
Cố Bạch: “Đương nhiên là biết ạ. Nhưng ừm… Xin lỗi chú Diêm, ngay từ đầu cháu đã không có ý định thu hút sự chú ý cho dự án này ngoài bản thân bộ phim này. Thực ra việc chú đến đây cũng làm cháu khá bất ngờ."
Diêm Thiên Lương dùng ánh mắt sâu lắng nhìn Cố Bạch: "Cậu y hệt những gì đứa nhỏ Lộ Quan đã nói."
Cố Bạch hơi bối rối, nhưng cậu lại lo Lộ Quan kể cho Diêm Thiên Lương về việc cậu muốn lỗ vốn, nên cậu thử thăm dò: “Cháu cũng mới quen đạo diễn Lộ thôi, có thể có chút khác biệt so với những gì anh ấy mô tả ạ."
Tuy nhiên, Diêm Thiên Lương đột ngột cười lớn: "Haha, cậu khiêm tốn quá đấy, tốt lắm, bây giờ không còn nhiều người trẻ khiêm tốn như vậy nữa đâu."
Cố Bạch lại bối rối thêm một lần nữa.
Thôi bỏ đi, hình như cũng chẳng có vấn đề gì lớn.
Mọi thứ vẫn đang diễn ra theo kế hoạch.
Sau khi trở về khách sạn, Diêm Thiên Lương tìm Lộ Quan, nghiêm túc nói: “Lộ Quan à, con phải làm bộ phim này cho tốt nhé."
Lộ Quan không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng vẫn nghiêm túc đáp: "Thưa thầy, con hiểu rồi ạ."
Diêm Thiên Lương: "Nghe con nói cậu Tiểu Cố đó không chuẩn bị tiền quảng bá, vậy chúng ta phải tự làm việc quảng bá rồi."
Lộ Quan lộ vẻ mặt vui mừng: "Ý thầy là..."
Diêm Thiên Lương cười vuốt râu: "Thầy của con, trong giới này cũng có ít mặt mũi đấy.”
Lộ Quan không kìm được nắm chặt tay.
Có câu nói này của thầy, việc quảng bá cho bộ phim này chắc ăn rồi!