13.
Nghe xong bài hát thì đã là 20 phút sau. Cố Kình thả tôi xuống, thậm chí một hơi thở dốc cũng không có.
Tôi vừa hài lòng vừa ghen tị, vỗ nhẹ vào cánh tay anh. Hừm, đúng là sức mạnh c/hết người.
Nhìn bộ gen tốt như vậy, không sinh con thì thật là lãng phí.
Với mức độ vận động như thế này, rõ ràng chẳng có gì là thử thách đối với Cố Kình.
Tôi liếc mắt nhìn khu trung tâm thương mại Vạn Đạt bên cạnh, mắt nheo lại. Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333
Người ta hay nói đàn ông sợ đi mua sắm, hôm nay dù anh có là một robot di động, tôi cũng sẽ làm anh kiệt sức!
Với ý nghĩ đầy đen tối đó, tôi kéo Cố Kình đi mua sắm, từ cửa hàng phụ kiện, cửa hàng đồ ăn vặt, đến cửa hàng túi xách, rồi lại đến cửa hàng quần áo.
Chỉ cần thấy thứ gì vừa mắt là tôi đều mua! Tất cả những thứ tôi mua đều để Cố Kình cầm.
Cố Kình thẳng lưng mà đi, một tay xách bốn cái túi, trông có chút buồn cười. Nhưng khi nhìn vào khuôn mặt không chút mệt mỏi của anh, tôi cắn răng, tiếp tục đi!
Đi đến khi trời đất tối đen.
Sau hơn một giờ nữa, tôi tưởng Cố Kình sẽ tức giận, nhưng ai ngờ anh chỉ nhàn nhạt nói: "Hay là lát nữa mua thêm đôi giày, giày em đi hơi cao, đi nữa có thể sẽ đau chân."
Chỉ một câu nói đã khiến tôi suýt mềm lòng.
Không ngờ một người như cục gỗ lại tinh tế đến vậy…
Nhưng… anh thực sự không mệt sao?
Trong phòng thử đồ, tôi cố tình kéo một góc rèm ra để xem anh đang làm gì.
Không ngờ anh chỉ ngồi trên ghế sofa không làm gì, đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm về hướng của tôi.
Thậm chí còn nghiêm túc hơn cả vệ sĩ.
Dù nhân viên bán hàng mời anh uống nước, anh cũng chỉ lịch sự gật đầu, rồi lại chuyển ánh mắt về phía tôi.
Tôi kéo rèm ra, anh nhìn thấy. Người đàn ông mỉm cười ngượng ngùng, ánh mắt có chút lúng túng.
Tôi cúi đầu… Ôi, quên mất rằng tôi đang thử một chiếc váy siêu gợi cảm.
Ôi trời ơi…
Cố Kình không biết vẻ ngượng ngùng khi anh cúi đầu, cùng với chiếc áo sơ mi màu đen tôn dáng, toát lên sự quyến rũ đầy hoang dại, thật sự làm người ta mê mẩn.
Nhưng khi anh ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt chính trực ấy lại lấp lánh sức sống tràn đầy.
Tôi nhìn anh từ xa như một cô gái say mê.
Nhưng đột nhiên bên cạnh Cố Kình xuất hiện một cô gái mặc váy đen ngắn.
Cô ấy nhiệt tình rút điện thoại ra: “Anh đẹp trai, cho em xin WeChat nhé."
Đôi mắt mê mẩn của tôi lập tức tắt vụt, sao người đàn ông này còn thu hút ong bướm nữa vậy?
Cố Kình giơ tay chỉ về phía tôi: “Tôi đã kết hôn rồi."
Tôi vẫy tay về phía đó, giọng điệu như cảnh báo: "Chồng ơi~ cái dây chuyền này bị kẹt rồi."
Cố Kình nhanh chóng tiến vào, nhìn thấy chiếc váy vẫn còn treo ở eo tôi.
Ánh mắt anh thoáng chững lại, giọng nói trở nên ngại ngùng dễ thương: "Không… không bị kẹt mà…"
Không suy nghĩ gì, tôi quay đầu lại và "chụt" một cái lên má Cố Kình.
"Đó, phần thưởng cho anh, ra ngoài đi."
Tôi không biết anh phản ứng thế nào. Vì lần này, tôi là người đầu tiên không dám nhìn anh…
Đột nhiên hôn anh, là do tôi bất chợt nổi hứng. Nhưng sau khi hôn xong, trong đầu tôi lại tràn ngập cảm xúc.
Tôi chợt nghĩ đến một câu…
"Butterflies in my stomach."
"Thích một người, giống như có vô số con bướm trong dạ dày, chỉ cần mở miệng, chúng sẽ bay ra."
Trạng thái này tôi chưa từng trải qua.
"Lâm Hân, mày đang làm cái quái gì vậy…"
14.
Tôi nghĩ mình đã sai.
Đó là suy nghĩ của tôi sau 4 tiếng mua sắm. Đến khi đi dạo đến 8 giờ tối, tôi đã đi hết tất cả những nơi có thể đi.
Lúc này mới nhận ra bản thân đã hoàn toàn sai lầm.
Tôi đã đánh giá thấp sức bền của Cố Kình, một cảnh sát đặc nhiệm xuất sắc.
Hai chân tôi như không còn sức, đi lại run rẩy.
Cuối cùng anh phải cõng tôi về.
Tôi đi tắm trước, tắm xong nằm trên giường như một con giun, ôm chăn vặn vẹo.
Hôm nay có nên đè anh ấy không nhỉ!
Đi mua sắm mà làm mình mệt đến mức chẳng khác gì một bản chiến bại.
Nhưng thời gian có hạn, nếu không đè bẹp anh ấy thì sẽ không kịp mất!
Tôi hít thở sâu liên tục, cố gắng tự thuyết phục mình.
Cố Kình bước ra khỏi phòng tắm.
Nghe tiếng động, tôi quay lại nhìn anh.
Trên người anh còn vương vài giọt nước, thân hình đẹp đến mức như đang phát sáng.
Anh nhìn thấy tôi trợn to mắt, có lẽ đoán được tôi đang có ý định gì.
Trên mặt anh hiện lên áng đỏ, ánh mắt né tránh: "Em không mệt à? Ngủ sớm đi."
Một thân hình đẹp như vậy ở trước mặt tôi.
Tôi còn ngủ cái quái gì nữa!
"Không ngủ!"
Tôi đập tay xuống giường, bật dậy.
Xông tới nắm lấy tay anh, kéo anh lên giường.
Khoảnh khắc đẩy anh xuống, tay anh vô tình chạm vào công tắc đèn, căn phòng trở nên tối đen.
"Đừng bật!"
Vừa hay, làm chuyện này tôi cũng cần chút dũng khí.
Tôi hít một hơi thật sâu, đè nén nhịp tim đang muốn nhảy ra ngoài, rồi lao thẳng tới.
Có lẽ Cố Kình không ngờ tôi lại chủ động như vậy, hoàn toàn sững sờ tại chỗ.
Là một "hải vương", khi hôn anh tôi thậm chí còn không biết thay đổi nhịp thở.
Vừa buông ra tôi đã gấp gáp hít thở.
Trong bóng tối, tôi không thể nhìn thấy biểu cảm của Cố Kình.
Anh chỉ dịu dàng giúp tôi vén tóc ra sau tai, bàn tay ấm nóng đặt lên má tôi.
"Lâm Hân, lần trước em vẫn chưa trả lời anh…"
Đừng hỏi nữa đừng hỏi nữa!
Tôi không biết!
Tôi cúi đầu vùi mặt vào n.g.ự.c anh.
"Lâm Hân…"
"Im miệng đi!"
Tôi đảo tay đẩy anh xuống…
Nói nhiều quá, hừ…