11.

Nếu không phải tiếng bụng kêu cứu nguy kịp thời, có lẽ tôi đã mất hết mặt mũi vì đôi má đỏ ửng rồi.

Tôi nhanh chóng vừa xé một chiếc bánh bao nhỏ, vừa nhe răng cười với Cố Kình.

Đợi đấy mà xem. Chờ khi chị đây hồi phục lại sức lực, tôi sẽ tìm cách "ăn" anh.

Khi đã tỉnh táo trở lại, không còn ảnh hưởng của rượu, tôi đã nghĩ xong rồi. Nếu Cố Kình dám hỏi lại câu hỏi kỳ quặc tối qua, tôi nhất định sẽ không do dự mà "ăn" anh sạch sẽ, sau đó tựa vào đầu giường, điềm nhiên châm một điếu thuốc, ngón tay móc vào khuôn mặt đẹp trai đầy thất vọng của anh, vô tư nói rằng tôi yêu anh!

Đang mơ mộng đến đoạn cao trào, tôi ăn nốt chiếc bánh bao cuối cùng. 

Không biết có phải do ăn quá vội không, tôi bỗng nôn ra một đống vào thùng rác.

Cố Kình sợ hãi vội vàng chạy đến bên tôi, vừa lau miệng vừa lo lắng hỏi thăm.

"Tôi… tôi không sao."

Nhưng rõ ràng Cố Kình không tin, anh căng thẳng vô cùng, cuối cùng kéo rèm cửa, điều chỉnh gối cho tôi nằm thoải mái rồi bảo tôi tiếp tục nghỉ ngơi.

Anh thì quay người đi ra ngoài.

"Em nghỉ ngơi đi, anh đi một lát đến phòng khám."

Tôi muốn khóc nhưng không có nước mắt, chỉ muốn nói rằng có lẽ chỉ là do ăn quá vội, anh ôm tôi nghỉ ngơi một chút là được.

Nhưng anh cảnh sát này quá lo lắng, vừa nói xong đã biến mất luôn rồi.

Lúc tôi mở mắt ra lần nữa, là bị một mùi thơm đánh thức.

Đang nghĩ không biết có nên ăn trưa nhẹ nhàng chút không thì mùi thơm của đồ ăn lại thu hút tôi.

Tôi cố gắng ngồi dậy, nhìn thấy bàn ăn đầy những món ăn phong phú, cằm tôi suýt rơi xuống đất.

"Cố… Cố Kình, đồ ăn của homestay này ngon vậy sao?"

Cố Kình sắp xếp bát đũa, nghe tiếng tôi, anh lau mồ hôi trên trán rồi quay lại.

"Anh mượn bếp của họ để nấu đấy, nghĩ em sức khỏe yếu chắc sẽ không quen với khẩu vị ở đây, nên anh làm một số món ăn quê em."

"Bây giờ em thế nào rồi? Còn khó chịu không? Anh mua sẵn thuốc rồi, nhưng về thấy em ngủ ngon quá nên không làm phiền em."

Tôi há hốc miệng, hơi ngớ người.

Anh… anh còn biết nấu ăn sao?

Chồng tôi hiền thục mẫu mực quá!

Tôi thậm chí không kịp đánh răng, nhảy xuống giường chạy đến bàn, dùng đũa gắp một miếng thịt xào cho vào miệng.

Thơm ngon, mềm mịn, đầy hương vị.

Ngon… ngon quá!

"Cố Kình, sao anh nấu ăn ngon thế?"

Tôi như một con mèo thèm ăn, gắp liên tục khắp bàn.

Cố Kình đứng bên cạnh, rất nghiêm túc trả lời tôi:

"Là mẹ anh bắt học từ nhỏ đấy, bà bảo con trai nấu ăn ngon thì nhà nước sẽ ưu tiên phát người yêu."

Tôi suýt bật cười, nhai xong miếng thức ăn rồi hỏi anh: "Anh cũng tin chuyện đó à?"

Anh lại nghiêm túc gật đầu với tôi.

"Có chứ."

12.

Đều là tại Cố Kình nấu ăn ngon quá. Tôi ăn đến mức bị đầy bụng và không ngừng ợ.

Tôi buồn thối ruột, ôi trời, bây giờ phải làm sao đây.

Kế hoạch "ăn" người của tôi sao mà triển khai được nữa.

Chỉ nghĩ đến việc tôi sẽ đè lên Cố Kình, giây trước vừa cười toe toét, giây sau lại bất ngờ ợ một tiếng lớn bay thẳng vào mặt anh, là tôi đã thấy ê chề rồi.

Cả người tôi như quả bóng xì hơi.

Có lẽ sau này trong giới "nữ cường nhân", tôi sẽ không còn mặt mũi nào mà đứng vững nữa nhỉ?

Chẳng lẽ cứ thế mà chịu chết?

Nhìn thấy khuôn mặt nhịn cười của Cố Kình, tôi càng tức giận.

Mẹ kiếp, cả đời tôi huy hoàng, sao lại hết lần này đến lần khác thất bại trước mặt anh thế này?

Tức giận, tôi đứng dựa vào cửa sổ nhìn ra ngoài, phát hiện gần nhà nghỉ có một đám đông lớn, hình như là một sự kiện âm nhạc.

Đôi mắt tôi sáng lên, nghĩ ra một ý tưởng.

Anh tửu lượng tốt, lại cảnh giác, tôi không thể dùng biện pháp mạnh được. Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333

Nếu hôm nay tôi làm Cố Kình mệt lử, tối đến anh ngủ say thì tôi sẽ có cơ hội "thực hiện kế hoạch", phải không?

"Cố… Cố ợ… Kình ợ… Chúng ta ra ngoài chơi đi! Ợ!"

Tôi vừa ợ vừa kéo Cố Kình đang ngơ ngác đi theo.

Rõ ràng anh không đoán được ý định của tôi.

Tôi cố ý chen vào chỗ đông người.

Cố Kình để bảo vệ tôi, đành phải không ngừng đẩy mọi người ra rồi liên tục xin lỗi.

Sau khi vật lộn qua mấy đám đông, tôi mới phát hiện ra trung tâm thương mại đang tổ chức sự kiện, mời idol mà tôi yêu thích nhất đến biểu diễn.

Trước cửa toàn là fan đang cổ vũ.

Tôi đến muộn nên chỉ đứng ở phía sau, chẳng nhìn thấy gì cả.

Tôi cố gắng nhảy lên, đỉnh đầu của idol hiện ra rồi lại biến mất trong tầm nhìn của tôi.

"Ợ… không thấy gì cả, ợ…"

Ngay lúc tôi đang giậm chân vì bực bội, một đôi tay bỗng ôm lấy eo tôi.

Tiếp theo đó, tôi được nhấc bổng lên.

Tôi suýt hét lên.

Giọng trầm ổn của Cố Kình vang lên bên tai tôi: "Để anh giúp em, em muốn xem thì có thể ngồi trên vai anh…"

Ờm thì… Tôi đỏ mặt tía tai, xung Điểuh toàn những ánh nhìn tò mò.

Lần cuối cùng tôi ngồi lên vai người khác chắc là hồi mẫu giáo!

Ngại quá!

Ngại đến mức miệng tôi cứ nhếch lên, không cách nào ngừng cười được.

Tầm nhìn từ trên cao rất tốt, có lẽ do vừa rồi bị bất ngờ, tôi không còn ợ nữa.

Bên cạnh tôi có một đứa bé khoảng năm, sáu tuổi cũng đang được bố bế lên.

Tiếng nói non nớt của đứa bé vang lên: "Cảm ơn bố, bố giỏi quá."

Tôi mỉm cười, vô tình cào nhẹ vào mái tóc mềm mại của Cố Kình, khen: "Anh cũng giỏi quá."

Có lẽ vì tôi ngồi gần, đứa trẻ nghe thấy giọng tôi liền chỉnh lại: "Chị ơi, chị nên nói ‘Cảm ơn bố’ ‘Bố giỏi quá’ thì mới lễ phép."

Tôi hơi ngượng.

Nhưng bên dưới Cố Kình lại bật cười "phụt" một tiếng.

Cười xong, anh còn mỉm cười nói thêm: “Xin lỗi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play