1.
Từ lúc quen biết đến khi kết hôn nửa năm, tôi và Cố Kình chỉ gặp nhau ba lần.
Lần đầu là trong bữa cơm của hai gia đình. Tôi thấy anh đẹp trai, chủ động bắt chuyện. Nhưng từ đầu đến cuối anh chỉ nói ba câu, cả ba câu đều mang theo vẻ nghiêm túc và xa cách.
Một: "Tôi tên là Cố Kình, đang làm việc ở miền Đông."
Hai: "Tôi không giỏi nói chuyện."
Ba: "Đồng chí Lâm Hân, hãy cẩn thận trên đường về nhà."
Đồng chí?
Hôm đó tôi chạy đi mà không kịp xin số WeChat.
Lần thứ hai là lúc đi đăng ký kết hôn. Bố mẹ anh nói anh rất thích tôi, ở nhà luôn nhắc đến tôi. Nhưng khi chụp ảnh cùng thì đứng cứng ngắc, nghiêm túc như đang trong buổi huấn luyện quân sự.
Lúc đó tôi mới hiểu, kết hôn với anh ấy cũng chỉ là hoàn thành nhiệm vụ mà thôi.
Tôi giàu có, vui chơi khắp nơi, là kẻ câu cá trong tình yêu. Còn anh được giáo dục nghiêm khắc, làm việc theo khuôn mẫu, chẳng hề thú vị.
Bố mẹ tôi hy vọng anh có thể dạy bảo tôi, còn bố mẹ anh lại hy vọng sự năng động của tôi có thể ảnh hưởng đến anh. Kết quả là, chúng tôi kết hôn nhưng sống riêng.
Nhớ lại đêm đăng ký kết hôn, tôi không tin vào sự thật trước mắt, thử tiếp cận anh chàng đẹp trai này, cố tình vào phòng tắm lúc anh đang tắm.
Ai ngờ anh ấy phản xạ nhanh, ép tôi vào tường. Gạch lạnh ngắt cùng những giọt nước dính đầy lên mặt tôi.
Dù anh đã lập tức thả tay và xin lỗi: "Xin lỗi, tôi chưa quen với mối Điểu hệ này," nhưng hứng thú của tôi đã về con số không. Phiền hơn nữa là khi quay lại, anh đã quấn khăn Điểuh eo, tôi chẳng thấy gì cả.
Người đàn ông này phòng vợ còn hơn phòng kẻ trộm!
Tôi liền rời khỏi phòng tân hôn, trở về căn hộ riêng của mình và gọi bạn thân đến ở cùng.
"Lâm Hân, cậu lén kết hôn, cho tớ xem ảnh chồng đi?"
Tôi đưa giấy chứng nhận kết hôn cho cô bạn. Cô ấy ngạc nhiên: "Ôi trời! Đẹp trai thế này sao cậu lại ở đây? Nên đi ngủ với anh chàng đẹp trai này chứ!"
Tôi cười nhạt: "Cậu đã thấy ai treo ảnh danh nhân trong phòng tân hôn chưa? Tôi cảm thấy mình không phải kết hôn, mà là đi học!"
Lần thứ ba gặp nhau, tôi tiễn anh lên máy bay.
Trước mặt hai bên bố mẹ, anh đỏ mặt, lắp bắp nói năm chữ:
"Anh sẽ nhớ em."
Người đàn ông ấy nói lời tình cảm một cách lúng túng và dễ thương, nhưng tôi cũng không nghĩ đó là thật lòng, chỉ là làm dáng trước mặt bố mẹ mà thôi.
Sau đó suốt nửa năm, chúng tôi không gặp lại nhau.
Mỗi tối anh gửi tin nhắn cho tôi, mỗi tuần gọi điện một lần, nhưng giọng điệu như báo cáo công việc.
Mỗi tháng chuyển tiền lương cho tôi. Nhưng nội dung chuyển khoản lại là:
"Báo cáo! Lương thực nhận tháng này 12,500 nhân dân tệ (bao gồm trợ cấp), đã chuyển cho em 12,300 nhân dân tệ. Cố Kình xin phép sử dụng 200 nhân dân tệ cho bữa ăn. Nếu đồng ý, xin phê duyệt."
Tôi trả lời "1".
Anh nói: "Hãy trả lời ‘phê duyệt’!"
Tôi ngán ngẩm: "Nếu tôi không phê duyệt thì anh có đi ăn không?"
Một phút sau, tài khoản của tôi nhận được thông báo anh đã chuyển thêm 200 tệ còn lại cho tôi.
Má! Kết hôn một lần này khiến tôi mở rộng tầm mắt rất nhiều đấy! Tôi thèm muốn số tiền của anh sao?
Bên kia "đang nhập…" rất lâu, rồi anh ấy gửi vài chữ: "Hôm qua… Anh mơ thấy em."
Tôi cảm thấy căng thẳng, nghĩ rằng anh chắc chắn không thể nói như vậy. Nên tôi hỏi: "Bố anh đang ở cạnh?"
Anh đáp: "Làm sao em biết?"
Ha ha, tôi nói mà! Lại là làm dáng thôi.
Thời gian trôi qua, cuộc sống của tôi dần trở nên trống rỗng. Nhìn vào khối tài sản lớn kia, tôi bắt đầu nghĩ về vấn đề ai sẽ thừa kế.
Dần dần, tôi nảy sinh ý nghĩ "bỏ cha, giữ con". Cố Kình đẹp trai, khỏe mạnh, con cái chắc chắn sẽ xuất sắc! Điểu trọng nhất là với tính cách của anh ấy, tôi đoán không đến hai năm, anh ấy sẽ không chịu nổi tôi, chắc chắn sẽ đề nghị ly hôn. Đến lúc đó tôi vừa có con nối dõi, vừa được tự do! Chẳng phải quá tuyệt vời sao?
Tôi xin phép sang bên đó "thăm thân," nhưng đội Cảnh sát Vũ trang chỉ phê duyệt cho tôi năm ngày. Thời gian rất gấp rút! Tôi phải tranh thủ thôi. Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333
Tôi nhắn tin cho Cố Kình bảo anh đợi tôi dưới khu nhà gia đình. Lúc đó tôi mới nhận ra một điều rất Điểu trọng: Tôi không nhớ nổi anh trông như thế nào!
Dưới nhà có nhiều người mặc cảnh phục, ai nấy đều đứng thẳng tắp, đội mũ khiến tôi không thể phân biệt được ai là ai. Tôi lấy giấy chứng nhận kết hôn ra, nheo mắt nhìn kỹ từng người trong đám đông.
Cuối cùng cũng phát hiện ra một người đàn ông dưới gốc cây rất giống anh ấy.
Tôi chạy về phía Cố Kình, vừa chạy vừa vẫy tay. Khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, anh cau mày, trông giống ảnh chụp đến tám phần.
Tôi liền ôm chầm lấy anh ấy.
Anh sợ hãi đẩy tôi ra ngay lập tức: "Cô làm gì vậy!"
Tôi hơi bực mình, ôm cũng không cho, làm sao sinh con được đây! Có vẻ thời gian này phải chấn chỉnh người đàn ông này thôi!
Anh dường như đen hơn, không còn đẹp trai như trước, giọng nói cũng khàn hơn một chút.
Tôi không muốn vòng vo, liền nói thẳng: "Tôi biết anh cũng rất bận, chúng ta tranh thủ thời gian sinh con đi, cố gắng một lần ăn ngay nhé."
Cố Kình như thấy ma, biểu cảm sợ hãi đến tái mặt.
Đúng lúc này, một giọng nói nghiêm túc và quen thuộc vang lên sau lưng tôi: "Lâm Hân!"
Tôi cứng đờ, linh cảm không lành chạy từ chân lên đầu. Tôi căng người chầm chậm quay đầu lại. Chỉ thấy một phiên bản đẹp trai hơn của Cố Kình đứng sau lưng tôi.
Anh mặc cảnh phục, vai rộng, eo thon, dáng người cao ráo, má và đuôi mắt ửng đỏ nhẹ nhàng. Ai biết là anh đang giận, ai không biết còn tưởng là anh đang ấm ức đấy.
"Lúc kết hôn anh đã hứa sẽ cho em đủ tự do, vậy mà bây giờ em lại tìm người khác để sinh con, có phải là tự do quá rồi không?"
Cứu với! Tôi nhận nhầm người rồi!
Còn anh chàng bị tôi nhận nhầm, như con thỏ chạy đến trước mặt Cố Kình: "Báo cáo đội trưởng! Tôi bị oan, là chị dâu nắm tay trước."
Quá xấu hổ!
Tôi đứng cứng đờ, không thể nhúc nhích.
Cố Kình gật đầu: "Tôi biết, bố cậu đang ở gần bồn hoa, cậu đi đón ông ấy đi."
Anh bước từng bước dài về phía tôi. Dưới ánh mắt của tôi, anh lặng lẽ nhấc hành lý dưới chân tôi lên. Người đàn ông này dường như bẩm sinh đã có khí chất khiến người khác nín thở. Tôi không thể nói nên lời.
Trong căn phòng ở khu nhà gia đình im ắng đến đáng sợ. Từ khi vào phòng, anh đã tự nhiên giúp tôi sắp xếp hành lý, dọn dẹp giường chiếu.
Lần thứ tư gặp nhau, dường như chúng tôi còn nói ít hơn.
Tôi xấu hổ nhìn trời nhìn đất, dùng ngón chân cào sàn, chỉ là không dám nhìn anh ấy.
"Tôi nói tôi vừa nhận nhầm chồng, anh có tin không?"
Anh cúi xuống, đặt chiếc vali trống dưới giường. Lúc cúi đầu thuận tiện tiến lại gần tôi, như chợt nghĩ ra điều gì, anh dừng lại nhìn tôi.
Có lẽ do cúi đầu, giọng nói anh mang theo hơi thở nhẹ.
“Vậy em nhìn kỹ thêm vài lần nữa đi, để không quên chồng em trông như thế nào.”